Ác Chứng

Chương 9



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì mới vừa vào thu mà bị sốt một trận, Hokage đại nhân hầu như là ho cả một trời thu. Tsunade còn đặc biệt trở về phối thuốc mới cho y, thuốc mới thay thuốc cũ, hiệu quả hiển nhiên cũng tốt hơn không ít, có điều mùi vị của chén thuốc ho mới này, chỉ mới ngửi thôi cũng khiến Kakashi thấy có chút đau đầu.

"Tha cho tôi đi, Tsunade-sama." Kakashi giơ hai tay lên đầu hàng, "Obito đã vì chuyện ăn uống của tôi mà đau đầu lắm rồi, uống cái này xong thì coi như hôm nay tôi khỏi ăn luôn rồi còn đâu?" Y gần đây nhất bởi vì ho khan mà ngay cả mặt nạ cũng không tiện đeo, hơn nữa y cũng rất giảo hoạt mà lợi dụng điểm ấy nên tránh được không ít chuyện không muốn làm. Nghe nói y không đeo mặt nạ, đến Sasuke cũng thấy tò mò, đặc biệt lại đây ăn chung hai lần mới chịu yên tĩnh.

Tsunade không hề bị lay động, thu dọn dụng cụ, nói: "Còn muốn dùng kính ngữ với ta, bây giờ phải đến phiên ta gọi ngươi là Hokage-sama mới đúng chứ? Lúc trước uống thuốc bậy được, giờ lại không chịu uống thuốc, khiến ta rất đau đầu đó, Ho, ka, ge, sa, ma!"

Kakashi ánh mắt lúng túng đảo qua đảo lại, cuối cùng chịu thua nói: "Dù có nói thế nào, ngài cũng không cần gọi tôi như vậy, này nha, tôi biết rồi, thật sự biết rồi mà, tôi nhất định sẽ uống thuốc đầy đủ."

Tsunade lúc này mới buông tha y, ra ngoài căn dặn Obito giám sát Kakashi uống thuốc cho đàng hoàng. Cuối cùng Obito một mặt cừu đại khổ thâm* đi tới bên cạnh Kakashi, không nói lời nào nhìn ngài Hokage giả vờ ngây thơ vô tội.

*Cừu đại khổ thâm (仇大苦深): thù hận vô cùng; luôn bị bức hiếp mà sinh ra thù hận, căm tức.

"Nếu như em dám dùng cái cớ này không ăn cơm, tôi sẽ bắt cóc Hokage, em đời này đừng mong gặp lại mấy tờ văn kiện kia." Hắn đàng hoàng trịnh trọng uy hiếp. Kakashi lại như không biết sợ, cười híp mắt nói: "Trực tiếp về hưu rất tốt mà? Hokage về hưu lương cũng không ít tí nào đâu."

"Sớm như thế đã muốn về hưu non thì em cũng quá lười biếng rồi, nhiệm kỳ của em chỉ vừa mới hết một năm thôi đấy." Obito ngồi xuống dọn đống lọ to lọ nhỏ trên bàn qua một bên, sau đó nắm chặt tay Kakashi, đôi tay này lúc nào cũng lạnh như băng, Obito bắt đầu cân nhắc có nên sớm dọn kotatsu* ra hay không.

*Kotatsu là loại bàn sưởi đặc biệt chỉ có tại Nhật Bản, thường được làm từ gỗ và có độ cao trung bình thấp (thường từ 14 – 17 inch, tức là từ 35.5 tới 43cm) dùng để ngồi bệt trong nhà. Cấu tạo của một kotatsu gồm 4 phần: 1 cái khung bàn gỗ (thường có 2 loại vuông hoặc chữ nhật); 1 thiết bị sưởi đặt ở giữa khung gỗ này, 1 tấm chăn dày và một mặt bàn dùng để đặt lên chăn và gắn cố định với phần khung gỗ phía dưới. Tấm chăn dày trùm ra ngoài bàn gỗ được gọi là futon, là một tấm đệm dày (khoảng 5 cm).



Kakashi lười nhác rút tay ra nằm dài lên bàn, làm không ít sợi tóc bạc rơi lên trên mặt bàn, sắc mặt tái nhợt không sức sống, y nghiêng đầu ôn nhu nhìn Obito, chầm chậm nói: "Về hưu non cũng rất tốt đó chứ? Thầy lúc đó cũng chỉ làm Hokage chừng một năm phải không nhỉ? Cũng gần đủ rồi." Vẻ mặt y cô đơn, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, uể oải như sắp rơi vào giấc ngủ.

