Ác Mộng Của "Đêm"

Chương 169: Người đứng phía sau





Dịch: Gia Cát Nô


Chương 169: Người đứng phía sau.

Trong mắt bạn bè, Trương Thiên Chân và Hồ Tiểu Ngưu được xếp trong nhóm đầu những người giàu có.

Bởi vì mọi người đã nhìn thấy hai người này nằm trong bệnh viện.

Bên ngoài cửa phòng có bảo vệ chuyên nghiệp, hơn nữa còn có đoàn đội bác sĩ tài giỏi bậc nhất đến điều trị.

Những điều này không phải người giàu bình thường có thể đạt được.

Nhưng một người giàu có như vậy, bị Ương Ương nhìn ba giây, đã phải bất lực rời đi...

Trương Thiên Chân vừa dọn sách vở vừa lẩm bẩm: "Cứ thích bắt nạt người ta, sao không đi mà bắt nạt Tiểu Ngưu ấy, thấy người ta hiền lành thôi."

Ương Ương nhìn cậu ta nói: "Thèm ăn đánh đúng không?"

Lập tức, Trương Thiên Chân ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đi tới một cái bàn khác.

Bọn họ từ nhỏ đã học chung một trường tư nhân. Con trai lúc ấy ai chả nghịch ngợm: Có đứa dùng bút chì đâm phía sau lưng con gái, có đứa thích nắm đuôi tóc...

Con trai dùng cách này để có được sự chú ý của con gái, khiến đám con gái cảm thấy khó chịu vô cùng.

Nhưng những việc ấy không bao giở xảy ra trên người Ương Ương. Bởi vì làm như vậy với cô gái này, sẽ bị đè xuống đất ăn đòn no.

Cô gái ngồi vào vị trí giữa Khánh Trần và Hồ Tiểu Ngưu. Hồ Tiểu Ngưu nhỏ giọng hỏi: "Ương Ương, cậu nghe chuyện Vương Vân chưa?"

"Ừ." Ương Ương gật đầu: "Nhóm các người làm lớn như vậy, không nghe cũng không được. Có điều, không thể trách các người được, ở cùng chỗ với người có vấn đề, xảy ra vấn đề cũng bình thường."

Chuông báo vào học vang lên, Hồ Tiểu Ngưu thở dài không nói thêm gì nữa.

Mà Khánh Trần và Nam Canh Thần hiểu được. Cô gái Ương Ương này chơi cùng nhóm với Hồ Tiểu Ngưu, không những thế địa vị cực cao.

Chỉ có điều, Khánh Trần nghĩ mãi không ra, tại sao cô ấy lại ngồi cạnh mình.

Chẳng lẽ, nhận ra mình rồi sao?

Lúc đầu, ánh mắt cô ấy rõ ràng không để ý đến mình, nhưng lướt qua rồi vậy mà quay lại.

Qua chuyện này, chứng tỏ đối phương chưa hẳn nhận ra mình, nhưng nhất định có sự nghi ngờ nào đó.

Tiết một là tiết anh ngữ. Cô gái Ương Ương này không ngẩng đầu lên dù chỉ một lần, vẫn cắm đầu tô tô vẽ vẽ gì đó, chẳng biết vẽ gì mà chăm chú thế.

Thời điểm tan học, cô gái này bỗng nhiên lén lút đưa cho Khánh Trần một tờ giấy.

Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân chăm chú nhìn đứa bạn của mình. Hai người nhìn thấy hành động ấy bỗng ngây người ra. Chuyện gì thế này? Ương Ương viết giấy cho một người con trai? Họ không nhìn nhầm đấy chứ?

Chuyện này phá vỡ ấn tượng của hai người với cô.

Bọn họ sẽ không ngạc nhiên nếu cô ấy đưa cho Khánh Trần cái khoá cổ hình thập tự.

Nhưng không bao giờ có tưởng tượng được hành động nhỏ như đưa giấy.

Việc này nếu như đăng trên group của bạn học của Hải Thành, nhất định không có người nào tin.

Trương Thiên Chân cũng đưa cho Hồ Tiểu Ngưu một mảnh giấy nhỏ: "Ương Ương không phải vì bạn học Khánh Trần mà tới đấy chứ?"

Hồ Tiểu Ngưu lắc đầu: "Tao quan sát từ đó đến giờ, cô ấy cũng không biết Khánh Trần, cũng không biết Khánh Trần học ở đây."

"Có phải nhìn Khách Trần cũng khá đẹp trai? Cho nên cô ấy mới đưa giấy qua."

"Nói đùa gì vậy, Ương Ương không phải cô gái như vậy. Chắc cô ấy có lý do của mình."

Thời điểm hai thiếu gia còn đang bàn bạc, Khánh Trần im lặng nhìn tờ giấy trước mặt: 'Tôi biết cậu nhận ra tôi.'

Hắn suy nghĩ chút rồi viết vào giấy: 'Bạn học, ý gì vậy?'

