Ác Ma Chiếm Hữu

Chương 6: Ngài giữ tuệ tuệ của tôi đến bao giờ?



Năm Năm quả thật rất dài và vô cùng khốn khổ đối với Hứa Nhất Chính, hắn vì không muốn đụng vào bất cứ người con gái nào khác ngoài Âu Tuệ Nhi mà phải kiềm hãi, nhịn đói nhịn khát dục vọng của mình. Nhưng hắn là đàn ông, không thể mãi nhịn được, cho nên... Hứa Nhất chính đã nhiều lần dùng cách tự xử...

Bụng dưới của hắn đau nhức khó chịu, đêm ngày trầm trọc luôn nghĩ về Tuệ Nhi, nhớ đến hương thơm và làn da mịn màng của cô. Tưởng tượng được hoan ái cùng cô trong tiềm thức cũng đủ làm hắn cảm thấy thỏa mãn phần nào... Đó là về thân xác, còn trái tim hắn cũng chỉ có một và duy nhất bóng hình Tuệ Nhi, đêm ngày nhớ mong cả khi mơ nói mớ cũng chỉ gọi tên cô. Dường như đã có lúc hắn thấy chính bản thân rơi nước mắt, nhưng những giọt lệ trong suốt ấy đâu? Sao lại không vương trên má? Bởi vì, hắn khóc trong tim, hắn nhớ cô đến phát điên lên được.

Ngày hôm nay, Âu Tuệ Nhi đang ở trong lòng hắn, Hứa Nhất Chính tham luyến cứ muốn giữ cô mãi, hận không thể nhai nuốt, ăn tươi cô vào trong bụng, cất giấu Tuệ Nhi luôn ở đó... À, cách yêu thương và thể hiện ra ngoài của Nhất Chính phải nói là chẳng giống ai cả, và vì những điều đó đã khiến Âu Tuệ Nhi sợ hắn còn hơn cả thần chết.

" Em định không mặc gì cứ để vậy mà rời khỏi đây sao?". Những ngón tay trái của hắn nhẹ nhàng xuyên qua tấm khăn bông trắng dày, hắn hiểm độc chơi đùa trên vết thương của cô không ngừng làm càng, chiếc khăn trắng tinh dần chuyển thành màu đỏ đầy kinh diễm. Âu Tuệ Nhi nắm chặt chiếc khăn không để nó tuột ra, tay còn lại yếu ớt đặt lên mu bàn tay của hắn. Cái bàn tay bên trong chiếc khăn, ở bụng và không ngừng nhấn vào những đường rách toạc tóe máu đau nhói. Cau mày, nước mắt Tuệ Nhi tuôn không ngừng, cô cố gắng chịu đựng để không phải thét lên, rồi kêu gào đầy thảm thiết.

Các đầu ngón chân nhỏ nhắn của Tuệ Nhi cong lại, cấu chặt vào tấm ga, cả thân thể cô cứng đờ, gồng người để chịu đựng, nơi yết hầu cô vang lên âm sắc run sợ, khẩn thiết cầu xin:" Đừng... xin... anh..."

Hứa Nhất Chính khoái chí, hắn lại cố ý dồn lực vào tay hơn:" Xuỵt..."

Ngón trỏ tay phải của hắn ma mị đặt lên môi cô, ánh mắt hắn tràn ngập nhu tình, chiêm ngưỡng khuôn mặt chỉ bằng bàn tay của hắn đang cực kỳ, vô cùng khốn khổ, đau đớn của Tuệ Nhi. Khuôn mặt Âu Tuệ Nhi dần đỏ lên, trán lấm tấm mồ hôi lạnh và đôi môi trở nên tím tái. Đến lúc hơi thở Tuệ Nhi biến đổi thành nặng nhọc và đứt quãng, dáng vẻ yết ớt đó của cô đã cho Nhất Chính biết. Cô không thể chịu đựng thêm được nữa.

Hứa Nhất Chính buông tay, bế xốc cô lên. Cả thân thể Âu Tuệ Nhi mềm nhũn ra, cô cứ như không còn sức sống nữa, cứ ngỡ Tuệ Nhi đã bất tỉnh ai ngờ cô vẫn còn ý thức, nhưng mọi thứ thật mơ hồ, quay cuồng và êm ái.

