Ác Mộng Của "Đêm"

Chương 123: Xã hội tuyên bố mày đã chết





Dịch: Gia Cát Nô


Chương 123: Xã hội tuyên bố mày đã chết.

Mọi việc đêm nay xảy ra quá đột ngột.

Chuyện này chưa qua chuyện kia đã tới.

Khánh Trần đoán được, gia tộc Thần Đại có chuyện bí mật cần làm, cho nên không muốn tin tức bọn họ bỗng nhiên thay đổi lộ trình truyền ra bên ngoài, đã lựa chọn giết người diệt khẩu.

Có điều, gia tộc Thần Đại còn chưa hành động đã có đội xe khác tiến tới.

Hắn cảm giác, câu chuyện đêm nay giống như một vở kịch, mà các nhân vật trong đó thống nhất với nhau tập trung lại một chỗ để diễn.

Đội xe vừa đến, bọn họ không hề có ý định tránh né gia tộc Thần Đại, hơn 10 chiếc máy bay không người lái -011 đã vây quanh khu vực cắm trại gia tộc Thần Đại, trực tiếp đưa mọi người vào tầm công kích.

Là đội săn thú.

Trên con đường núi rộng 8, 9 mét, đội xe việt dã của gia tộc Thần Đại đứng hai đầu chắn hết toàn bộ con đường.

Thật ra, bọn họ dùng cách này để phòng ngừa gia đình Tần Thành chạy trốn, mà bây giờ vô tình ngăn đường đi của đội săn thú.

Chiếc xe việt dẫn đầu đội săn thú, lớn hơn bất kỳ chiếc xe việt dã nào. Chiếc xe được bọc những miếng chắn chống va đập cứng rắn màu đen, tiếp tục tiến đến đẩy lui hết tất cả những chiếc việt dã đang chắn trên đường.

Trên những chiếc xe của đội săn thú đều xuất hiện vết đạn, vết rách, không những thế còn ít hơn 3 chiếc so với ban đầu.

Một cô gái có thân hình vạm vỡ nhảy từ trên xe xuống, đó là cô gái tên Lý Y Nặc.

Cô nghênh ngang đi vào khu vực cắm trại của gia tộc Thần Đại, không coi Thần Đại Thừa Lĩnh ra gì: "Nếu theo kế hoạch, hiện tại các người phải trên đường đi tới thành phố số 7 chứ? Tại sao lại có mặt ở chỗ này?"

Khánh Trần đã hiểu, Lý Y Nặc đang nhắm vào gia tộc Thần Đại.

Trước đó sư phụ từng nói, Lý thị là tập đoàn mạnh mẽ thúc đẩy các tập đoàn còn lại gây chiến với Lộc Đảo và Thần Đại.

Thần Đại Tĩnh Thừa trông thấy Lý Y Nặc bèn đứng thẳng người lên, sau đó cúi đầu xuống chào: "Thì ra là tiểu thư Y Nặc, vừa mới chào nhau tại thành phố số 18 không ngờ đã có thể nhanh chóng gặp mặt như vậy."

Lý Y Nặc nhíu mày: "Ông lớn hơn tôi 20 tuổi, già như vậy rồi còn cúi đầu làm gì? Đến bao giờ gia tộc Thần Đại mới bỏ được cái chuyện phí sức này?"

Cô nói xong bèn bước lại gần đống lửa, nơi cô gái đang khóc thút thít kia: "Thật sự rất đẹp, đúng là béo thằng nhóc Trần Nhạc Du. Nếu như cô không thích Trần thị, có thể đến Lý thị của ta?"

Khánh Trần vô cùng bất ngờ, Lý Y Nặc so với tưởng tượng của hắn còn dự dội hơn nhiều.

Đám người trẻ tuổi trong đội săn thú cũng từ từ bước xuống. Tên trung niên ngay từ đầu đã lệnh gì đó cho thợ lái chính, sau đó luôn theo sát bên cạnh Lý Y Nặc, phòng ngừa trường hợp gia tộc Thần Đại gây tổn thương cho cô.

Lúc này, Khánh Trần nhìn lại sư phụ của mình. Chỉ thấy ngài ấy đang khoanh tay, thích thú xem vở kịch trước mặt.

"Sư phụ? Hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?" Khánh Trần hỏi.

"Vội cái gì." Lý Thúc Đồng mỉm cười: "Có người đến phá đám là chuyện tốt biết bao. Cô bé Lý Y Nặc kia dù nhìn có phần vạm vỡ, nhưng làm công việc diễn xuất lại vô cùng hấp dẫn."

Lúc này, Lý Y Nặc đã ngồi lên chiếc ghế vốn dĩ thuộc về Thần Đại Tĩnh Thừa, cô ngẩng đầu lên cười hỏi: "Ông dự định đi về phía nam, tìm con trai cả phòng 4 Khánh thị, Khánh Hoài phải không? Tôi nghe nói nhà các người muốn thay đổi hôn ước với Khánh thị, không muốn Thần Đại Không Âm kết hôn với một tên không quyền không thế, lại không có chỗ dựa kia... Thật sự, tôi cũng chưa biết hình dáng của cái tên được tuyển chọn kia thế nào."

Thần Đại Tĩnh Thừa trả lời: "Chúng tôi chỉ vô tình đi ngang qua nơi này, phát hiện ra cảnh mùa thu nơi đây đẹp hơn rất nhiều so với phía Bắc, cho nên nán lại thưởng thức cảnh đẹp."

Thần Đại Tĩnh Thừa đã gần 50 tuổi, đứng cạnh Lý Y Nặc, trông giống như một thuộc hạ khiêm tốn đứng cạnh chủ nhân.

