Ác Ma Đến Từ Thiên Đường

Chương 62: Hôm nay tôi rất rảnh



Đêm đó, Vương Châu Nhi cho người bắt Ôn Mặc Di đứa tới chỗ cô, ả bị bỏ vào một bao tải lớn, bị thuộc hạ của cô kéo vào như kéo một bao rác, lê lếch từ ngoài ngỏ vào trong.

Khi gở cái bao ra, Ôn Mặc Di bị trói như đoàn bánh tét, miệng bịt chặt, toàn thân sây sát, Vương Châu Nhi ra hiệu cho thuộc hạ cởi trói.

Vừa mới vứt khăn bịt miệng, cái mỏ hổn của ả la lên ó trời.

" Con đ.iếm, Vương Châu Nhi sao mày dám bắt cóc tao? "

Vương Châu Nhi " Hừm " lạnh một tiếng rồi cười nhạt, chẳng nói chẳng rằng vung tay năm ngón đập mạnh vào mặt Ôn Mặc Di, còn cố tình dùng những móng tay dài nhọn cào một đường, máu đỏ ri rỉ trên gò má trắng bệch.

Ôn Mặc Di chưng hửng, Vương Châu Nhi dám bắt cóc ả còn đánh cả ả, tức thì cơn giận dữ bộc phát ra tới miệng.

" Vương Châu Nhi mày dám đánh tao? " ả lớn tiếng mắng mỏ, định vồ lên đánh nhau với Châu Nhi, nào ngờ người của cô giữ ả lại còn thô bạo đá vào chân, bắt ả quỳ xuống trước mặt Châu Nhi.

" Con ch.ó tao không gây thù với mày, sao mày dám đối xử với tao như vậy? "

Tiếng chửi bới của ả chói cả tai, một bên mắt Châu Nhi nhướng lên, nhàm chán ngoáy ngoáy lỗ tai mình, xong lại lấy khăn lau sạch vứt vào mặt ả.

" Đúng, cô không gây thù với tôi, nhưng cô động vào người của Trịnh Tổng thì tôi nên xử cô sao đây? " cô trầm giọng nói cho ả biết nguyên nhân.

" Người của Trịnh Tổng? " Ôn Mặc Di hoang mang, cố gắng nhớ lại những việc đã làm, nhưng ả làm gì đụng vào người của Trịnh Vương Hoàng?

Nghĩ tới đó, bất ngờ ả nhớ đến một người, mà người đó không ai khác chính là Triệu Minh Nhi.

" Là...con nhỏ đó? " ả lắp bắp hỏi.

" Đúng rồi đấy, là cô ấy, cô ấy chính là vợ của Trịnh Tổng!

Cô không biết sao? " khóe miệng Châu Nhi cong nhẹ, nhìn Ôn Mặc Di ngây ngốc mà đắc ý nâng lấy cằm ả.

Ả nghe xong thất thần tại chỗ, ả biết Trịnh Vương Hoàng có vợ nhưng suốt mấy năm qua ả chưa từng nhìn thấy người vợ đó, càng chưa từng thấy ảnh gia đình của cả hai, làm sao đó có thể là sự thật? Ả hoang mang tột độ.

Ban đầu ả cho rằng, người khác chỉ đồn vậy để ả biết khó mà lui, chứ không ngờ đó lại là thật, giờ đây Vương Châu Nhi còn đính chính người hôm trước dọa nạt ả là vợ của Trịnh Vương Hoàng khiến ả nhất thời không chấp nhận sự thật này.

" Mày nói dối đúng không? Làm sao Trịnh Tổng lại có vợ là người của Đới gia nghèo nàn, lại còn chẳng chung sống với nhau chung một nhà? " Ôn Mặc Di nghiên răng ken két, lập luận chắc chắn khiến Vương Châu Nhi bất ngờ vài giây.

Nhưng rồi, cô nhanh chóng dùng lời lẻ của mình triệt để đánh bại cái mồm nhanh nhảu của ả.

" Cần gì nói dối cô, bây giờ bắt cô đến đây xử tội thì còn giả được sao?

Ôn Mặc Di, cô có tư cách gì mà biết chuyện riêng của Trịnh Tổng? Có chắc những gì cô biết là đúng không? "

Ôn Mặc Di bị nói đến cứng họng, đầu óc ả vốn không thông minh, không thể tìm lời cãi lại, tiếp tục hùng hổ lớn giọng mắng mỏ.

