Ác Mộng Của "Đêm"

Chương 158: Điều Khiển Rối





Dịch: Gia Cát Nô


Chương 158: Điều khiển rối

Một giây sau, Tào Nguy suy nghĩ theo quán tính, thiếu niên sẽ tiếp tục tránh né đường dao của mình vung ra sau đó phản kích lại.

Nhưng đối phương đã thay đổi hành động, không lùi mà tiến.

Đêm tối bên trong khu vực cấm kỵ, chỉ có rất ít ánh trăng có thể len lỏi vào được.

Tào Nguy nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt hờ hững của thiếu niên ngày càng gần mình. Anh ta đã vạch ra kế hoạch, tay trái phía trên, tay phải phía dưới, theo bản năng muốn dùng con dao cắt đứt cổ Khánh Trần.

Nhưng Khánh Trần đột nhiên tăng tốc tới gần, đổi con dao qua tay trái. Tay phải cầm lấy cổ tay cầm dao của Tào Nguy đang muốn cắt cổ mình.

Cùng lúc đó, cánh tay trái cầm dao của thiếu niên đâm thẳng vào lá lách kẻ địch.

Tào Nguy sợ hãi. Anh ta biết vị trí kia là chỗ nào, cũng biết mình chắn chắn phải chết, nhưng không muốn chỉ mình mình phải chết.

Bỗng nhiên, Tào Nguy dùng hết sức tàn của mình muốn giải thoát cánh tay phải đang bị nắm lại.

Nhưng cánh tay phải còn chưa thoát khỏi, tên thiếu niên nhanh chóng há miệng cắn vào cổ tay anh ta, lần nữa kiềm chế lại.

Khánh Trần đẩy kẻ thù về phía sau, biểu cảm cắn cổ tay kẻ địch của hắn nhìn vô cùng dữ tợn.

Ầm một tiếng, cả người Tào Nguy bị đâm vào phía sau cây đại thụ.

Vị quân nhân Liên Bang này bất lực nhìn người đang đứng trước mặt. Đôi mắt như dã thú nhìn chằm chằm vào mình, gần, rất gần.

Sau đó, ánh mắt ấy dần bình tĩnh lại.

Vết thương trên cánh tay Tào Nguy đầy máu, bắn cả lên mặt đối phương.

Mười mấy giây sau, Khánh Trần từ từ buông Tào Nguy ra, mặc kệ anh ta ngồi xuống đất.

Tào Nguy chật vật ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn vào chỗ sâu nhất trong khu vực cấm kỵ.

Lúc này, Khánh Trần mới bắt đầu giải thích: "Tại sao tôi phải tới giết anh trước. Bởi vì trước khi có được khả năng trợ giúp sư phụ, thân phận Kỵ Sĩ của tôi không thể công khai."

Tào Nguy vất vả gật đầu, ý nói mình đã biết. Anh ta dùng chút hơi tàn hỏi: "Cảnh vật trên vách núi dựng đứng Thanh Sơn có đẹp không?"

Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Rất đẹp."

"Cảm ơn." Tào Nguy từ từ nhắm mắt lại.

Giờ phút này, Khánh Trần mới dám thả lòng người, sau hơn 10 tiếng tập trung cao độ.

Đầu tiên, đối phương ăn trọn quả mìn được mình chôn xuống, sau đó chứng kiến quá trình trở thành Kỵ Sĩ khiến mất đi chiến ý. Cuối cùng Khánh Trần dùng hơn 10 tiếng khiến đối phương mệt mỏi, tiêu hao cực điểm.

Trong tất cả quá trình này, điểm quan trọng nhất vẫn là quả mìn kia. Nếu không có món đồ vật này khiến Tào Nguy bị thương, Khánh Trần muốn dùng hết sức cũng không làm gì được đối phương.

Chỉ là Khánh Trần vẫn có một nghi ngờ, tại sao Tào Nguy lại lựa chọn dùng thân thể chống lại quả mìn kia?

Trong tính toán của hắn, muốn dùng việc này để đối phương xin trợ giúp nhằm kéo dài thời gian truy sát của gã này mà thôi.

