Ác Giả Ác Báo

Chương 2



5

Đã náo loạn như vậy nhưng Thẩm Như Xuyên lại càng thản nhiên, trực tiếp an bài Vu Thải Vân vào cửa Thẩm gia.

Thẩm thái gia phái người đi đuổi Thải Vân, rồi lại bị bà mẫu (mẹ chồng) ta ngăn lại.

Dù sao ở trong mắt bọn họ, Vu Thải Vân cũng mang thai con của Thẩm gia, ầm ĩ hò hét nhỡ làm ảnh hưởng thai nhi thì biết sao bây giờ?

Mỗi ngày Thẩm Như Xuyên đều ngủ ở chỗ Thải Vân, đã lâu không tới chỗ ta.

Một tháng sau, hắn mới tới.

Ta nhìn khuôn mặt của hắn, rõ ràng do với trước kia không có gì khác, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta căm hận.

“Lăng Khê, tổ tiên của Vân nhi là quan nhị phẩm, nếu không phải bị tai ương phạm tội, xét về xuất thân, so với nàng, nàng ấy tốt hơn nhiều.”

Hắn từ trên cao nhìn xuống: "Huống chi ba năm nay ta đối xử với nàng không tệ, chỉ cần nàng gật đầu, cho dù nàng ấy vào cửa, về sau ta cũng sẽ không bạc đãi nàng.”

Ta hỏi ngược lại hắn: "Chàng vẫn muốn nạp nàng ta làm thiếp phải không?”

Thẩm Như Xuyên trầm giọng nói: "Ta muốn cưới nàng ấy làm bình thê! Nàng ấy xứng đáng với thân phận này!”

Ngồi ngang hàng với ta? Nàng ta xứng sao?

Ta nở nụ cười: "Chỉ cần thái gia gật đầu, thiếp tuyệt không dị nghị.”

Thẩm Trọng tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Thẩm Như Xuyên mặt lộ vẻ vui mừng, bước đi mà không thèm quay đầu lại.

Hắn vừa đi, Châu Nhi liền khóc lên: "Thiếu phu nhân, thiếu gia quá tuyệt tình!”

Làm thế nào bây giờ? hãy để cho hắn qua cửa ải lão thái gia trước đã.

6

Như ta dự liệu, lão thái gia vừa nghe Thẩm Như Xuyên muốn cưới Thải Vân làm bình thê, liền nhốt hắn trong từ đường, phạt hắn quỳ ba ngày ba đêm.

Cũng trực tiếp đi đến viện tử của Vu Thải Vân, mắng nàng ta hai canh giờ, thậm chí khiến nàng động thai, thiếu chút nữa thai nhi khó giữ được.

Mắng xong Vu Thải Vân, lão thái gia lại tới chỗ ta, Châu Nhi lui ra, trong phòng chỉ còn lại ta cùng lão thái gia.

Phịch!

Thẩm Trọng đột nhiên quỳ xuống, dập đầu với ta mấy cái: "Tên k..hốn Như Xuyên kia bị mỡ heo bịt kín tâm, ngài ngàn vạn lần đừng để ý!”

Tay ta đỡ Thẩm Trọng dậy, thản nhiên nói: "Lão thái gia, ngươi yên tâm, ta không tức giận.”

Mặt hắn đầy mồ hôi lạnh: "Theo lý thuyết, ngài coi trọng Như Xuyên nhà chúng ta, là phúc khí của hắn, hắn đương nhiên nên coi trọng, đối với ngài vừa yêu vừa kính... Nhưng hắn không biết thân phận của ngài, người trẻ tuổi lại khó tránh khỏi ý chí không kiên định..."

Đúng vậy, người trẻ tuổi mà, luôn luôn phạm sai lầm.

Thái độ của ta đối với Thẩm Như Xuyên tương đối khoan dung, dù sao hắn cũng là người ta nhìn lớn lên từ nhỏ.

Mấy trăm năm qua ta vẫn bảo vệ Thẩm gia, mỗi một người trong Thẩm gia ta đều nhìn thấy từ khi sinh ra.

Từ lúc Thẩm Như Xuyên được sinh ra cho đến tập nói, rồi đến đeo túi sách đi học đường, đều có ta âm thầm chăm sóc. Có lần Thẩm Như Xuyên rơi xuống nước, xung quanh không có người, nếu không cứu hắn, thật sự sẽ c..hết đuối.