" Con đ.iếm, tao là con gái của Ôn Nhan, luật sư nổi tiếng nhất Quảng Đông, đến cả Trịnh Tổng còn phải nhờ cậy bố tao, mày là cái thá gì dám lên mặt với....á..."

* Bốp *

Đoạn Vương Châu Nhi mất kiên nhẫn vung tay tát ả lần hai, túm lấy tóc ả giựt ngược, không cho ả kịp phản ứng gằn giọng đe dọa.

" Ôn Mặc Di, vảnh cái lỗ tai nghe cho rõ, đừng tưởng có bố chống lưng thì nghênh ngang, bà đây chỉ cần búng tay một cái cả cái Ôn gia của cô xuống âm phủ ngay lập tức chứ ở đó mà không dám đụng "

" Mày...ưm..." Ôn Mặc Di chưa kịp nói, Châu Nhi đã bóp lấy miệng ả, dùng lực xiết mạnh làm răng cạ vào môi bật máu.

Ánh mắt Vương Châu hệt như quỷ Satan, nghiến răng nghiến lợi mà cảnh cáo ả.

" Tôi nhắc lần cuối...cấm cô đụng tới cô gái ấy, còn một lần nữa hai bố con mấy người chuẩn bị xuống đại dương mà chơi với hàm cá mập đi "

Dứt lời, Châu Nhi buông thõng tay ra, quay về ghế ngồi chễm chệ, không chút do dự lớn tiếng với thuộc hạ.

" Đánh nát vai cô ta cho tôi "

" Không, dừng lại, đừng...á..." Ôn Mặc Di gào thét, hét lên trong tuyệt vọng, từng gậy sắt đập xuống thân xác mỏng manh, chỉ trong vài phút hai vai ả bị đánh bầy nhầy, máu thịt lẫn lộn, gần như xương bị gãy, ả nằm thoi thóp dưới nền, bên tai còn nghe văng vẳng tiếng của Vương Châu Nhi.

" Ôn Mặc Di, đây chỉ là cảnh cáo, cô cho người đánh cô ấy chỗ nào thì tôi trả lại cho cô chỗ đó "

Xong việc, Vương Châu Nhi điềm nhiên quay lưng, ra lệnh cho thuộc hạ vứt Ôn Mặc Di vào một bệnh viện.

Khi bố ả hay tin thì đã quá muộn, ả nằm hôn mê trong bệnh viện suốt một tháng trời, lúc tỉnh lại bị ám ảnh sợ đến nổi bố ả có gặn hỏi cũng không dám hé răng nửa lời.

Mà, trong một tháng trôi qua đó, Đới gia như được quật khởi trở lại, chuyện làm ăn cũng khấm khá hơn, ngày nào Đới Khởi Nam cũng bận rộn, có rất nhiều lô hàng gốm được bán rộng rãi ra đến nước ngoài.

Không phải tự nhiên Đới Khởi Nam làm được như vậy, anh phải nhờ vào tiếng nói của Trịnh Vương Hoàng thu hút được các mối làm ăn, do đó chuyện buôn bán của Đới gia cũng thuận lợi hơn.

Cùng thời gian ấy, Triệu Minh Nhi sống khá ổn, Trịnh Vương Hoàng không hề đến tìm cô, món nợ giữa cô và anh sớm đã bị cô quên lãng.

Hai đứa con của cô ngày ngày đi học rất vui vẻ, cứ cách hai ba hôm Trịnh Vương Hoàng lại đến tiếp cận bọn trẻ ở trong trường, mua đồ ăn ngon dỗ ngọt, nhằm tạo thiện cảm. Mà những việc này, Vương Hoàng đều dụ dỗ hai đứa nhỏ ngây thơ không được nói cho Minh Nhi biết.

Cho nên, cô cứ dửng dưng một chút cũng không có phòng bị nào về phía hai đứa con, vô tình tạo cơ hội cho tình cha con giữa họ tăng lên.

....

Ở Đới gia.

Đột nhiên, tiếng chuông bên ngoài bỗng vang lên inh ỏi, người làm hớt hải chạy vào trong.

" Tiểu thư, bên ngoài có Trịnh Tổng đến tìm ạ! "

" Hả? " Minh Nhi chấn động.

Giờ này đã 11h trưa, Đới Khởi Nam ra ngoài từ sớm cùng Âu Dương Nhiên, cả hai đứa con cũng đều đi học, trong nhà chỉ còn mình cô và vài người làm, Trịnh Vương Hoàng sao lại đến đây vào lúc này?

