Ác Chứng

Chương 4



Obito không hề nhắc lại nụ hôn đầy nước mắt giữa bọn họ, Kakashi có cảm giác gì, ở trong thế giới của y, liệu bọn họ có hôn môi không? Hay là không có, hắn cũng biết rõ khi Kakashi tỉnh táo chắc chắn sẽ không có bất cứ hành vi vượt quá giới hạn nào với hắn.

Hắn đứng ở một bên trầm mặc nhìn vị Hokage đang vùi đầu trước bàn làm việc.

Nếu để một tên nào đó không biết chuyện tới gặp Kakashi, e rằng tên đó cũng cho là Hokage Đệ lục hết sức bình thường đi. Nhưng Obito thì biết rất rõ cái người đang giấu mình dưới lớp áo choàng dày cộm kia gầy đến cỡ nào, tần suất ngón tay lật văn kiện quá chậm, phạm vi hai mắt nhìn chữ quá lớn, động tác đóng dấu ký tên cũng quá cứng ngắc.

Y hiện tại là vị Hokage mà Konoha cần nhất, là người thích hợp với vị trí Hokage Đệ lục nhất, và đúng thật là y đã ngồi lên vị trí này, hoàn thành nhiệm vụ thuộc về y, gánh vác trách nhiệm mà làng giao cho y, thế nhưng Obito biết y không muốn làm.

Nếu như trước khi chết bản thân không có đem ước mơ giao phó cho y, nếu như trong thôn còn có người phù hợp hơn, thì Hatake Kakashi hiện tại phỏng chừng đang nhàn nhã chấp hành nhiệm vụ. Mà nếu như y không bị căn bệnh này dằn vặt, thì căn bản sẽ không có người nào có thể nhận ra y không muốn làm.

Có khả năng là cái gì y cũng không muốn làm, bệnh kén ăn cùng suy nhược tinh thần khiến sự chú ý của y có hạn, y đang dần mất hứng thú với rất nhiều chuyện mà y từng thích, Obito mắt thấy thời gian y đờ ra mỗi khi phê văn kiện càng ngày càng dài, vẻ mặt khi đọc "Thiên Đường tung tăng" cũng không có hứng lắm, đến thú vui trêu chọc đám học trò để lũ nhóc an tâm cũng bắt đầu trở nên qua loa.

Dần dần Kakashi cũng không còn muốn phí sức ứng phó với mối quan hệ kỳ quái giữa bọn họ, Obito không cách nào ngừng được ý nghĩ Kakashi cố ý làm những chuyện này. Y đang muốn để tất cả mọi người thất vọng với y, bỏ mặc cái cơ thể vô phương cứu chữa này sao? Obito âm trầm nghĩ, trái tim hắn dần mục nát như một cái cây sắp chết khô, bởi vì hắn biết Kakashi sẽ làm chuyện như vậy.

"Tôi..." Kakashi nhẹ nhàng mở miệng.

"Cậu câm miệng!" Obito vội chặn lại lời Kakashi muốn nói, hắn thật sự quá sợ hãi, hắn không muốn thấy Kakashi dùng gương mặt uể oải này để nói chuyện, những câu nói kia tuyệt đối không phải là lời hắn muốn nghe, "...Cái gì cũng đừng nói."

Kakashi ngẩn người, thả văn kiện trong tay xuống, tựa hồ là bị Obito dọa sợ, y giờ đây đã rất khó để giấu vẻ mệt mỏi trên mặt, nhưng vẫn thử mỉm cười, chậm rì rì nói: "Tôi chỉ muốn nói... chúng ta ra ngoài đi dạo một lát đi?"

Ngụy trang của y từ lúc nào trở nên vụng về như vậy? Khoé miệng Obito tràn ngập cay đắng, trái tim đang mục nát của hắn tự hỏi, hắn không muốn xác nhận liệu có phải là Kakashi đang muốn từ bỏ hay không, y thật sự muốn buông xuôi. Nếu tất cả những thứ này đều là mong muốn của Kakashi thì sao? Y thật sự muốn buông tay, buông bỏ Konoha còn đang bách phế đãi hưng*, buông bỏ học trò vừa mới trưởng thành, buông bỏ... Hắn còn đang sống sót... Nếu vậy thì Uchiha Obito phải làm sao để giữ y lại, lấy cái gì để giữ y lại đây?

*Bách phế đãi hưng - 百废待兴 (Bǎi fèi dài xīng): thành ngữ Trung Quốc chỉ sự bận rộn, khối lượng công việc dở dang còn nhiều, chưa hoàn thiện việc nào cả.

Obito vội vứt mấy cái ý nghĩ tồi tệ ấy đi, thấp giọng đồng ý, cùng Kakashi rời khỏi tháp Hokage.

Hiện nay với tình trạng chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng dựa dẫm vào Hokage ở Konoha, thì bệnh tình của Hokage vẫn là một bí mật, ngoại trừ một số người nhất định phải biết, còn lại thì đều giấu kín, đến Ám Bộ trực thuộc của Hokage cũng không rõ ràng. Đó cũng là nguyên nhân vì sao Kakashi không có Ám Bộ bên người, mà chỉ có một Uchiha Obito.

Công cuộc tái thiết Konoha sau chiến tranh tuy còn thiếu sót nhưng cũng đã khởi sắc hơn, bởi phần lớn công tác xây dựng đã tiến vào giai đoạn kết thúc, người dân cũng bắt đầu sinh hoạt bình thường. Ngài Hokage chậm rãi bước đi trên phố dưới ánh mặt trời nhu hòa cùng làn gió dịu dàng nhẹ phớt qua tóc mai, có không ít người nhiệt tình chạy đến chào hỏi y.

