Ác Mộng Của "Đêm"

Chương 141: Quy tắc vùng đất cấm kỵ





Dịch: Gia Cát Nô


Chương 141: Quy tắc vùng đất cấm kỵ

"Đội xe gia tộc Thần Đại đã gặp người hoang dã."

"Gia tộc Thần Đại cũng lựa chọn cách thoát giống chúng ta, bọn họ thả máy bay không người lái ra đặt chế độ tự huỷ, nhưng đám người hoang dã đã sớm đề phòng, mở Drone súng ra khoá chặt máy bay không người lái."

"Xác thực đội xe thuộc Hoả Đường, dường như có trưởng lão cấp A trong đó, khả năng thuộc hệ tinh thần loại khống chế."

Nơi đây có Hoả Đường xuất hiện đã không bình thường, đã thế còn có trưởng lão cấp A.

"Đội xe Thần Đại đã bị bao vây, các thành viên khác đã có dấu hiệu cảm tử bảo vệ chủ nhân, chiếc xe chở Thần Đại Tĩnh Thừa đã thoát khỏi vòng vây, chạy ra khỏi nơi đó."

Lúc này, Tiêu Công khống chế máy bay không người lái thoát khỏi khu vực chiến đấu, bay trở về khu vực gần đoàn xe.

Nếu không trở về rất có thể bị đám người hoang dã phá huỷ. Truyện Khoa Huyễn

Trước đó, anh ta thông báo tình hình chiến sự thông qua bộ đàm. Cũng chẳng phải tình hình chiến đấu quan trọng thế nào, mà là trong đội săn thú có đám con cháu thích nghe loại chuyện này.

Bây giờ, đám con cháu ăn chơi lêu lổng không thoả mãn với thể loại giải trí bình thường, mà có chút người thích quay lại sự tàn nhẫn trong cuộc sống, thêm chút nữa lại thích xem người với người chém giết nhau, còn một số lại thích loại hình đấu chó đấu mèo.

Bọn chúng bỏ rất nhiều tiền thuê thợ săn kiếm về từ vùng hoang dã, mua về những giống chó biến chủng to lớn. Sau đó, đưa tới các lồng giam xem hai con cắn nhau. Điều này kích thích tâm lý bọn chúng, cùng tìm kiếm sự hưng phấn hiếm thấy trong thành phố.

Săn thú, cũng là một loại giải phóng sự kích thích đã kiềm chế thật lâu trong cơ thể.

Còn có gì sướng hơn tự bản thân trải qua chiến đấu đây?

Có điều, đám nhà giàu này làm gì có gan làm vậy, chỉ đành ngồi nghe bình luận trực tiếp mà thôi, nhất là đám người bị đánh lại là gia tộc Thần Đại.

Bên trong tập đoàn, cũng có phái chủ chiến, có phái chủ hoa với gia tộc Thần Đại. Nhưng mọi người đều biết rằng, nếu đơn lẻ khiêu chiến với một tập đoàn, cái được không bù mất. Thậm chí thời điểm chiến đấu, còn bị tập đoàn khác tranh thủ cướp mất địa bàn.

Nếu có một viên thiên thạch phá huỷ toàn bộ Thần Đại và Lộc Đảo mới khiến người ta vui vẻ nhất.

Lý Y Nặc nói vào trong bộ đàm: "Tiêu Công, cậu bình luận cần phải đặc sắc hơn chút nữa."

Tiêu Công bình tĩnh trả lời: "Đã hiểu tiểu thư, về sau tôi sẽ diễn tả sinh động hơn."

Nhưng vào lúc này, trong bộ đàm vang lên âm thanh xa lạ: "Lần sau? Là thời điểm tao giết bọn mày sao? Lần này hoàn thành xong nhiệm vụ trở về Hoả Đường, tao sẽ được tổ tiên khen ngợi, điều này sẽ khiến tao ngày càng mạnh mẽ hơn."

Giọng nói khàn khàn, nghe qua có vẻ là một người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi.