Ta không thể không hiện thân để vớt hắn lên, lúc rời đi hắn tỉnh lại, ý thức còn mơ hồ, thì thào tự nói: "Nàng là tiên nữ trên trời sao?"

Ta cười nhạo, xoay người rời đi, nhưng vô tình làm rơi khăn tay.

Lúc hắn không ngủ không nghỉ tìm kiếm ta, ta ở trong bóng tối vẫn luôn nhìn hắn.

Bị một người trẻ tuổi cầu ái tình thật giống như là bị mạo phạm, người biết thân phận của ta chỉ có gia chủ Trầm gia, cho nên lúc ấy Thẩm Trọng mới cật lực phản đối.

Nhưng nhìn cháu trai của mình quỳ gối ở từ đường không ăn không uống, hắn vừa đau lòng lại bất đắc dĩ, đành phải cầu xin ta, vừa cầu xin ta cho Thẩm Như Xuyên một cơ hội, cũng cầu xin ta không nên vì vậy mà giận chó đánh mèo với Thẩm gia.

Cuối cùng ta nghĩ, hắn tình chân ý thiết, nên mới cho một cơ hội.

Ta cũng đã không được yêu trong nhiều năm, vốn tưởng Thẩm Như Xuyên khác với những người khác. Hắn thật lòng đối đãi với ta, ta cũng sẽ dùng chân thành đáp lại hắn, chiếu cố hắn cả đời bình an thuận lợi, để cho hắn hưởng hết vinh hoa phú quý.

Ai có ngờ mới được có ba năm...

Thu hồi suy nghĩ, ta liếc mắt nhìn Thẩm Trọng đang khẩn trương thấp thỏm, nhếch môi: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không giận chó đánh mèo với Thẩm gia, Thẩm Như Xuyên thay lòng đổi dạ, ta sẽ viết thư hòa ly cho hắn, sau đó rời khỏi Thẩm gia. Nhưng trước đó..."

Ta nheo mắt lại, ánh mắt lộ ra chút sắc bén: "Ba ngày sau là đêm trăng tròn, ta muốn hấp thu tinh khí nguyệt hoa, trước đó ngươi coi chừng bọn họ, không nên tới chọc ta, nếu không..."

Thẩm Trọng liên tục gật đầu, lại quỳ xuống nói: "Xin ngài yên tâm, Thẩm trọng quỳ tạ tiền bối!"

7

Sau khi nói chuyện với Thẩm Trọng, ta giải tán hạ nhân trong viện, còn thuận tiện đi đến viện của Thải Vân một chuyến. Nghe nói thai nhi của nàng ta không ổn định, ta đi xem như thế nào.

Vừa nhìn thấy ta, Vu Thải Vân liền như lâm đại địch: "Ngươi tới làm gì? Lăng Khê, trên đời này vốn là cá lớn nuốt cá bé, một cô nữ (nữ tử mồ côi) như ngươi, chiếm lấy vị trí này được ba năm, cũng đủ rồi."

Cá lớn nuốt cá bé, Vu Thải Vân nói có lý. Ta lười cùng nàng ta tranh luận nữa, gật đầu rời đi.

Ba ngày sau, vào ban đêm.

Trăng treo trên bầu trời đêm, trắng noãn như mâm ngọc, ánh mắt của phàm nhân không nhìn thấy, có vô số điểm sáng nhỏ quanh quẩn ở chung quanh, đó chính là tinh khí nguyệt hoa.

Ta xếp bằng ngồi trong đình nghỉ mát trong viện, nhắm mắt tu luyện, hấp thu tinh khí nguyệt hoa, cùng tu vi của mình dần dần hòa làm một thể. Mọi âm thanh đều yên tĩnh, xa xa tiếng nói nhỏ phá lệ chói tai.

"Xuyên Lang, hay là thôi đi, có lẽ Thiếu phu nhân không cố ý, nàng chỉ là không muốn con của chúng ta được sinh ra thôi, là bởi vì quá yêu chàng..."

“Bởi vì yêu ta mà muốn hại c..hết đứa nhỏ trong bụng nàng, loại nữ nhân ác độc như vậy, làm sao xứng nói chữ này!"

"Cũng không nhất định là thiếu phu nhân xúi giục lão thái gia, có lẽ có hiểu lầm, nàng tới tìm thiếp, khả năng cũng chỉ là muốn nhìn xem con của chúng ta..."

Vu Thải Vân từng câu đều suy nghĩ cho ta, từng câu kéo ta xuống nước.