Chỉ có một số ít người mới biết được, phong cách giao tiếp của Thần Đại là vậy, chỉ khi chiến đấu mới để lộ ra sức mạnh thật của mình.

Lý Y Nặc dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân vào nhau: "Tôi nghe nói bản thân Khánh Hoài không đồng ý kết thông gia với nhà các người, đến cả Thần Đại Không Âm cũng không đồng ý. Nhưng các người không thèm quan tâm suy nghĩ của Thần Đại Không Âm, nên quyết định đến tận Khánh thị thuyết phục Khánh Hoài? Tôi đoán đúng chứ?"

Giờ phút này, Khánh Trần nghe được một số từ quan trọng, như Phòng 4 Khánh thị, nên đã kết nối được rất nhiều dữ liệu.

Đám tử sĩ bên trong nhà tù số 18 muốn giết hắn cũng đến từ phòng 4.

Mà lần này Lý Thúc Đồng dẫn mình ra ngoài cũng có liên hệ với con trưởng phòng 4 kia. Chuyện này có lẽ nằm trong kế hoạch của sư phụ.

Khánh Trần yên lặng nhìn sư phụ của mình.

Lúc này, Lý Thúc Đồng quay qua nhìn hắn, nhưng không hề nói chuyện.

Lý Y Nặc cười nhạt, nhìn một lượt đám người Thần Đại nói: "Đừng giở trò vặt này trước mặt tôi. Tôi vẫn phải khuyển các vị nên ngoan ngoãn quay trở về phương bắc đi thôi."

Cơ thể Thần Đại Tĩnh Thừa run run, nhưng lời nói ra khỏi miệng không hề có một chút nhún nhường: "Hiện tại ngài nói những lời này đại biểu Lý thị sao? Chỉ sợ rằng dù là gia chủ của Lý thị cũng không có quyền ra lệnh cho gia tộc Thần Đại."

Bầu không khí trong khu vực cắm trại bỗng chốc cực kỳ căng thẳng.

Đội hình gia tộc Thần Đại đã bắt đầu xếp thành đội hình chiến đấu. Sắc mặt người trung niên phía sau Lý Y Nặc không hề thay đổi, vẫn yên lặng quan sát tất cả mọi việc.

Lý Thúc Đồng nói nhỏ vào tai Khánh Trần: "Để sư phụ phiên dịch cho còn lời nói của Thần Đại Tĩnh Thừa, có ý là..."

"Sư phụ." Khánh Trần chân thành nói: "Thầy đừng sỉ nhục trí thông mình của con."

"Được rồi." Lý Thúc Đồng cảm thấy luyến tiếc nói.

Lý Y Nặc mỉm cười đứng dậy, lớn tiếng chỉ đạo đội ngũ săn thú đứng phía xa kia: "Đêm nay cắm trại tại đây, tiếp theo gia tộc Thần Đại đi đâu chúng ta theo đó. Dù sao, khách từ xa tới, chúng ta làm chủ cũng nên tiếp đãi thật tốt."

Cô nói xong bèn nghênh ngang đi đến một khu đất trống.

Thời điểm Lý Y Nặc đi ngang qua đám người Tần Thành, bèn ngạc nhiên hỏi: "Các người là ai."

Tần Thành vội vàng trả lời: "Chúng tôi là đội thợ săn đi ngang qua, trước đó đã bị ngài phá huỷ mấy cái flycam, sau đó ngài con bồi thường tiền cho chúng tôi. Chúng tôi vô tình đi ngang qua thây, không ngờ gia tộc Thần Đại muốn giết người diệt khẩu."

Lúc này, lựa chọn đúng đắn nhất chính là tìm cho mình một bên đứng thành hàng.

Lý Y Nặc nhìn quanh một vòng, sau đó nở nụ cười: "Tôi nhớ ra các người rồi, không cần lo lắng đám người gia tộc Thần Đại. Các người cứ cắm trại gần chúng tôi, sau đó theo chúng tôi đi là được."

Tần Thành vội vàng đồng ý: "Vâng, cám ơn ngài."

Tần Dĩ Dĩ đứng sau đám người thở dài: "Nguy hiểm thật. May mà có đội săn thú đi tới."

Khánh Trần nhìn qua sư phụ của mình. Hắn tự nhủ với bản thân, quá nguy hiểm, suýt chút nữa đám gia tộc Thần Đại đều chết tại đây.

Lý Y Nặc ngồi vào chiếc xe của mình, từ ghế lái phụ đi vào khu vực đội săn thú.

Thời điểm chiếc xe lướt qua đám người Khánh Trần. Người bên trong bị dẫn theo kia, vẫn là bộ mặt chán nản nhìn Khánh Trần...

Trong vẻ chán nản ấy, còn có cả chút xấu hổ.

Rất rõ ràng, thằng nhóc kia đã nhận ra Khánh Trần.

Mấy vết bẩn trên mặt Khánh Trần chỉ để che mắt người khác, nhưng không bao giờ lừa được Nam Canh Thần.

Từ giây phút ấy, Nam Canh Thân được xã hội tuyên bố đã chết.

Mọi người thường nói, một người có ba lần phải chết, lần đầu tiên là chết do sinh lý, tim ngừng đập.

Lần thứ hai là xã hội tuyên bố đã chết.

Lần thứ ba là người cuối cùng nhớ đến mình cũng quên đi.

Nhưng có một số ít người đặc biệt, chẳng cần trải qua cái chết lần thứ nhất, đã bị xã hội tuyên bố đã chết.

Đếm ngược sắp hết, chuẩn bị trở về.