Ác Ma Đến Từ Thiên Đường

Chương 56: Bình an nhé, Hạnh Ân



Cặp mắt háu đói cứ dán chặt vào người cô, Trịnh Vương Hoàng bá đạo dùng thân tráng kiện dồn cô vào một góc, cất cái giọng trêu ngươi.

" Đới tiểu thư, đừng phản ứng kịch liệt như vậy, chúng ta nói chuyện một lát không được sao? "

" Tôi không có gì để nói với anh cả, mau thả tôi ra!!! " Minh Nhi dùng hai tay yếu ớt cố đẩy thân xác nặng nề kia ra, nó tựa như bức tường thành vững chắc, có làm gì nó vẫn không lung lay, bất lực cô thở hổn hển vì mệt.

Thấy Minh Nhi hoàn toàn không còn sức phản kháng, lúc này Vương Hoàng mới ung dung lùi người ra một chút, chống tay sang cửa, chễm chệ ngạo nghễ lên tiếng.

" Cô không có chuyện nói với tôi, nhưng Đới gia thì chắc có nhỉ?...Đới tiểu thư, có muốn tôi cứu vớt nhà họ Đới không? "

Nghe đến đó, Minh Nhi sửng sốt, cô biết Trịnh Vương Hoàng sẽ đem nhà họ Đới ra uy hiếp cô nhưng không nghĩ nó lại đến sớm như vậy. Cô còn chưa kịp chuẩn bị cách ứng phó chưa gì đã bị anh tấn công.

Minh Nhi trầm tư vài phút cái miệng anh đào nhanh bật lên thành lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

" Trịnh Tổng đây muốn gì ở tôi? " cô lừ cặp mắt sắc như dao cạo về phía Vương Hoàng.

Môi mỏng nhếch nhẹ đắc ý, anh đưa tay định chạm vào mặt cô, ngay tức khắc cô hất phăng cánh tay anh ra.

" Trịnh Tổng có gì thì xin anh hãy nói nhanh tôi còn phải về nhà " Minh Nhi tức giận lớn tiếng.

Thấy cô nổi nóng, Vương Hoàng càng thêm thích thú, nhất là cặp má mềm mại đang đỏ ửng, nhìn thôi anh đã thèm cắn vào đó một phát.

Anh không ngừng đảo mắt dò xét khắp cơ thể trước mặt, tiểu nhân ngư của anh đã ốm đi nhiều, đáng nhẽ phụ nữ sau khi sinh con sẽ phát tướng, vậy mà người trước mặt anh lại ốm tong teo như que cũi.

Càng nhìn anh càng thấy tức nhà họ Đới không nuôi vợ anh kĩ càng, để cô ốm yếu gầy gò, cũng may nhan sắc không tàn phai, nếu không anh đã cho người đốt trụi cả căn biệt thự đó.

Tiếp tục, hai mắt trượt xuống bộ ngực căng mẩy ngày nào, cái miệng mỏng liền chóp chép không ngừng, từng tiếng to đến mức Triệu Minh Nhi có thể nghe rõ mồn một, hơi thở của anh trở nên gấp gáp.

Bảy năm nay anh điều thủ thân, không có một người phụ nữ nào được phép ngồi lên đùi anh, giờ đây cơ thể nóng bỏng của người phụ nữ anh yêu nhất đập vào mắt, từng tế bào như được đánh thức, phần dưới bao năm ngủ yên bắt đầu có cảm giác rục rịch ngẩn cao đầu, anh gần như sắp đánh mất kiểm soát.

Biểu cảm háo sắc lộ cả lên gương mặt, Minh Nhi sợ đến run rẩy hai chân, thế nhưng cô vẫn phải to mồm quát tháo chặn đi cái suy nghĩ xấu xa trong anh.

" Trịnh Tổng hãy ngừng ngay cái ánh mắt đó đi, anh không có gì nói thì thả tôi về ngay!!! "

Mặc Minh Nhi phan vào tai anh từng tiếng chói tai, thái độ của anh thờ ơ rõ rệt, thay đổi xưng hô, đê tiện mà nói.

" Sao lại vội vàng thế? Tôi còn chưa ngắm em đủ mà! "

" Đồ đê tiện, mau thả tôi ra!!! " Minh Nhi tức giận, nghiến răng nghiến lợi mắng, cô căm ghét những hành động ti tiện này vô cùng.