Y cứ bình tĩnh như vậy mà nhắc tới thầy, cũng không biết có phải là chuyện tốt hay không. Tim Obito chợt quặn đau, nghẹt thở giống như sắp chết đuối, cứ như có một con dao nhọn hoắt âm thầm đâm thủng hai người bọn họ, Obito miệng khô lưỡi đắng, nhất thời không tìm được từ nào để trả lời lại.

"Cậu lại đang suy nghĩ miên man gì đó, Obito." Kakashi mở mắt ra, mệt mỏi nói, "Cái gì cũng đừng nghĩ, sẽ thoải mái hơn rất nhiều."

Tay Obito chạm lên mặt Kakashi, nhẹ nhàng vuốt ve một hồi, rồi đưa tay chạm lên gáy y, Kakashi vì để giữ ấm ngoài áo lót Ninja còn mặc một bộ yukata, trên vai còn khoác thêm lớp áo choàng của Obito, nhưng da dẻ vẫn vô cùng lạnh lẽo, tay Obito xoa tới xoa lui cũng không xua được cái lạnh trên làn da ấy cứ như thể hắn đang xoa một khối băng chứ không phải một người sống.

"Lúc em đờ ra cũng không nghĩ gì hết sao?"

Kakashi nháy mắt, giơ tay lên chạm vào bàn tay đang đặt trên gáy mình của Obito, cong cong mặt mày, nở nụ cười thật lòng nói: "Làm sao biết được, nhưng mà tôi biết nếu như bản thân cứ chán chường hoài thì cậu sẽ rất thương tâm, tôi vẫn luôn vì lời hứa giữa chúng ta mà cố gắng, lần này sẽ không lỡ hẹn đâu."

Obito không biết có nên thấy vui hay không, Kakashi mà hắn biết hầu như chưa từng thẳng thắn như vậy, hắn đương nhiên hi vọng hai người có thể mở rộng cửa lòng nói chuyện với nhau nhiều một chút để cả hai đều hiểu được suy nghĩ của đối phương, nhưng trạng thái bây giờ của Kakashi là bình thường sao? Những câu nói kia vừa nghe rất ấm áp, nhưng bên trong cũng ẩn giấu không ít thống khổ, những thống khổ đó khiến Obito cảm thấy bỏ lại Kakashi là một sai lầm.

Đầu óc của hắn lập tức bị những ý nghĩ này quấy nhiễu, nhưng cũng nhanh chóng bị hắn ném ra sau đầu, hắn thấp giọng nói với Kakashi: "Biết thế thì đã sớm nói chuyện để em nhanh khá lên rồi."

"... Nhanh khá lên thì sẽ có thưởng gì sao?" Kakashi hỏi.

"Em trẻ con quá rồi Kakashi."

Kakashi không có phản bác, chỉ ngồi dậy, vùi mình vào trong lòng Obito, phờ phạc nói: "Trời thu thật là lạnh quá đi, để tôi nằm ở đây một lúc đi..."

Obito kéo eo Kakashi, vô cùng tự nhiên ôm ngài Hokage vào lòng, quay đầu thấy lá rơi đầy ngoài cửa sổ, cũng tán thành: "Đúng vậy. Có điều tên nhóc nhà em cũng quá biết làm nũng đấy chứ?"

Kakashi không trả lời, Obito cũng không thèm để ý, ôm chặt lấy vị Hokage sợ lạnh này lại, nghĩ xem có nên đợi thêm mấy ngày nữa rồi lấy kotatsu ra hay không, nghĩ xem liệu nhiệt độ của hắn có truyền vào lòng Kakashi được không?

Bởi vì phát sốt và ho khan, Kakashi không được phép lên sân thượng hóng gió, Sakura và Naruto liên hợp với Shikamaru truyền đạt thông báo Hokage cần phải ở nhà dưỡng bệnh, khiến Kakashi mỗi ngày đều cảm thán bản thân là một Hokage mà cứ như đang bị kết tội.

Làm việc ở nhà cũng rất tốt, chỉ phiền Shikamaru cứ cách ba ngày là phải chạy qua nhà y. Làng trên cơ bản đã xây gần xong, đang bắt đầu cân nhắc có nên thực hiện cải cách để phát triển hay không, còn có người dân trong thôn đều đang ngóng trông tượng đá của Hokage Đệ lục đại nhân, mọi người đều muốn biết vì lý do gì mà tượng của Hokage bị kéo dài thời hạn xây dựng như vậy.

Mấy vấn đề này nếu muốn thảo luận thì cần phải hơn nửa ngày, Shikamaru đã thay Hokage tổ chức hội nghị cán bộ tuy rằng giúp Kakashi bớt không ít chuyện, nhưng cũng vì vậy mà biến cậu thành người thân cận với Hokage nhất trong đám bạn cùng lứa, Naruto sau khi biết được suýt chút nữa quyết định định cư ở nhà cũ của tộc Hatake, bởi vì thân là thành viên đội 7 mà lại không giúp được gì nhiều cho thầy như Shikamaru.