" Em mệt rồi, ngủ đi nào! Chúng ta về nhà thôi". Hứa Nhất Chính ôn nhu dỗ cô vào giấc ngủ, nụ cười huyễn hoặc của hắn làm lòng cô dâng lên một cỗ bất an. Nhưng vẫn nhắm mắt ngủ thiếp đi. Âu Tuệ Nhi vì đau mà tê dại hết tất thảy cảm xúc, tâm cũng dần bị sự hành hạ của hắn mà bắt đầu héo mòn trở lại.

Đưa cô về nhà của hắn, ngôi nhà mà năm năm trước cô đã từng vui mừng, hớn hở và vội vã rời đi.

Nơi lạnh lẽo to lớn ám ảnh cô, nó như một bóng ma dai dẳng đuổi theo sau lưng Âu Tuệ Nhi, để nhiều đêm Tuệ Nhi mơ thấy bản thân cô trở về ngôi nhà này, mọi thứ không thay đổi, vẫn đáng sợ giam giữ cô. Rồi Âu Tuệ Nhi ra sức chạy khỏi ngôi nhà, nhưng càng chạy cô càng tuyệt vọng, dãy hành lang nơi đây dường như dài ra thêm, cánh cửa tự do đóng chặt và dần biến mất. Cô quỵ xuống sàn, khóc nức nở, rồi giọng cười âm vang như nơi địa ngục sâu thẳm từ sau lưng Tuệ Nhi vọng đến:" Em nghĩ em có thể thoát khỏi tôi sao?"

Âu Tuệ Nhi giật mình tỉnh giấc, đôi mắt cô mở to trao tráo nhìn về phía trước, tiềm thức cô vẫn chưa kịp định hình về mọi thứ xung quanh, thì đằng sau gáy tai cô một làn hơi thở ấm nóng đều đều phả vào, Tuệ Nhi chết cứng tại chỗ, mâu quang cô run run chậm rãi liếc xuống cánh tay to lớn nặng trịch đang choàng qua người. Khó khăn nuốt nước bọt xuống yết hầu, Âu Tuệ Nhi nín thở để không bật ra tiếng la.

Hành động của Âu Tuệ Nhi dù rất nhỏ nhưng lại động đến Hứa Nhất Chính, hắn chợt tỉnh giấc vì nữ tử nhỏ bé trong lòng đang khẽ cựa quậy, giọng nói hắn vô cùng lười nhác:" Em tỉnh rồi sao?"

Mắt Nhất Chính không thèm mở nhưng vẫn biết cô đang làm gì, định giở trò đồi bạo gì với hắn:" Nếu em muốn tôi ăn em một lần nữa, thì cứ việc đặt những chiếc răng be bé đó xuống tay tôi lần nữa đi"

Âu Tuệ Nhi đương há miệng, những chiếc răng nhỏ trắng tinh đang muốn phập vào tay hắn, nhưng cô đã không dại gì cắn hắn khi nghe được lời đe dọa đầy hàm ý. Đôi ngươi đen bóng của Âu Tuệ Nhi nhẹ nhàng lưu chuyển trong màn đêm, một màn sương mỏng đã phủ lấy những hình ảnh trước mặt cô.

Cô cho tay vào trong chăn, phát hiện ra bộ quần áo ngủ màu hồng hình Kitty đáng yêu ngày nào cô thích nhất, nay hắn vẫn còn giữ. Âu Tuệ Nhi cảm nhận được sự mềm mại của chất liệu vải, cả hơi ấm từ hắn truyền qua cho cô, cảm giác lâng lâng, thoải mái đang dần dụ hoặc cô rơi vào giấc ngủ.

Bỗng nhiên ngón tay trỏ của hắn đưa lên miệng cô, mân mê, vuốt ve cánh môi mọng đỏ sưng húp do cô cắn chặt lúc nãy. Hứa Nhất Chính thở dài thườn thượt:" Nếu em cứ thức như vậy, tôi thật sự không kiềm lòng được đâu"

Lời nói của hắn vừa dứt, thì hơi thở đều đều của Âu Tuệ Nhi liền phả vào ngón tay hắn, đôi môi mềm mềm của cô đôi lúc lại chẹp chẹp mút lấy đầu móng tay hắn. Tuệ Nhi như thể một con mèo con đói sữa, cứ ngỡ ngón tay ngay miệng là bầu vú của mẹ đầy thơm ngon.