Lúc này, Khánh Trần giết người, nhưng không kích hoạt quy tắc của vùng đất cấm kỵ.

Thật ra, thời điểm hắn leo lên đỉnh vách đá đã biết. Nơi này là nhà của Kỵ Sĩ, Kỵ sĩ muốn làm gì cũng được.

Cho nên, sư phụ chẳng kiêng dè gì, nói cho hắn tất cả quy tắc ở nơi đây. Bởi vì thầy ấy là Kỵ Sĩ.

Lý Thúc Đồng từng nói, tất cả các vùng đất cấm kỵ đều có một vé thông hành khác.

Lúc ấy thầy cũng chưa nói rõ cái vé thông hành ấy là gì.

Nhưng hiện tại, Khánh Trần đã đoán được. Đó chính là bản thân người đấy thoả mãn điều kiện thu nhận của vùng đất cấm kỵ, khi đó vùng đất cấm kỵ sẽ biến thành nhà của mình.

Dù cho bản thân người ấy chỉ là một vị khách.

Có điều, muốn làm được điều này quá khó khăn. Khó khăn đến mức không một ai dám thử để cho vùng đất cấm kỵ 'thừa nhận' mình.

Khánh Trần từ từ ngồi xuống bên cạnh thi thể Tào Nguy. Cuộc rượt đuổi hơn 10 tiếng đồng hồ cũng khiến hắn vô cùng khó chịu.

...

Đếm ngược 24: 00: 00.

"Sư phụ, ngài ở gần đây phải không? Khánh Trần mệt mỏi nhìn quanh bốn phía: "Con còn có vài vấn đề cần hỏi."

"Khụ khụ, ta ở đây." Lý Thúc Đồng đi ra từ vách núi phía tây, lúc bước ra trên mặt còn tỏ vẻ xấu hổ.

Trước đó, lão từng nói chỉ có thể đi cùng nửa quãng đường. Nhưng vừa nói xong đã lén đi theo Khánh Trần trong cả đoạn thời gian này, lặng lẽ nhìn đệ tử mình.

Rõ ràng, lão cũng không bình tĩnh như lời nói được.

Việc này nếu như để chim cắt Thanh Sơn biết được, con chim đó nhất định sẽ chế nhạo mình.

Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần nói: "Con muốn hỏi điều gì?"

"Con muốn hỏi, sau khi mở được gien ẩn, DNA của con còn giống như trước kia không?" Khánh Trần tò mò.

"Đương nhiên khác nhau rồi." Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Mỗi một Kỵ Sĩ, thời điểm lần thứ nhất mở ra gien ẩn, DNA sẽ có thay đổi vô cùng lớn."

"Còn thuộc về phạm trù con người không?" Khánh Trần suy nghĩ.

"Tất nhiên rồi. Hiện tại, gien của con sẽ không ngừng thay đổi, cải tạo ngày càng hoàn hảo hơn, nhưng vẫn là con người." Lý Thúc Đồng giải thích: "Sau khi còn mở gien ẩn ra lần đầu tiên, sẽ nhận được chỗ tốt là tuổi thọ, cùng chữa trị bệnh bẩm sinh. Ví dụ như gia đình con có bệnh hói đầu, vậy sau khi con mở ra gen ẩn lần đầu tiên chuyện này sẽ không xảy ra với con nữa. Kiểu bệnh bẩm sinh này thật ra có rất nhiều."

"Nghe rất dễ hiểu, rất thực dụng." Khánh Trần xúc động, tối thiểu mình cũng không cần lo lắng bị hói đầu.

Lý Thúc Đồng nói tiếp: "Bây giờ con mở được phần đầu tiên của gen ẩn, dẫn đến cơ bắp được tăng cường. Chờ sau khi con mở thêm sẽ lần lượt là xương cốt, da, nội tạng, cho đến lần thứ 5 mở gen ẩn sẽ xuất hiện khí..."

Lúc này, lão cảm thấy có gì đó không bình thường, bởi vì Khánh Trần còn chưa mở ra gen ẩn đã xuất hiện khí. Mình còn nói theo trình tự để nhắc nhở cho nó sao?