Thẩm Như Xuyên càng thêm phẫn nộ: "Ta thật sự nhìn lầm nàng ta, vốn tưởng rằng nàng ta điềm đạm nho nhã, không tranh sự đời, không nghĩ rằng nàng ta ghen đến độc ác như thế. Vân nhi, nàng đừng đi theo, để nàng ta có cơ hội xuống tay với nàng, nàng ở chỗ này chờ tin tức tốt của ta.”

Ta thu liễm khí tức, chậm rãi mở mắt, trong lòng có lửa giận nhàn nhạt.

Rõ ràng đã nói chuyện cùng Thẩm Trọng là đừng cho người tới quấy rầy ta, tại sao lại thả Thẩm Như Xuyên đi?

Thôi.

Ta ngước mắt, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Như Xuyên đi vào trong viện. Hắn cầm bầu rượu và hai cái chén (cốc), vẻ mặt có chút khẩn trương, nhìn thấy ta thì hơi ngẩn ra, rồi bất chợt chậm rãi tiến lên.

“A Khê, nàng đang làm gì vậy?”

Ta thản nhiên nói: "Ngắm trăng.”

Hắn ngồi đối diện với ta, lại nhìn quanh bốn phía: "Châu nhi đâu, những hạ nhân này sao lại làm việc thế này, sao lại để cho nàng chịu gió lạnh vào lúc ban đêm thế này?"

Hạ nhân không ở đây, không phải càng thuận tiện cho ngươi làm việc sao?

Ta nhếch mép nhìn hắn: "Phu quân không đi cùng Vu Thải Vân, tới tìm ta làm cái gì?"

Thẩm Như Xuyên cắn răng, rót đầy hai chén rượu, đưa cho ta một chén.

Hắn mềm giọng: "Lúc trước là ta không tốt, đối với nàng quá hung dữ, chén rượu này, coi như là bồi tội với nàng.”

Ta nhận lấy ly rượu, nhẹ nhàng ngửi ngửi, ừm, có độc. Sau đó uống một hơi cạn sạch.

8

Nhìn ta uống rượu độc, trên mặt Thẩm Như Xuyên lộ ra vẻ vui mừng, lập tức lại dần dần nổi lên bi ai.

“A Khê... " hắn chân thành gọi ta.

Ta vẫn thong dong như trước: "Phu quân, có lời muốn nói? sao”

Hắn biết rõ không nên phụ lòng ta, cho rằng ta đã sắp c..hết đến, nên thật lòng nói: "A Khê, ta thật sự yêu Vân nhi, lần đầu gặp Vân nhi, vẻ kinh diễm đó, giống như lần đầu gặp nàng ba năm trước...

“Gia tộc nàng gặp nạn, nhưng ý chí kiên định, cho dù thân ở giáo phường ti nhưng tình nguyện lấy cái c..hết giữ mình trong sạch, không muốn bị ô uế. Khi đó, ta thật sự chỉ muốn giúp nàng ấy một tay, mang nàng ấy chạy ra biển khổ là đủ rồi.

“Nhưng ta không quên được Vân nhi, nhịn không được mà đi thăm nàng ấy, ta biết là làm nàng thất vọng, nhưng tình cảm vốn không nói đạo lý, hiện tại người ta yêu là Vân nhi, cho dù ta cố gắng hơn nữa, cũng không yêu nàng được nữa.”

Ta thản nhiên nói: "Tình cảm không thể khống chế, nhưng phẩm hạnh có thể, ngươi không yêu ta, ta không trách ngươi, nhưng sau khi ngươi không yêu ta, liền đem ta giẫm như bùn đất, Thẩm Như Xuyên, phẩm hạnh của ngươi quá kém.”

Hắn kéo khóe miệng, lộ ra một chút tàn nhẫn, đột nhiên đứng dậy quỳ xuống xuống trước mặt ta, dập đầu, lớn tiếng nói: "Mọi sự đều là ta không phụ lòng nàng!”

Dập đầu xong, hắn đứng dậy, sau đó lạnh lùng nhìn ta, chờ ta phát độc.

Nhưng thời gian một nén nhang qua đi, ta vẫn vững vàng ngồi ở xa xa, thậm chí lại tự rót cho mình một chén rượu.

Nhìn biểu tình chờ đợi của hắn rạn nứt từng chút một, biến thành vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, ta nhịn không được nở nụ cười.

“Phu quân." Ta dịu dàng nói: "Quên nói cho ngươi biết, ta...... không phải con người.”