Ác Mộng Của "Đêm"

Chương 117: Gã muốn chạy cũng chạy không thoát





Dịch: Gia Cát Nô


Chương 117: Gã muốn chạy cũng chạy không thoát.

Lúc này, kế hoạch tập kích của đám người hoang dã bị đảo lộn.

Bọn chúng cũng không phải là chiến sĩ thiện chiến, chỉ là đám trộm cướp tập trung lại trên hoang dã mà thôi.

Bọn chúng định khống chế tất cả đám người gia đình Tần Thành, sau đó giết chết Lý Thúc Đồng và Khánh Trần.

Nhưng một việc bỗng nhiên phát sinh, phá vỡ kế hoạch ban đầu của Trương Đồng Đản.

Lão Tần đã sớm phát hiện bọn họ. Dưới khuôn mặt hiền lành ấy, không phải là người mặc người ta thích làm gì thì làm.

Trong rừng, tiếng súng bắt đầu vang lên, nhắm thẳng vào cái lều nơi Lý Thúc Đồng nghỉ ngơi. Chỉ vài giây sau chiếc lều đã thủng lỗ chỗ như cái sàng.

Trương Đồng Đản quay người quan sát, giống như con sói nhìn đồ ăn của mình thèm thuồng.

Trong rừng tối, gã gằn từng tiếng nói ra: "Lão Tần, mày và gia đình mày ngoan ngoãn ở trong lều cho tao, không đừng trách ông mày không nể tình. Mẹ nhà nó... chút nữa ông mày tính sổ với mày."

Gã nói xong bèn từ từ đến gần lều vải của Lý Thúc Đồng, ra hiệu thuộc hạ tiến vào lục xoát.

Nhưng khi thuộc hạ vén chiếc lều lên, bỗng nhiên phát hiện bên trong rỗng tuếch: "Không có người."

"Mẹ, bị lừa rồi." Trương Đồng Đản bỗng nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt đảo quanh bốn phía, nhằm tìm kiếm bóng dáng ai đó: "Người đâu?"

Trong rừng cây, hơn 10 người hoang dã cũng bắt đầu vội vàng tìm kiếm, nhưng không sao tìm được.

"Đang tìm tôi sao?"

Giọng nói vang lên phía sau người hoang dã.

Trong khu cắm trại ánh lửa bỗng nhiên tràn ra, từng tia sáng chiếu vào rừng cây trong đêm, tạo thành một bức tranh vô cùng bắt mắt.

Người hoang dã quay đầu lại, nhìn thấy Lý Thúc Đồng đang chỉ tay vào ngực mình.

Hành động của người trung niên mặc bộ đồ jacket nhìn có vẻ rất chậm, nhưng sao gã chẳng có cảm giác mình có thể tránh né được.

Khi ngón tay tiếp xúc đến ngực của mình.

Trong im lặng, người hoang dã còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể giống như bị đại bác bắn bay tới gốc cây phía sau.

Nhưng có một chuyện kỳ lạ, là thân thể bay đập vào cây cũng không phát ra tiếng động nào.

Thân thể người này từ từ trượt xuống mặt đất, điều này hoàn toàn khác xa kiến thức vật lý.

Đánh người như vẽ tranh, nhẹ nhàng im ắng.

Chỉ một cái điểm tay, dễ như bỡn. Quá trình chiến đấu cũng chỉ có tiếng lá rụng, quá kỳ lạ.

Tất cả mọi người nghe được tiếng lá thi nhau rụng, vội vàng hướng ánh mắt qua vị trí đó. Nhưng nơi đó cũng chỉ còn những chiếc lá không ngừng rơi xuống, còn không biết Lý Thúc Đồng đã đi đâu.

Trong đêm tối, Trương Đồng Đản không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Chỉ có thể nhìn thấy thuộc hạ của mình từng người, từng người một trượt dài trên thân cây mà chết đi.

Mỗi một lần lão nghe thấy âm thanh lá rụng, quay đầu lại nhìn thuộc hạ của mình, chỉ kịp nhìn thấy thân thể thuộc hạ mình tác động lên thân cây khiến cho lá rụng.

Xung quanh khu vực cắm trại, giống như có cơn mưa to ập đến.

Tìm không thấy người, chẳng nghe được tiếng gì, chỉ có từng chiếc lá rơi xuống.

Còn có ánh lửa chập chờn.

Quỷ dị,

Thần bí.

Mạnh mẽ.

Trương Đồng Đản sợ hãi. Gã lợi dụng lúc người kia còn đối phó với thuộc hạ của mình, quay người chạy vào trong rừng cây.

Trong khu cắm trại, Tần Thành dẫn theo đám người Tần Đồng cầm theo vũ khí, nhao nhao đứng phía sau những chiếc xe bán tải, cẩn thận quan sát tình hình.

Thời điểm mọi người nghe thấy tiếng súng, đã cảm thấy sự việc chẳng lành.

Nhưng trong cuộc chiến bên đó, lại không có âm thanh va chạm, không có tiếng kêu la thảm thiết. Tần Thành đoán, Lý Thúc Đồng đã bị giết trong loạt đạn kia.

Người trung niên và cậu bé có lẽ đã mất mạng.

Hiện tại, bọn họ không còn suy nghĩ làm sao để cứu người, mà lo lắng khi sắp phải đối diện với Trương Đồng Đản vây giết.