Khánh Trần nhìn vẻ mặt của sư phụ đã đoán được: "Sư phụ, con có thể cảm nhận được rõ ràng, xương cốt, da, nội tạng đã có sự thay đổi. Mà khí của con phát triển cũng rất mạnh... Ngài cũng thấy rồi đó, con có thể biến lá thành dao, chỉ có điều lần sử dụng cũng không nhiều và lực cũng không mạnh mẽ như của thầy."

Lý Thúc Đồng nhìn chằm chằm Khánh Trần. Sau đó lão đưa tay nắm cổ tay của hắn, cảm nhận sư thay đổi: "Kỳ quặc, vì sao con lại quái dị thế nhỉ?"

Trong giọng nói của sư phụ, có một chút ngạc nhiên, lại tỏ ra không phục...

Thật ra, Lý Thúc Đồng trong Kỵ Sĩ được đánh giá là có tư chất cực cao. Dù sao một lần mở được gen ẩn, thực lực của lão có sự thay đổi lớn. Lão vẫn luôn nằm trong số những người mạnh nhất.

Nhưng hiện tại, Khánh Trần lộ ra khả năng phát triển, lớn hơn lão rất nhiều lần.

Trước đó, lão chưa từng nghe ai kể lại, vị tiền bối nào lần đầu mở ra gen ẩn có thể sử dụng Thu Diệp Đao.

Âm thanh như trống bắt đầu vang lên, ngày càng đến gần.

Khánh Trần nhìn Lý Thúc Đồng. Hắn phát hiện sư phụ mình tỏ ra ngạc nhiên, nhưng không tỏ ra khó chịu chút nào.

Âm thanh ấy truyền ra từ khu vực trung tâm vùng đất cấm kỵ, chẳng lẽ có thú lớn nào xông ra?

Trong nháy mắt, một người đàn ông cao 4 mét, thân thể cường tráng rẽ tán lá cây đến trước mặt hai người. Người này tóc tai bù xù, nhưng gương mặt hiền lành chẳng hợp với hình dáng chút nào.

Có điều, Khánh Trần quan sát thấy, trong hai mắt của người khổng lồ chất phác này có hai con ngươi.

Hai đồng tử!

Sau đó, Lý Thúc Đồng tò mò nói với người khổng lồ kia: "Đinh Đông? Sao mày chạy tới đây?"

Khánh Trần ngạc nhiên. Hắn không ngờ, người khổng lồ nhìn có vẻ thô kệch lại sở hữu một cái tên nho nhã đáng yêu như vậy.

Có điều, Đinh Đông thật thà không nói chuyện. Người này đi đến trước mặt Khánh Trần, rồi ngồi xổm xuống duỗi bàn tay to bằng cái ghế ra trước mặt cậu bé.

Trong lòng bàn tay cũng không có gì.

Khánh Trần tò mò hỏi: "Sư phụ, phải làm sao đây?"

Nhưng Lý Thúc Đồng không trả lời hắn. Khuôn mặt lão thay đổi, nhìn vào chỗ trung tâm vùng đất cấm kỵ hỏi: "Các ngài có ý gì vậy? Con chưa đưa cho hắn vật cấm kỵ bởi vì thời cơ chưa đến. Các ngài vội vã đưa cái gì chứ? Các ngài khoe khoang cái gì? Chẳng phải có vài vật cấm kỵ không bình thường thôi sao? Con cũng có. Con đã nói rồi chiều chuộng bọn nhỏ chỉ làm hư nó, các ngài nghe không hiểu đúng không?"

Khánh Trần trợn mắt nhìn sư phụ của mình. Chẳng biết tại sao một người bình thường điềm đạm dễ gần bỗng nhiên tính tình thay đổi lớn như vậy.

Mà người khổng lồ đưa bàn tay qua không hề nói gì.

Chỉ thẩy người khổng lồ mỉm cười với Khánh Trần, ý bảo hắn cũng có thể đưa bàn tay ra.

Sau đó, người khổng lồ cẩn thận, đưa một cuộn tơ trong suốt từ lòng bàn tay mình qua bàn tay Khánh Trần.