Cô gái bình tĩnh viết lại: 'Tôi cũng nhận ra cậu.'

Trong lòng hắn chợt căng thẳng.

Cô ấy thật sự nhận ra mình.

Cô gái quay qua, chăm chú nhìn biểu hiện trên mặt Khánh Trần, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Ánh mắt sắc bén, chờ bắt lấy dù là sự thay đổi nhỏ nhất trên mặt Khánh Trần. Ánh mắt này, thật sự khiến người bị nhìn áp lực rất lớn.

Khánh Trần trả lời lại: 'Bạn học, có phải cậu đang nhầm lẫn chuyện gì hay không?'

Hắn không tin đối phương khẳng định biết mình, khả năng cô nàng đang bắt bóng.

Ương Ương viết lại: 'Cậu chính là sát thủ trên núi Lão Quân đêm hôm đó. Dù có thay đổi kiểu tóc, nhưng con mắt không thể thay đổi, điều này không sai được.'

Khánh Trần trả lời: 'Bạn học, cậu nhận nhầm người rồi.'

Lúc này, Ương Ương không thèm viết những câu vô vị nữa.

Cô từ dưới vở của mình lấy ra một tờ giấy vẽ phác hoạ, đặt ở trên bàn Khánh Trần.

Khánh Trần nhìn xuống bức tranh, nét vẽ đơn giản rõ ràng, sáng tối chân thực. Thì ra cô cắm cúi vẽ suốt cả tiết học là đang vẽ hắn.

Bức tranh vẽ nửa trên khuôn mặt Khánh Trần, ánh mắt như có hồn.

Ương Ương viết: 'Đêm hôm đó là lần đầu tiên cậu giết người sao? Nếu đó là lần đầu cậu mạnh hơn tôi.'

Khánh Trần nhìn bức tranh trước mặt, phải công nhận rất chân thực, tóc rối bời, trên mặt dính đầy bụi đất.

Nhưng trong ánh măt, tỏ rõ sự kiên định và bướng bỉnh.

Vẻ mặt đầy sát khí.

Hắn cảm thấy, vào thời điểm này đêm hôm đó, nếu có một tấm gương. Hình ảnh trong gương cũng giống hệt như bức tranh trước mặt.

Cô gái này cũng có năng lực nhìn qua chuyện gì là không thể quên?

Không chỉ có Khánh Trần có cảm giác này, mà Nam Canh Thần ở bên nhìn thấy bức tranh này cũng có cảm giác như vậy, nó gợi nhớ lại mọi chuyện vào đêm hôm ấy.

Đám bắt cóc hung hăng, ánh lửa lập loè, tiếng hét của đám người.

Thời điểm nguy hiểm nhất, Khánh Trần ra tay cứu mình.

Thời gian qua đi vài ngày, Nam Canh Thần tưởng rằng mình đã quên những hình ảnh ấy.

Nhưng khi cậu nhìn vào bức tranh, những hình ảnh đêm đó lại ùa về.

Ương Ương nhìn thấy hắn không trả lời lại, bèn đưa qua một tờ giấy khác: 'Tôi vẽ tranh từ năm 12 tuổi, nên hiểu biết nhất chính là chi tiết khuôn mặt. Một trong những hoạ sĩ tôi thích nhất là Thomas Lawrence, bởi vì ông ấy có nét vẽ ánh mắt vô cùng đặc biệt. Vì vậy, khuôn mặt nào khiến tôi ấn tượng, chỉ cần nhìn qua một lần là không thể quên. Chuyện này tôi khá tự tin, cho nên cậu không cần phải chối.'

Khánh Trần biết Thomas Lawrence là ai. Ông ấy là hiệu trưởng học viện nghệ thuật hoàng gia Anh quốc, một hoạ sĩ vẽ tranh chân dung vô cùng nổi tiếng.

Hắn biết, cô gái này không có khả năng đặc biết giống mình. Nhưng do luyện tập kỹ năng trong thời gian dài, khiến cô có khả năng quan sát khuôn mặt và nhớ rất rõ từng chi tiết.

Giống như một số hoạ sĩ vẻ tranh chân dung trên đường phố. Bọn họ có thể phác hoạ một cách nhanh nhất khuôn mặt của người đối diện.

Khánh Trần suy nghĩ chút rồi viết vào tờ giấy: 'Bạn học, cậu nhận nhầm người rồi.'

Ương Ương nhìn hắn, sau đó không nói thêm điều gì nữa.

Thực tế, Khánh Trần biết cô gái này đã khẳng định chắc chắn hắn là sát thủ hôm đó, nhưng hắn không thể thừa nhận.

Hắn kẹp bức tranh vào trong sách, sau đó cẩn thận xé những tờ giấy ấy thành từng miếng nhỏ, đảm bảo không ai có thể khôi phục lại trong đó viết những gì.

Hồ Tiểu Ngưu đã nhìn thấy việc này. Anh ta không biết nội dung trên tờ ấy ấy là gì, nhưng bên trên đã viết chi chít chữ là chữ.