Kakashi thân thiết hỏi thăm mọi người có hài lòng với cuộc sống mới không, đám trẻ con thì kính ngưỡng vây quanh y, y liền đưa tay lần lượt xoa đầu từng đứa.

Obito đứng sau lưng Kakashi, nhìn khung cảnh tràn đầy ánh sáng trước mắt, hắn hi vọng hết thảy đều ngừng lại ở giây phút này.

Kakashi đã từng phải cầu xin biết bao nhiêu người đừng rời đi?

Giờ đây Obito chỉ muốn đem những lời cầu xin đó trả lại cho y: Không được rời đi, không được từ bỏ, phải sống sót, đều là vì giây phút này.

Sức chú ý của Kakashi có hạn, rất nhanh sẽ lại thất thần, Obito tiến lên giải cứu Hokage của hắn từ trong sự nhiệt tình của mọi người, dẫn y đến bia tưởng niệm mà bọn họ hết sức quen thuộc.

Đây là một nơi mà bất kể là ai khi đến đây cũng sẽ đau khổ, đáng ra bọn họ không nên tới nơi này, thế nhưng Obito vẫn dẫn Kakashi đến. Bia tưởng niệm, là nơi đã mài mòn hết sự sắc bén cùng nhuệ khí của Kakashi suốt mười tám năm, là nơi đã khắc tên của một vị anh hùng đã hy sinh và cũng là tên của một kẻ tội đồ dẫm bước trên con đường sai trái ác ôn, giờ đây cái tên đó đã triệt để bị xóa khỏi nơi này.

Obito vốn nên căm hận cái nơi dối trá này, nhưng hắn chợt nhớ tới những lần nhìn thấy Kakashi đứng ở đây, hắn sẽ lại ảo tưởng trọng lượng của hắn trong lòng Kakashi, nhất định là rất nặng đi, nếu như tất cả những thứ này đều không có phát sinh, có lẽ hắn sẽ tự tay móc phần trọng lượng không nên tồn tại này từ trong lòng Kakashi ra, nhưng bây giờ, hắn chỉ hy vọng, nặng hơn một chút nữa đi, nặng đến mức Kakashi có thể vì thế mà sống tiếp, hắn không ngại biến mình thành bất kỳ dáng vẻ nào mà Kakashi muốn.

Hắn quay đầu nhìn về đôi mắt vô hồn của ngài Hokage, muốn xé rách lớp mặt nạ giả dối mang tên thể xác để nhìn rõ bên trong đến cùng còn lại bao nhiêu phần chân chính thuộc về Kakashi.

Obito đi tới trước mặt Kakashi, nâng má y lên, để đôi mắt trống rỗng kia có thể nhìn rõ hắn, đứng giữa nơi đầy rẫy bi thương nhưng cũng ngập tràn vinh quang nói với Kakashi: "Kakashi, tôi đã mất đi tất cả, tôi đến tột cùng tại sao trở về? Em phải cho tôi một lý do... Kakashi."

Kakashi vẫn cứ thả hồn trên mây, y không cách nào cho Obito một câu trả lời, cho dù là câu trả lời như thế nào Obito cũng chấp nhận, hắn chỉ muốn cho bản thân một ý nghĩa để sống sót, thế nhưng một Kakashi kề bên tan vỡ không cách nào cho hắn. Khuôn mặt thẫn thờ của Kakashi không ngừng đâm vào trái tim hắn, không khí trầm mặc khiến cho tất cả dũng khí để chất vấn trở về con số không, Obito cúi đầu, không cách nào ngăn được những giọt nước mắt tuyệt vọng lăn dài trên gò má, rơi vào trong miệng.

"Làm ơn..." Obito hé miệng, chỉ có thể yếu ớt nức nở một tiếng nức nở, giống như một thằng nhóc không có tiền đồ để mặc nước mắt rơi đầy mặt, hắn bây giờ đã không còn cái cớ nào, hắn đang khóc, nhưng hắn lại không biết rốt cuộc bản thân vì ai mà khóc, "...Kakashi, làm ơn... Nói em cần tôi..."

Trả lời hắn chỉ có trầm mặc.

Kakashi chỉ là một con rối không cách nào nhúc nhích, y có thể đã rơi vào trong một ảo giác mới, Obito đã không có dũng khí để xác nhận. Hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này, hắn không biết tại sao mình muốn sống, cũng không biết tại sao mình đã từng chọn chết đi, tất cả những thứ này đã không có ý nghĩa.

"Obito." Kakashi đột nhiên lên tiếng, cũng không biết là đang tỉnh táo hay vẫn là do nhìn thấy Uchiha Obito trong ảo giác. Obito ôm lấy vai y, run rẩy đem khuôn mặt đang gào khóc giấu trong bóng tối.

"Obito..." Kakashi thở dài lại gọi tiếp một tiếng, chậm chạp đưa tay chạm vào lưng Obito, giọng nói của y nghe rất mệt, nhưng cũng rất tỉnh táo, "Cứu tôi với, Obito, chỉ có cậu mới có thể làm được, cứu tôi với."

- --------------------------------------------------------

Cre ảnh: Naruto Shippuden tập 159

Lúc Obito yêu cầu Kakashi cho một lý do để tồn tại nghe giống tỏ tình quá nên tui để là tôi-em cho nó hỏny. Mấy chương sau khi Obito nói chuyện riêng với Kakashi thì tui cũng giữ nguyên cách xưng hô này nha, chứ xưng tôi-cậu thì bứt rứt tay chân lắm.