" Mau gọi cho anh Khởi Nam về nhanh giúp tôi! " giọng Minh Nhi thúc giục, người làm nhanh chóng làm theo.

Sau đó, cô hít một hơi thật sâu, đích thân ra xem tình hình, Trịnh Vương Hoàng sớm đã vào trong đứng trước cửa chính, thấy cô ra đến, anh khẽ mỉm cười, giọng điệu có chút gian manh.

" Chào Đới tiểu thư, lâu rồi không gặp! "

" Chào Trịnh Tổng, chẳng hay hôm nay anh ghé qua đây có chuyện gì không? " Minh Nhi thấp thỏm lo sợ trong lòng, hai tay chấp chặt sau mông, cố giữ điệu bộ tự nhiên nhất có thể.

Trịnh Vương Hoàng đảo mắt vào trong thăm dò, thấy chỉ có mình Minh Nhi vài ba người làm, trong thâm tâm hân hoan cả lên, chính anh đã sắp xếp cho Đới Khởi Nam hôm nay phải bận rộn, để tạo cơ hội cho anh đến đây độc chiếm Minh Nhi.

" Tôi đến để bàn chuyện với Đới thiếu...sao nào? Em định để tôi đứng ở ngoài này nói chuyện luôn ư? "

Nghe nhắc đến " bàn chuyện " Minh Nhi càng thêm nghi ngờ, liệu đó có phải là lí do thật sự không? Hay Trịnh Vương Hoàng chỉ mượn cớ đến để nhắm tới cô? Minh Nhi trộm nghĩ.

Trong nhà hiện giờ chỉ có vài ba người, còn toàn là phụ nữ, ngộ nhỡ Trịnh Vương Hoàng định làm gì cô thì có mọc cánh cũng khó thoát.

Nhưng mà nếu cô nói Đới Khởi Nam bận việc và đuổi thẳng Vương Hoàng, chắc chắn anh sẽ lập tức nổi giận, chưa biết chừng lại chuốc lấy họa cho Đới gia.

Cuối cùng, đắng đo suy nghĩ vài phút Minh Nhi đành cắn răng, khom người mà cung kính ác ma.

" Mời...Trịnh Tổng vào trong..."

Chỉ chờ có thể, Vương Hoàng hiên ngang sải bước vào trong, Minh Nhi gọi người làm vào rót trà mời anh.

* Cạch * Vương Hoàng một hơi uống cạn tách trà, ánh mắt hoang dại xoáy sâu vào cơ thể Minh Nhi khiến cô sợ toát mồ hôi hột, vội vàng giữ lấy cô người làm ở lại.

Chỉ cần có người ở đây chắc chắn Trịnh Vương Hoàng sẽ không hành động bừa bãi, bầu không khí bỗng trở nên yên ắng lạ thường cho đến khi người làm khi nãy chạy đi gọi điện báo tin quay lại cắt ngang.

" Tiểu thư, thiếu gia nói hôm nay ngài ấy rất bận, phải đến tối mới về tới ạ!

Ngài ấy bảo em nhờ người nói với Trịnh Tổng về trước, khi khác thiếu gia sẽ đến đó tạ tội sau "

Cô người làm vừa nói hết câu, Minh Nhi nghe xong mà sửng sốt, lập tức đáu mắt sang phía Trịnh Vương Hoàng, khóe miệng anh đang cong lên, cứ như vớ được thời cơ.

" Không sao, hôm nay tôi rất rảnh, ở lại đây chờ Đới thiếu tới tối cũng được " anh nhanh mồm lên tiếng chặn họng Minh Nhi.

Cô người làm cũng nhanh mồm đáp mà không đợi Minh Nhi đánh tiếng.

" Dạ, vậy tôi đi báo tin cho thiếu gia " rồi cô nhanh chóng chạy đi mặc cho Minh Nhi ngu người trước cảnh đó.

Cô vốn định lợi dụng Đới Khởi Nam nói thế để lên tiếng đuổi Trịnh Vương Hoàng về, vậy mà cô người làm lại nhảy bổ vào hớt lời của cô, đồng ý mà không hỏi cô.

Việc này chẳng khác nào tạo cho ác ma kia được nước lấn tới, xem ra hôm nay Minh Nhi lành ít dữ nhiều!

Ánh mắt của Trịnh Vương Hoàng đằng đằng sát khí về phía cô người làm còn lại, Minh Nhi nhanh nhẹn, hiểu ý, sợ Vương Hoàng sẽ làm hại người khác cô không dám giữ cô người làm đó nữa bèn bảo cô ấy ra ngoài làm việc.