Nhưng hiện thực lại khác xa tưởng tượng của họ. Mặc dù mọi người không nghe thấy âm thanh chiến đấu, nhưng tại sao đám người Trương Đồng Đản mang tới lại không công kích bọn họ.

Mà giống như bọn chúng đã biến mất.

"Cha, xảy ra việc gì vậy?" Tần Đồng nhỏ giọng hỏi.

Tần Thành nhỏ giọng trả lời: "Trương Đồng Đản tham tiền, phá hư quy tắc. Đã thu phí qua đường mà vẫn công kích chúng ta. Bọn chúng nhằm vào hai người kia, nhưng chắc chắn không để chúng ta sống mà rời đi. Nếu không, ông chủ của tên đó biết, hắn cũng phải chết."

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Tần Đồng hỏi.

"Con cùng mấy anh em bảo vệ hai chiếc xe này thật tốt, cha đi xem tình hình thế nào." Tần Thành nói xong, bèn thừa dịp đêm tối ẩn nấp, nhưng lúc này lão đột nhiên hỏi: "Em của con đâu? Dĩ Dĩ đâu rồi."

Tần Thành nhìn quanh bốn phía, đã thấy Tần Dĩ Dĩ đang bò trên mặt đất, miệng ngậm một khẩu súng ngắn, bò tới lều vải nơi Khánh Trần nghỉ ngơi.

"Ngu ngốc." Tần Thành đau đầu nhức óc.

Lão vừa nói xong bèn cảm giác có điều không đúng.

Vì trong rừng chỉ phát ra tiếng bước chân một người.

Lão căng mắt lên nhìn, bỗng nhiên nhìn thấy Lý Thúc Đồng quần áo chỉnh tề đi từ trong rừng tối ra. Khu vực tối om ấy lại lần nữa được ánh lửa chiếu vào.

Lý Thúc Đồng cười nói: "Giải quyết xong rồi, người nhiều hơn so với dự đoán, nên thời gian hơi lâu chút."

Tần Thành và đám người Tần Đồng ngạc nhiên nhìn người trung niên trước mặt, ngơ ngác nhìn nhau.

Giải quyết?

Cái gì gọi là giải quyết?

Trước đó, bọn họ đã chính mắt nhìn thấy Lý Thúc Đồng né tránh đội săn thú. Nên dự đoán đối phương không có quan hệ nào với tập đoàn, chỉ là một người độc hành cấp C. Hiện tại, xem ra đối phương phải có thực lực ở cấp B.

Tần Thành thừa dịp ánh lửa còn đang chiếu tới bên ngoài khu vực cắm trại, vội vàng quan sát. Lão nhìn thấy từng thi thể một của đám người hoang dã dựa vào gốc cây.

Lão Tần liếc mắt ra hiệu cho Tần Đồng.

Sau đó, Tần Đồng tiến lại kiểm tra vết thương từng thi thể một.

"Kì quái." Tần Đồng phát hiện những thi thể này không hề có vết thương nào, giống như đang nằm ngủ, thất khiếu cũng không hề có máu chảy ra, chứng tỏ không dính phải nội thương, lục phủ ngũ tạng cũng vậy.

Thậm chí, Tần Đồng còn tưởng bọn họ đang ngủ mà chưa chết.

Thế nhưng khi anh ta đưa tay lên sờ động mạch cổ, muốn kiếm ra lại xem người này đã chết thật hay chưa thì phát hiện ra một điều. Mình chỉ vừa mới đụng một cái, người này giống như bùn nhão lập tức ngã ra đất.

Tần Đồng kéo cánh tay đối phương lên thì phát hiện xương cốt của người này đã thành bột phấn.

Hắn giật mình quay lại nhìn Lý Thúc Đồng đang đứng cạnh đống lửa. Sao có thể làm vậy được?

Khi mọi người còn đang nói chuyện. Tần Dĩ Dĩ đã chạy tới trước lều vén chiếc rèm lên, cô bé phát hiện bên trong trống rỗng, chẳng biết cậu bé kia đã đi đâu?

"Tiểu Thổ đâu rồi?" Tần Dĩ Dĩ quay lại hỏi Lý Thúc Đồng.

"À, ta để cho đưa bé ấy luyện tập chút. Nói hắn ngăn trên đường đối phương chạy trốn." Lý Thúc Đồng bình tĩnh nói như không có việc gì, tỏ vẻ không hề lo lắng tới an nguy của Khánh Trần.

Bên ngoài bìa rừng, bỗng nhiên có tiếng súng từ xa vang lên. Sau đó vang lên âm thanh kéo, từ từ lại gần.

Giống như có người kéo theo một vật nặng, di chuyển trên mặt đất.

Tất cả mọi người nhìn lại, rõ ràng là Khánh Trần đang kéo cổ áo Trương Đồng Đản, kéo đối phương trở về.

Trên mặt cậu bé có vết máu, dưới ánh lửa làm lộ ra màu đỏ thắm, bên eo chiếc áo jacket có vết đạn. Nhưng viên đạn hình như chỉ sượt qua người, còn không trúng vào thân thể cậu bé.

Mà Trương Đồng Đản, đầu méo mó rũ xuống. Chỗ cổ, có máu không ngừng tuôn ra, xem ra tên này đã chết.

"Gã muốn chạy, cũng chạy không thoát." Khánh Trần lời ít ý nhiều.