Ác Ma Quân Y

Chương 2



Sau khi thiếu tá Keike tỉnh táo lại, mới nhận ra rằng mình nằm dưới thân Jello trên chiếc giường êm ái. Quần áo của cậu không còn một mãnh trong khi tên bác sĩ quần áo chỉnh tề, chỉ có khóa quần là kéo ra với dục vọng đang thỏa mãn mềm xuống trong người cậu. Đầu óc Keike choáng váng, vừa tức giận vừa xấu hổ bò về phía trước, khi dị vật trong cơ thể bị rút ra, nó mang theo cảm giác bài tiết kỳ lạ và một âm thanh cọ xát tục tĩu. Có thứ gì đó phía sau chảy ra.

Phía sau là một mãnh hỗn hợp tinh dịch và máu. Vị thiếu tá tức giận đỏ bừng nhìn thẳng vào vị bác sĩ đang ung dung nằm nghiêng, đôi mắt xanh ngọc sâu thẳm đang nhìn thẳng vào mặt cậu.

Keike rùng mình mà mặc quần vào, lắp bắp nói: "tại sau anh lại làm như vậy?"

"Tôi xin lỗi" Jello nói một cách thờ ơ, "Tôi không ngờ anh lại có phản ứng nhạy cảm như vậy với thuốc bôi trơn, và tư thế của anh sau đó quá hấp dẫn. Trước đó tôi không đặc biệt quan tâm đến tình dục đồng giới. Sự thỏa mãn lần này là ngoài mong đợi của tôi. Anh rất hấp dẫn. "

Jello đứng dậy, cởi bỏ bộ đồng phục trắng hở hang, cởi cúc quần tây.

"Cậu tính làm gì?" Viên thiếu tá hét lên.

"Để chuộc tội với anh, nếu anh cảm thấy hành vi này làm tổn thương lòng tự trọng của mình, tôi cũng không ngại nếu anh làm đều tương tự với tôi..."

"Không! Đừng!" Keike hoảng sợ bỏ chạy.

Tình dục mãnh liệt và bất thường trong ngày tiêu hao nhiều năng lượng, Keike dễ dàng tiến vào giấc ngủ. Thế sự khó lường.

Nhưng điều đáng kinh ngạc hơn xảy ra. Chứng mất ngủ của Keike đã chữa khỏi mà không cần thuốc men, và cậu cảm thấy hối hận về việc điều trị y tế vô kỷ luật của mình, và điều khiến cậu hối hận hơn về chứng táo bón mấy ngày gần đây.

Táo bón là một trong những căn bệnh dày vò, ức chế dữ dội và đau tức vùng bụng dưới khiến người bệnh điên cuồng. Sau đó, đừng nói đến việc chạy nhảy, thậm chí đi đứng, ngồi cũng không thể chống lại được cơn đau bụng như vậy.

Thiếu tá Keike đã phải tìm kiếm sự chăm sóc y tế một lần nữa.

Cậu đặc biệt chọn một ngày thứ Hai khi không có quá nhiều người, lúng túng giải thích tình trạng của mình tại phòng khám hậu môn trực tràng, và bác sĩ khá thờ ơ.

"Anh đã có bị như vậy lần nào chưa?"

"Lần trước... tôi có nói với bác sĩ Jello..." vị thiếu tá bất đắc dĩ rên rỉ.

"Vậy đợi một chút, tôi sẽ gọi trưởng khoa."

"Trưởng khoa?"

"Anh không biết sao, bác sĩ Jello đã được giao phụ trách bệnh viện này vì năng lực xuất chúng và y thuật tuyệt vời của anh ấy..."

Bác sĩ vừa nghe điện thoại vừa trả lời.

Thiếu tá Keike nhìn anh ta nói chuyện với Jello bằng những từ tâng bốc, ngoại trừ lời hỏi thăm ban đầu, bác sĩ liên tục gật đầu lia lịa đáp: "Đúng, đúng..." Keike không khỏi có chút khinh thường anh ta.

"Vui lòng đợi một chút," bác sĩ nói với nụ cười trên môi, "trưởng khoa nói rằng anh ấy là bác sĩ chăm sóc của anh, và những rắc rối của anh nên do anh ấy tự giải quyết..."

"Không cần đâu," Keike chỉ cảm thấy sau lưng mình một cơn lạnh buốt, và nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt của cậu méo mó vì cơn đau quặn thắt ở chỗ khó nói.