Mà cô càng giận Vương Hoàng lại càng khoái chí, khuôn miệng anh khẽ cong đắc ý, cô giờ đã là cá nằm trên thớt muốn thoát khỏi anh trừ phi mọc thêm cánh.

" Đới tiểu thư đừng tức giận, em đủ thông minh nhìn ra tôi đang để mắt tới em mà...

Sao nào...có muốn tôi giúp Đới gia không? " anh cất cái giọng cao ngạo, nhịp nhàng ngón tay trên lên thành kính.

Đã nói thẳng thừng như thế ai mà không biết ý anh, kẻ ngốc cũng có thể đoán ra nhưng Triệu Minh Nhi một mực làm bộ làm tịt, giả nai né tránh.

" Trịnh Tổng, ý của anh là sao? "

Vương Hoàng lại cười khẩy, người phụ nữ trước mặt thật biết làm anh tốn hơi, cô né tránh như vậy bắt buộc anh phải nói thẳng ý định của mình ra.

" Đừng giả vờ,...Đới Hạnh Ân muốn tôi giúp Đới gia...dễ lắm...

Chỉ cần em chịu đến Trịnh gia ngủ với tôi một đêm thì..."

* Bốp *

Đoạn Trịnh Vương Hoàng chưa nói hết câu bất ngờ Minh Nhi đã tặng anh hẳn một cái bạt tay, gương mặt anh bỗng chốc đen kịt, hàng chân mày rậm nhíu xuống, hai mắt sớm đỏ ngầu.

Anh nghiêng mặt nhìn sang, giận đến nổi gân xanh, khí tuất lạnh lẽo áp đảo Minh Nhi, giờ cô mới ý thức được hành động lỗ mãng vừa rồi, tức thì tím tái mặt mày, sợ đến mức lắp bắp.

" Tôi...tôi..."

Cô còn chưa nói được câu nào Trịnh Vương Hoàng đã vồ đến túm lấy tay cô, vẫn là thói quen ngày xưa, anh xiết chặt cổ tay như muốn bẻ gãy, còn gằn giọng nói vào tai cô.

" Tôi sẽ ghi nhớ cái tát này của em,...Đới Hạnh Ân, tôi cho em một tuần suy nghĩ yêu cầu vừa rồi..."

Nói đến đây Vương Hoàng dùng lực rất mạnh, cổ tay Minh Nhi đau nhói, anh không có chút thương tiếc nào mà bóp lấy khuôn cằm nhỏ nhắn cảnh cáo.

" Nội trong một tuần em không tự nguyện đến Trịnh gia...thì cho dù sao này em có quỳ dưới chân tôi van xin cũng đừng mong tôi giúp đỡ "

Dứt lời, Vương Hoàng thô bạo kéo Minh Nhi ra ngoài, tới ngay chỗ xe cô, anh mạnh tay vứt cô vào trong đó, cùi chỏ bị va đập vào cần số đau điếng.

Khi Minh Nhi kịp phản ứng thì Vương Hoàng đã đi mất, cô chỉ còn biết rơi những giọt nước mắt uất ức, nhìn vết bầm trên cổ tay và cùi chỏ mà lòng thêm cay đắng. Khóc được một lúc cô lại thôi, nhanh chóng phấn chấn lại tinh thần quay về Đới gia, chuyện hôm nay cô ém nhẹm không nói với bất kỳ ai.

Những ngày tiếp theo qua đi, có rất nhiều cuộc gọi đòi nợ gọi đến dồn dập, tiền lãi tăng lên nhiều không đêm xuể, thậm chí có cả bọn đòi nợ thuê đến để hâm he, có khi còn ra tay đánh cả Đới Khởi Nam, Minh Nhi chỉ biết van xin bọn cường bạo trước mặt.

Chúng rời đi nhưng rồi sẽ quay lại, Minh Nhi ôm lấy Đới Khởi Nam bê bết vết thương mà lòng đau như cắt, mà những việc này điều do cái tát của cô gây ra. Chính Trịnh Vương Hoàng đã bắt tay với các chủ nợ thay họ đòi món nợ từ Đới Khởi Nam, còn âm thầm cấm các nhà đầu tư khác hợp tác với Khởi Nam.

