Ác Mộng Của "Đêm"

Chương 161: Binh lính mất tích





Dịch: Gia Cát Nô


Chương 161: Binh lính mất tích.

Ngay từ đầu, Lý Y Nặc dự định bàn bạc với Khánh Hoài, làm sao giết chết đám người gia tộc Thần Đại.

Nhưng đột nhiên cô phát hiện ra điểm đáng ngờ, khiến cô phải suy nghĩ lại.

Với lại, từ khi cô gặp được Lý Thúc Đồng trên vùng hoang dã, việc phá hư chuyện thông gia của gia tộc Thần Đại đã không còn quan trọng nữa rồi.

Hiện tại, suy nghĩ của Lý Y Nặc chỉ xoay quanh hai người Lý Thúc Đồng và Khánh Trần.

Khánh Trần từng dự đoán, Lý Y Nặc nhận được ám chỉ nào đó của Lý Thúc Đồng mới tới vùng hoang dã. Nhưng sự thật không phải như vậy.

Hiện tại, Lý Y Nặc vẫn có cảm giác được yêu quá hoá sợ. Cô biết chú Bảy kia của mình là người tỉ mỉ. Ngài ấy dẫn thiếu niên kia gặp mình, thật ra để hai người biết mặt nhau và sau này thiếu niên có việc gì nhờ có thể đến tìm mình.

Với Lý Y Nặc mà nói, ở tầm cao của Lý Thúc Đồng mà vẫn tín nhiệm mình, đó là chuyện vinh dự đến nhường nào.

Cô đoán rằng, hiện tại thiếu niên ấy phải chăng đã vượt qua cánh cửa sinh tử thứ nhất. Cô tưởng tượng, nếu mình và thiếu niên kia thân thiết hơn chút nữa, rồi cậu ta giúp mình hỏi Lý Thúc Đồng, có thể để cô ấy thử một lần bước lên con đường Kỵ Sĩ kia...

Như vậy cùng không bằng Lý Thúc Đồng thay mặt sư phụ nhận Vương Tiểu Cửu làm đồ đệ. Phải chăng Khánh Trần có thể thay mặt sư phụ...

Đối với Lý Y Nặc, so sánh với chuyện này, việc gia tộc Thần Đại tính là cái gì?

Lúc này, gia tộc Thần Đại còn hai người trong đội săn thú. Sau khi hai người giải quyết xong vấn đề sinh lý, hai mắt Thần Đại Chức sáng lên nhìn Khánh Hoài.

"Cha, đây là Khánh Hoài mà người nói sao?" Thần Đại Chức nhìn khuôn mặt đẹp như tạc của Khánh Hoài, lại nhìn thấy phong độ của anh ta lúc này.

Đám thiếu gia ăn chơi phải nhịn tiểu cẩn thận từng chút một trong này. Người đó tại vùng đất cấm kỵ như đi chơi, xung quanh người còn có hơn 20 thuộc hạ theo cùng...

Có thể nói, Khánh Hoài đưa túi zippo vô cùng kịp thời.

Hai ngày trước, đội săn thú phải giải quyết vào trong thùng dầu. Nhưng do quá nhiều người sử dụng, nên ngày hôm qua đã đầy nước tiểu.

Sau đó, Lý Y Nặc ra lệnh, mọi người không được uống nước. Khiến đoàn người ai cũng mệt mỏi.

Giờ phút này, đương nhiên Thần Đại Chức cảm thấy Khánh Hoài là người tốt nhất.

Trong rừng cây đã có tiếng hò hét. Bởi vì mọi người được ở cùng chỗ với Khánh Hoài, nên đám con cháu tập đoàn giải toả được tâm lý căng cứng mấy ngày nay.

Mọi người chia sẻ niềm vui sống sót sau tai nạn.

Giống như được sống lại lần nữa.

Nhưng vào lúc này, cao thủ mạnh nhất trong đám người là Vương Bính Tuất ngạc nhiên nói: "A, tại sao những binh lính đang đào hố lại không phát ra âm thanh nào nữa vậy? Ai trong đó trả lời xem nào."

Thế nhưng, những binh lính được cử đi chôn túi, không một ai trả lời.

Đám người bỗng chốc nâng cao đề phòng.

Lý Y Nặc nhẹ nhàng bước vào bên trong, Vương Bính Tuất theo sát phía sau cô.

Hai người tới miệng hố bỗng ngẩn người ra. Hố đã đào xong, còn người không thấy đâu.

"Tiểu thư Y Nặc, có mùi máu." Vương Bính Tuất tỉnh táo nói.

Lý Ý Nặc gật đầu: "Chỉ sợ họ đã chết."

Âm thanh nói chuyện của hai người truyền đến,

Đội săn thú nghe được lập tức trở nên sợ hãi. Bọn họ khẩn trương trốn ở cùng một chỗ, đám người tạo thành một vòng tròn, cẩn thận quan sát xung quanh vùng đất cấm kỵ đang dần tối đi.

Trong rừng cây, Lý Y Nặc không tỏ ra sợ hãi chút nào. Cô quan sát từng chỗ một dưới đất, bỗng nhiên phát hiện một vết máu kỳ lạ.

Vết máu kia kéo dài đến tận khu vực tối tăm trong rừng cây.