"Tôi sẽ đi xem trưởng khoa đã đến chưa..." Bác sĩ lại mang vẻ mặt không quan tâm và vội vàng rời đi.

Vị thiếu tá bị bỏ lại một mình trong phòng, cảm thấy lo lắng không thể giải thích được.

"Nghe có vẻ tình trạng của anh hơi nghiêm trọng," bác sĩ vẫn nhẹ nhàng, "Không thành vấn đề, chúng ta hãy làm một chút bôi trơn đơn giản, anh sẽ sớm cảm thấy thoải mái hơn."

"Cậu... tại sao cậu lại đưa bác sĩ đi?" Keike yếu ớt hỏi.

"Tôi nghĩ rằng tôi sẽ biết ơn vì sự chu đáo của tôi"

"Mới có vài ngày. Tôi nghĩ vết thương chỗ đó của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn và không thích hợp để người khác xem. "

Keike mặt đỏ bừng, nhất thời không nói được gì. Jello không lãng phí thời gian: "Anh hãy cởi quần ra và nằm trên ghế tựa. Mông hơi ngửa ra sau."

Keike hành động thẳng thừng, ngoan ngoãn ngồi xuống, Jello đeo một đôi găng tay nhựa màu trắng rồi từ từ tiến lại gần, lần nữa mở hai cánh mông của cậu ra, nụ cúc nơi rậm rạp đã biến thành một màu đỏ thẫm tuyệt đẹp do gắng sức lâu ngày. Hơi mơn trớn phía bên ngoài ngón trỏ có chất bôi trơn từ từ thọc vào.

Thành ruột không sản sinh ra chất bôi trơn như mong muốn: "Tôi sẽ thử thuốc bôi trơn."

Bác sĩ lấy thuốc bôi trơn, cắt bỏ niêm phong, nhét vào phía bên dưới, Keike cắn mạnh môi dưới, không phát ra âm thanh, nhưng không thể không kẹp chặt mông. Jello dùng một tay tiêm thuốc xổ, tay còn lại bắt đầu xoa bóp cơ mông giúp thư giãn. Một dòng nước nhẹ nhàng từ từ chảy qua thành ruột, cái vỗ hông khiêu khích đánh thức ký ức bi thương của Keike ngày đó, cậu không kìm được mà vùi đầu thật sâu dưới cánh tay của mình. Với hành động của Jello, phần đầu phình to của thuốc xổ đã ép vào vùng nhạy cảm trên cơ thể thiếu tá. Có vẻ như sau một thời gian dài, cuộc tra tấn nhẹ nhàng này cuối cùng cũng kết thúc. Một phần chất lỏng tràn ra, và jello lau sạch nó trên mông của Keike. Sự trơn trượt làm tăng độ nhạy của bề mặt tiếp xúc, và mông của cậu xoắn lại trong vô thức.

"Anh thử đi xem còn đau không." Jello cười nói. Keike thất thần đứng dậy, mặc quần vào rồi bước vào nhà vệ sinh bên cạnh.

Cậu ngồi xổm trên bồn cầu, khổ sở nhìn phân thân bán cương của mình, hít sâu mấy hơi, cuối cùng cam chịu đưa tay ra...

Khi Jello vừa mở cửa vào, anh đã thấy cậu đang nhắm mắt lên xuống dục vọng của mình. Jello đột nhiên cầm đầu phần thân Keike, thân thể cậu khẽ rung mở mắt ra. Anh ngồi xổm trước mặt cậu, há miệng ngậm lấy côn th*t của cậu, đưa đầu lên xuống, côn th*t hưng phấn nhanh chóng đâm vào rút ra trong miệng anh. Keike hoàn toàn hoảng hốt vì khoái cảm bất ngờ,cậu ôm đầu bác sĩ, đột nhiên con *** trơn tuột nhảy ra khỏi miệng Jello, anh cũng không quan tâm, tiến lên bú liếm, một lần nữa liếm đầu khất, đồng thời duỗi tay ra phía sau, ở mật huyệt bị siết chặt cứng rắn đâm vào. Mặc dù có găng tay cao su bôi trơn nhưng việc xỏ hai ngón tay cùng một lúc khiến Keike thở hổn hển vì đau. Jello mạnh mẽ khuấy động bên trong, ở tuyến tiền liệt đâm vào kịch liệt, Keike hét lên một tiếng, thành ruột co rút, một cỗ tinh dịch tanh tưởi đồng thời tràn vào miệng.