Shikamaru một bên cằn nhằn phiền phức chết rồi, liều sống liều chết như thế đến cùng là vì ai vậy, một bên nỗ lực công tác, tốc độ trưởng thành nhanh đến mức đến Kakashi cũng thấy có chút xấu hổ.

"Cũng sắp tới mùa đông rồi." Kakashi chống cằm nhìn cây cối trơ trụi trong sân, Obito rót một chén trà cho y ủ ấm tay, Kakashi mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, chậm rì rì dùng hai tay cầm lấy chén trà, "Cử cảm thấy khoảng thời gian nửa năm này không chân thực lắm, hạnh phúc đến đáng sợ."

Obito nhớ lại bệnh tình hơn nửa năm qua của Kakashi, thực sự không có chút nào liên quan tới hai chữ hạnh phúc, hắn thở dài, cũng không biết Kakashi nhớ đến chuyện gì mà lại nói như vậy.

Nghe thấy Obito thở dài, Kakashi quay đầu lại nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Cậu vẫn còn ở nơi này cơ mà."

"Đôi lúc tôi còn có suy nghĩ, 'Sau một giây nữa Obito sẽ biến mất chăng', thế nhưng lần nào cũng thấy cậu còn ở đây, coi như là ảo giác cũng rất tốt." Y mỉm cười.

Obito đột ngột đứng dậy, vẻ mặt âm trầm, hắn cuối cùng cũng biết những cảm giác khó chịu trong lòng từ đâu mà tới: "Em cảm thấy tôi chỉ là một ảo giác, cho nên mới không e dè mà nói chuyện sao?"

Kakashi không hề trả lời, ngẩng đầu lên nhìn hắn, Sharigan của hắn điên cuồng xoay tròn, như muốn ép buộc Kakashi mở miệng ra.

Cuối cùng, Kakashi chịu thua, giống như mọi lần khi y gặp ảo giác, chầm chậm mà tỉnh táo nói: "Cậu đương nhiên là chân thực, Obito."

Y đang nói dối, Obito đã sớm quen thuộc với từng nét mặt cử chỉ của Kakashi, từ khi y không còn am hiểu ngụy trang bản thân, đâm thủng lời nói dối của Kakashi đã trở thành chuyện hết sức dễ dàng, mà sự thực càng khiến cho Obito cảm thấy không rét mà run, những tháng ngày này Kakashi chỉ coi hắn là một ảo ảnh, sự tồn tại của hắn cứ như thế mà bị Kakashi phủ nhận? Hắn cảm thấy sợ hãi, nhưng sự phẫn nộ trong hắn so với nỗi sợ kia càng mãnh liệt hơn nhiều, nó như một ngọn lửa nóng rực thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn.

Dưới cơn giận hắn lôi ngài Hokage còn chưa kịp hoàn hồn lại gần mình, nắm lấy vai Kakashi tàn bạo mà cắn môi y, trực tiếp dùng sức cắn rách đôi môi hay cãi lời này, đến khi Kakashi vì đau mà hé miệng ra thì đưa đầu lưỡi dính đầy máu tươi vào bên trong miệng nhỏ của y. Nụ hôn này thực sự không tính là quá dài, toàn bộ lửa giận cùng đau xót của Obito cơ hồ đều vương lại trên đầu lưỡi, Kakashi từ bị động tiếp thu đến phối hợp đáp lại, cũng chỉ rơi nước mắt trong một giây đó.

Đợi đến khi hai người thở hổn hển tách nhau ra, Kakashi vội nghiêng đầu ho khan kịch liệt, vết rách ở khóe miệng còn đang nhỏ máu. Obito nâng cằm y lên, dùng ngón cái miết lên vết thương kia, tàn nhẫn chà sát tạo thành một vệt đỏ dài, nhuộm đỏ đôi môi tái nhợt của Kakashi.

Hắn hung hăng nói: "Nhớ kỹ cơn đau này, nhớ kỹ vết thương này, Kakashi, ảo giác không cho được em những thứ này!"

Ánh mắt của Kakashi có thể nói là cực nóng, ánh mắt như thế từ lâu đã biến mất trên người y, mà giờ đây nó lại xuất hiện một lần nữa chăm chú quan sát Obito, phảng phất như chỉ cần dời mắt một giây thì Uchiha Obito sẽ biến mất.

"A, có đúng không... Vậy thì thêm một lần nữa để tôi nhớ rõ hơn đi chứ? Obito."