Lý Y Nặc bỗng nhiên quay đầu về phía sau. Tần số bộ đàm của bọn họ đã bị đối phương dò được.

Lý Y Nặc nhìn qua Lý Thúc Đồng, nhưng không lên tiếng xin giúp đỡ.

Cô rất rõ, nếu nhờ bậc cha chú trợ giúp kiểu này, nhờ một lần tình cảm sẽ giảm xuống một lần.

Đương nhiên, Lý Thúc Đồng sẽ không để con cháu chết trong tay đám người hoang dã. Nhưng mọi hành động trước đó phải do chính mình giúp mình.

"Tiêu Công, Vương Bính Tuất." Lý Y Nặc thay đổi một tần số khác: "Trực tiếp tiến vào vùng đất cấm kỵ 002, đến nơi đó chúng ta chơi với đám hoang dã một trận."

Bọn họ cách vùng đất cấm địa 002 đã rất gần.

Đếm ngược 115: 00: 00

5 giờ sáng.

Trên trời cao, bỗng nhiên có một vệt sáng bắn ra từ phía đông.

Trong đội săn thú tất cả mọi người đều nhìn thấy, tại một chỗ phía xa xa dần xuất hiện một khu rừng rậm rạp.

Mật độ rậm rạp của khu rừng đạt tới trình độ con người khó mà tưởng tượng ra được. Nhìn từ phía xa, giống như một tấm thảm màu xanh lục bao trùm mặt đất, rất khó nhìn thấy khe hở nào.

Nhưng có một điều khiến người lần đầu nhìn thấy nó sợ hãi, đó là tại chính giữa tấm thảm ấy có một cây cổ thụ cao chọc trời xuất hiện, cao đến mức chọc thủng bầu trời.

Khánh Trần có thể thề, mình chưa bao giờ nhìn thấy cây cối khổng lồ như vậy. Giống như việc hắn từng nghe kể, dưới biển có con cá voi dài mấy cây số.

Đây giống như những động vật thực vật chỉ có thể xuất hiện trong truyền thuyết.

Giống như một tờ Sơn Hải Kinh nào đó được đặt ở nơi này.

Cây đại thụ chọc trời kia còn cao hơn cả núi, đỉnh của nó bị mây mù bao quanh giống như đang chống cả bầu trời.

Kia là cuộc sống vượt qua người bình thường đáng mong chờ.

"Sư phụ?" Khánh Trần nhỏ giọng hỏi: "Sẽ có một ngày vùng đất cấm kỵ bao trùm toàn bộ thế giới, khi đó cảnh vật thời thượng cổ trong thần thoại sẽ thành hiện thực. Những thần thú mà người xưa ghi lại sẽ xuất hiện trong thế giới này? Chu Tước, Huyền Vũ,..."

Hình ảnh này quá mức chấn động, nó tác động mạnh đến mức lời nói của Khánh Trần có vẻ lộn xộn.

Lý Thúc Đồng mỉm cười, nhìn đệ tử của mình: "Lời con nói có lẽ một ngày nào đó sẽ xuất hiện. Con người không còn là chúa tể mặt đất này, thế giới lại lần nữa thay đổi. Nhưng hiện giờ nhìn ngắm cũng được, mơ ước ra sao cũng được. Song phải nhớ thật kỹ, nơi đó rất nguy hiểm."

Khánh Trần nhỏ giọng nói: "Sư phụ, tại Thế Giới Bên Ngoài có thần thoại nói rằng. Thời đại Bàn Cổ khai thiên, mắt trái biến thành mặt trời, mắt phải biến thành mặt trăng, hàm răng biến thành kim loại và đá, xương cốt biến thành cây cối sông núi, máu biến thành biển cả... Thầy nói xem, đây có phải giống sự hình thành của vùng đất cấm kỵ hay không?"

Lý Thúc Đồng suy nghĩ: "Vậy Bàn Cổ... có phải một mắt lớn một mắt nhỏ hay không?"

Khánh Trần: "???"