Lý Y Nặc nhìn một cái hố vừa mới đào lên trước mắt mình: "Kỳ lạ, hai người bị giết cùng lúc. Chúng ta ở cách đó vài chục mét mà không biết được điều gì. Có phải hai người này đã phạm phải một quy tắc nào đó của vùng đất cấm kỵ không?"

Khánh Hoài cũng đi tới, anh ta nói với Vương Bính Tuất: "Vùng đất cấm kỵ thật sự nguy hiểm. Dã thú mạnh mẽ và thực vật ở khắp mọi nơi. Có thể mời Vương tiên sinh ra tay, lần theo vết máu vừa rồi xem hai binh lính kia thế nào rồi không?"

Vương Bính Tuất suy nghĩ chút rồi nói: "Có thể, có thể. Chỉ là..."

Lão còn chưa nói xong, Lý Y Nặc ngồi trước cái hố bỗng nhiên bóp nát một chiếc lá.

Cô vỗ vỗ tay đứng dậy, cầm lấy cổ tay vị cao thủ cấp B bên cạnh, sau đó cô nói với Khánh Hoài: "Bên trong khu vực cấm kỵ quá nguy hiểm. Hai tên binh lính mà thôi, không cần nhắc đến. Vương Bính Tuất vẫn nên ở cùng với mọi người, vì ở đây có nhiều người cần ông ấy bảo vệ hơn."

Lý Y Nặc nói xong bèn quay lại nói với Nam Canh Thần trong đám người: "Bảo bối, từ phút này trở đi cậu ở sát bên cạnh Vương Bính Tuất. Ông ấy sẽ bảo vệ cậu."

Nam Canh Thần thở dài, những vẫn trả lời: "Ừ, được rồi."

Vương Bính Tuất nghe hiểu lời nói của Lý Y Nặc. Ông ta lén nhìn Khánh Hoài, lão biết tiểu thư nhà mình đã không còn tin tưởng người tên là Khánh Hoài này nữa rồi.

Cuối cùng, vị trung niên này không tiến vào trong khu vực kia để điều tra nữa, mà ở lại bảo vệ bốn người.

Bao gồm Lý Y Nặc, Nam Canh Thần, Tiêu Công, còn có một người định dùng mỹ nam kế, là lữ khách thời gian có tên Chu Huyên.

Khánh Hoài nhìn thấy việc này, lông mày bỗng nhiên nhíu lại. Anh ta quát lớn: "Tổ trưởng tổ 7, tập hợp mọi người, kiểm tra nhân số."

Thế nhưng khi mọi người tập hợp lại, vốn dĩ có 22 người, nay chỉ còn 18 người.

Tất cả mọi người lo lắng trong lòng. Thì ra không phải mất tích 2 người, mà tận 4 người.

Lý Y Nặc, Khánh Hoài, Vương Bính Tuất lại đi kiểm tra một chỗ đào hố chôn khác. Cũng phát hiện ra giống trường hợp vừa rồi.

Miệng hố có xuất hiện vết máu, còn người đào hố không thấy đâu nữa.

Trong lòng Khánh Hoài xuất hiện một luồng khí lạnh. Trước đó, hai người dự đoán là đào ngũ, xem ra không phải như vậy...

Tên thiếu niên muốn giết mình đã đuổi tới.

Đối phương giết hơn 100 cấp dưới của mình, giết Tào Nguy. Hiện tại, hắn vẫn tiếp tục truy sát mình.

Thời điểm vừa rồi, thừa dịp đám con cháu ăn chơi hò hét vui vẻ, không một tiếng động giết 4 người ngay sát bọn họ.

Điều này nằm trong sự tính toán của đổi phương. Hiệu suất thành công cao đến đáng sợ.

Vùng đất cấm kỵ này chẳng phải có quy tắc không được giết người sao?

Hay những binh lính kia còn chưa chết?

Có điều, đối phương chỉ là một người bình thường, tại sao có thể giết được bính lính của quân đội Liên Bang?

Các loại manh mối, khiến Khánh Hoài nghĩ tới một điều. Trong vùng đất cấm kỵ 002 này, thật sự có một nơi tăng lên thực lực.

Trong giây lát, mọi người không một ai dám nói chuyện.

Lý Y Nặc bình tĩnh liếc nhìn đám người. Hiện tại chắc chỉ mình cô biết chuyện gì đang diễn ra.

Cô vừa mới bóp nát chiếc lá rụng ở gần miệng hố kia, chính là Thu Diệp Đao găm trên mặt đất.

Thiếu niên kia cố ý để mình nhìn thấy Thu Diệp Đao. Điều này chứng minh, hắn trực tiếp thừa nhận thân phận, ám chỉ nhờ mình phối hợp, nội ứng ngoại hợp, giết chết Khánh Hoài.

Hiện tại, cô cũng hiểu tại sao quân đội đi cùng Khánh Hoài lại giảm quân số nhiều như vậy.

Người này căn bản chưa hề hoàn thành nhiệm vụ, mà bị người ta ép từ bỏ nhiệm vụ.

Lý Y Nặc xúc động trong lòng: 'Trước đó còn nghĩ, dáng vẻ tên này thong dong nhàn nhã, không phải trải qua đánh giết. Thì ra đám thuộc hạ của Khánh Hoài bị thiếu niên kia giết gần hết.'

Có điều, cô vẫn chưa hiểu được. Hiện tại, thiếu niên kia muốn làm cái gì?