Đó cũng là lí do, Khởi Nam có cố gắng kêu gọi vốn đến khan cổ cũng không ai thèm ngó ngàng, mà mục đích cuối cùng của Vương Hoàng làm vậy là muốn dồn họ vào đường cùng để Triệu Minh Nhi tự động dẫn xác đến.

Rất nhanh thời gian qua đến ngày cuối tuần, theo lời yêu cầu, nếu hôm nay Minh Nhi không tự động tìm Trịnh Vương Hoàng, chắc chắn Đới gia sẽ không còn cơ hội trở mình nào nữa.

Cô mệt mỏi thở dài nhìn kim đồng hồ xoay, gần 12h khuya, trong nhà mọi thứ đều ngủ yên dưới màn đêm, Minh Nhi tự trang điểm lộng lẫy, mặc một chiếc váy trắng gợi cảm, tay xách giỏ bước ra khỏi phòng.

Định là sẽ đến Trịnh gia, ai ngờ vừa ra chỗ đỗ xe đã gặp ngay Âu Dương Nhiên.

" Nhiên..." Minh Nhi khẽ gọi.

Đây là cách xưng hô của cô với Âu Dương Nhiên mỗi khi chỉ có hai người, nó thể hiện sự thấu hiểu giữa hai tâm hồn.

" Hạnh Ân, giờ này đã khuya rồi cháu còn muốn ra ngoài sao? " Âu Dương Nhiên cất giọng trầm khàn, nhìn Minh Nhi ăn mặc gợi cảm như vậy lòng ông cảm thấy bất an.

Hàng mi cong dài buồn trìu xuống, Minh Nhi né tránh ánh nhìn đầy ám muội của Âu Dương Nhiên, chậm rãi trả lời.

" Cháu ra ngoài có việc, sáng cháu sẽ về sớm, Nhiên...hãy chăm sóc Khởi Nam và hai đứa nhỏ giúp cháu nhé! "

" Ta biết cháu đi đâu mà, Hạnh Ân không cần giấu ta...ta đã thấy cháu nói chuyện riêng với Trịnh Tổng..." Âu Dương Nhiên nhẹ nhàng xoa đầu Minh Nhi.

Câu nói của ông khiến cô chưng hửng, ông biết tất cả nhưng không nói với Đới Khởi Nam, cũng không tra hỏi cô.

" Nhiên..." cô buồn bã nói không thành lời.

Âu Dương Nhiên thở dài lại xoa đầu cô lần nữa.

" Hạnh Ân...Đới gia nợ cháu một ân tình..."

Ngay khi ông vừa dứt lời, Minh Nhi không còn giữ nổi nét điềm tĩnh, hai mắt cay xòe, vành mắt ầng ậng nước mắt. Hóa ra, ông muốn cô hiến thân cho Trịnh Vương Hoàng để cứu Đới gia.

" Nhiên,...cháu có thể khóc không? "

Âu Dương Nhiên lập tức ôm lấy Minh Nhi, vỗ về mái tóc nâu.

" Đừng khóc...khóc rồi sẽ trôi mất lớp trang điểm, cháu sẽ xấu xí lắm,...cố gắng...qua hết đêm nay cháu muốn khóc bao nhiêu ta cũng sẵn sàng nghe..."

Bấy giờ, trái tim Minh Nhi triệt để chết lặng, cố nuốt ngược nước mắt vào trong, trên vai cô đang mang vác một trọng trách, lần này coi như cô trả lại ân tình Đới gia cứu giúp cô khi xưa, hy sinh thân mình để cứu vãn cả một cơ nghiệp.

" Nhiên...cháu đi đây " Minh Nhi lạnh lùng đẩy Âu Dương Nhiên ra, ngoảnh mặt vào xe, cô đi mà không nhìn ông lấy một cái.

" Bình an nhé, Hạnh Ân " Âu Dương Nhiên thầm chúc, chỉ biết trơ mắt nhìn cô, tâm ông đầy nặng trĩu, bảy năm sống chung nhà ông yêu quý cô như người thân.

Vậy mà giờ đây thấy cô bước vào đường nguy hiểm ông lại lực bất tòng tâm.