Mình đang nói chuyện nghiêm túc, ngài ấy nói liên thiên cái gì vậy?

Lý Thúc Đồng mỉm cười: "Có điều, đoạn thần thoại ấy có vẻ giống với sự hình thành vùng đất cấm kỵ."

"Người siêu phàm kia đến trình độ nào, mới có thể nuôi được một cây to lớn như vậy?" Khánh Trần hỏi.

"À, cái cây đó không cần ai phải nuôi dưỡng, bản thân nó đã là một sinh vật siêu phàm rồi." Lý Thúc Đồng giải thích: "Trước khi nơi này biến thành vùng đất cấm kỵ, nó đã ở chỗ này. À, cũng không đúng, nghe nói trước kia vị trí trước đây của nó, ở trước kỷ nguyên này từng bị một quả bom hạt nhân ném vào. Đầu đạn hạt nhân đó đã phá huỷ một thành phố, có thể bức xạ hạt nhân hay là thứ đồ vật gì đó vẫn còn tồn tại trong thành phố, tưới nhuần cả vùng thổ nhưỡng tạo ra sự kỳ lạ."

Khánh Trần tò mò: "Tất cả mọi người nhận định vùng đất cấm kỵ là nguy hiểm, bởi vì những sinh vật bên trong đó tiến hoá trở nên nguy hiểm sao? Bọn chúng sẽ chủ động công kích con người?"

"À." Lý Thúc Đồng nói: "Nói vậy cũng không đúng lắm. Thật ra bên trong là một hệ sinh thái hoàn chỉnh. Sau khi con tiến vào một là thành thợ săn, hai là biến thành con mồi. Nhưng không phải vì con là con người mà bị các loài khác vây công, con chỉ là một bộ phận bên trong một thân thể."

"Vùng đất cấm kỵ cũng giống như vật cấm kỵ, bản thân nó tự có quy tắc riêng. Nếu như con muốn phá huỷ quy tắc của nó, nó lập tức biến thành một sát thủ hoàn chỉnh giết chết con. Khi đó, một đoá hoa cũng có thể giết người."

"Giống như vật cấm kỵ ACE-089, nó giết bất kỳ một người nào hát trước mặt nó. Không thể phá huỷ, rất khó ngăn cản, dù cho ngăn cản được nhất thời, khi nó đạt được tự do sẽ tìm mục tiêu trước đây giết chết. Đây là một vật thù rất dai... Bây giờ, có lẽ nằm trong sự quản chế của Sở Tài Phán Cấm kỵ, nằm trong một chiếc rương cách âm bằng kim loại, không nhúc nhích được."

"Ồ, sao ngài biết vật cấm kỵ này?" Khánh Trần tò mò.

"À." Lý Thúc Đồng giải thích: "Trước đó, có một người siêu phàm cấp B, tuổi tác đã lớn. Sở Tài Phán Cấm Kỵ sợ rằng sau khi người này chết sẽ sinh ra vùng đất cấm kỵ mới, nên muốn quản lý người này. Có điều, thời điểm muốn bắt đối phương, người này đã trốn mất. Sở Tài Phán Cấm Kỵ đã cho ACE-089 nghe một đoạn đối phương từng hát, thế là ACE-089 lập tức tìm người siêu phàm đó giết chết. Trời mới biết tại sao Sở Tài Phán Cấm Kỵ lại có đoạn ghi âm kia? Thời điểm đó chuyện này được coi là một tin tức hiếm lạ."

"Đây là quy tắc của vật cấm kỵ, vậy quy tắc vủa vùng đất cấm kỵ là gì?" Khánh Trần hỏi.

"Vô cùng kỳ quặc." Lý Thúc Đồng cười nói: "Điều này không phải ta tâng bốc lên, mà là thật sự kỳ quái. Nhưng có một quy tắc thông thường nhất: Không được ở trong vùng đất cấm kỵ nói ra quy tắc của vùng đất ấy."

Nó không muốn cho người ta thảo luận về nó.