Cô đang say giấc nồng trong lòng ác ma mà cô sợ hãi, sự thản nhiên ngây thơ đó luôn khiến hắn yêu thương muốn che chở, nhưng những hành động hắn làm dường như ngược lại hoàn toàn, Nhất Chính luôn tạo ra vô vàn sự tổn thương khiến Tuệ Nhi trở nên sợ hãi, tránh xa khỏi hắn. Mà điều đáng trách và phẫn nộ nhất là... Hứa Nhất Chính không hề hay biết những việc hắn đang làm đã khiến Âu Tuệ Nhi tổn thương nặng nề về tinh thần cả thể xác.

Tiếng chuông vang lên, Nhất Chính phẫn nộ mém tý đã ném luôn điện thoại. Âu Tuệ Nhi bị sự cáu tiết nơi hắn làm cho khó chịu, xoay người, dúi đầu vào cổ hắn để tìm chỗ thoải mái hơn. Hứa Nhất Chính dừng lại động tác ném điện thoại, liếc nhìn cô, Tuệ Nhi vẫn còn say giấc chưa có dấu hiệu tỉnh dậy bất chợt, hắn áp điện thoại vào tai gắt gỏng:" Alo"

Đầu dây bên kia ngừng lại một chút:" Hứa Tổng, không biết ngài giữ Tuệ Tuệ của tôi ở đó đến bao giờ?"

Hứa Nhất Chính bực bội mở mắt, hắn nhìn vào dãy số liên lạc, đây là điện thoại của Âu Tuệ Nhi chứ không phải của hắn. Mà tên Trịnh Trấn Đông đó từ khi nào đã giành quyền sở hữu Tuệ Nhi của hắn vậy? Còn thân mật gọi Tuệ Tuệ nữa!

" Tuệ Nhi không phải món đồ vật, cô ấy cũng không phải của cậu"

Trịnh Trấn Đông im lặng một chốc, hình như anh cảm nhận được sự cáu kỉnh trong giọng nói của Hứa Nhất Chính, nhất thời không biết trả lời ra sao:" Vâng, cô ấy không phải của tôi. Nhưng cô ấy là người làm cho nhà tôi, không biết khi nào cô ấy về để..."

Hứa Nhất Chính liền chen vào câu nói của Trấn Đông:" Từ bây giờ Tuệ Nhi không làm cho nhà đại thiếu gia Trịnh đây nữa. À, Tuệ Tuệ không phải cái tên để cho cậu tùy tiện gọi, nhớ kỹ lời tôi đấy!"

Tút Tút Tút

Hứa Nhất Chính cọc lóc trả lời, sau đó cúp máy, còn độc đoán ném luôn điện thoại của Tuệ Nhi qua cửa sổ, rơi xuống thẳng vườn. Thôi rồi, vậy là đi toi cái điện thoại hơn ba tháng lương của Âu Tuệ Nhi, không biết khi cô tỉnh dậy sẽ đau lòng như thế nào nữa.

Cứ cho là Hứa Nhất Chính ích kỷ và thích độc chiếm đi. Tất cả những gì hắn có đều không quan trọng bằng Âu Tuệ Nhi, kể cả cái sản nghiệp do cha để lại, hắn không muốn ông trên trời thất vọng về hắn, nên mới một lần đau đớn chấp nhận để Tuệ Nhi rời đi. Năm năm qua đã quá đủ tự do và xa cách rồi, Nhất Chính siết chặt cái ôm hơn, Tuệ Nhi cau mày khó chịu trong mơ, cô rúc đầu, chui tọt vào lòng ngực hắn, dán chặt thân thể mỏng manh nép vào người Hứa Nhất Chính. Như thể cô đang sợ điều gì đó, và cô cần một điểm tựa vững chắc, an toàn để bám vào trong vô thức.