Giờ phút ấy, anh ta cũng có một nghi ngờ: 'Không phải Ương Ương tới đây vì bạn học Khánh Trần đấy chứ?'

Khánh Trần suy nghĩ, chắc che mặt không an toàn nữa rồi. Có lẽ, mình nên kiếm một cái mặt nạ.

Nếu không, lần sau mình gặp phải một người chuyên vẽ tranh chân dung, lại tiếp tục bị người ta phát hiện ra nữa sao?

Có điều, tại sao cô gái Ương Ương này lại chuyển đên trường quốc tế Lạc Thành?

Đầu tiên, cô gái này không cần thiết phải dựa giẫm vào người khác, nhất là Lưu Đức Trụ.

Bởi vì cô ấy đã có con đường người siêu phàm của riêng mình.

Tiếp theo, cô ấy cũng không phải vì Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân. Ít ra, hai người kia không biết cô gái sẽ chuyển đến lớp này.

Cuối cùng, cô ấy cũng không phải vì mình mà tới. Bởi vì khi cô ấy tới đây mới phát hiện ra mình.

Xem ra, đối phương vào lớp này chỉ do trùng hợp.

Nhưng, Khánh Trần nghi ngờ, cô ấy đến trường quốc tế Lạc thành vì một mục đích khác, hay có một mục tiêu khác.

Lúc này, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Một giáo viên của phòng giáo vụ bước vào lớp thông báo: "Sau khi tan học, mọi người tập trung lại trên thao trường. Hiện nay, virus viêm gan B đang lây lan khá nhanh. Nên trường học tổ chức kiểm tra sức khoẻ. Chương trình học buổi sáng tạm dừng, mong các em phối hợp với nhà trường."

Nam Canh Thần ngây người ra. Cậu ta rất muốn nhìn Khánh Trần, nhưng vẫn nhịn xuống được.

Anh ta có cảm giác, đợt khám sức khoẻ này không đơn giản.

Viêm gan B là loại bệnh truyền nhiễm loại B trong các loại bệnh truyền nhiễm trong nước. Nó rất nguy hiểm khi lây lan.

Nhưng vấn đề là, chưa có người nào bị đã có đợt kiểm tra sức khoẻ, thậm chí còn không thông báo để mọi người nhịn ăn sáng.

Mọi thứ quá đột ngột.

Trong lớp bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, mọi người chẳng ai quan tâm tới việc kiểm tra sức khoẻ hay việc gì khác, chỉ biết không cần phải học là vui vẻ rồi.

Nhân dịp này, Ương Ương nhìn Khánh Trần nhỏ giọng nói: "Chuyện này 80% là tìm cậu. Dựa vào sự kiện trên núi Lão Quân, cậu đã để lại vết máu. Đừng hi vọng vào may mắn, tôi đề nghị cậu kiếm cớ mà chuồn trước đi."

Ngoài Khánh Trần, đương nhiên cũng có máu của nhiều người khác.

Những loại máu của người khác, hoặc là chết hoặc là bị người Côn Luân bắt giữ.

Ý của Ương Ương, trong số máu thu được, tất cả mọi người đã nằm trong hồ sơ của Côn Luân. Giờ chỉ còn lại duy nhất máu của Khánh Trần.

Khánh Trần ngạc nhiên nhìn cô. Hắn không ngờ cô ấy khuyên mình tránh đi chuyện này.

Hắn suy nghĩ chút rồi trả lời: "Bạn học, cậu nhận lầm người thật."

Tiếng chuông báo tan học vang lên, Khánh Trần vỗ vỗ vào vai Nam Canh Thần, sau đó hai người cùng nhau đi đến thao trường.

Không hề có chút lo lắng cùng đắn đo nào.

Lần này đến lượt Ương Ương ngạc nhiên. Cô nhìn theo bóng dáng Khánh Trần, chẳng lẽ mình nhận nhầm người thật sao? Nếu không phải như vậy tại sao cậu ta không hề lo lắng việc lấy máu trong lần kiểm tra sức khoẻ này.

Hay là nói, cậu ta có cách nào để che giấu loại chuyện này sao?

...

Hồ Tiểu Ngưu nhìn theo Khánh Trần, sau đó quay qua hỏi Ương Ương: "Người này có vấn đề gì sao?"

Ương Ương nhìn lại cậu ta nói: "Chuyện này cậu không cần phải biết. Nhớ, đừng chọc người này là được."

Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân ngơ ngác nhìn nhau. Có phải bọn họ đã bỏ qua chuyện quan trọng nào rồi hay không?

Vì sao Ương Ương phải nhắc bọn họ không được chọc giận Khánh Trần, chẳng lẽ đối phương là yêu quái hay sao?

Bọn họ nhìn Ương Ương, nhưng cô ấy cũng không có ý giải thích cho hai người.

Sự thực vào đêm hôm ấy, từng gian nhà homestay bốc cháy, Ương Ương đã có mặt tại hiện trường.

Cô đang chờ đợi thời cơ tốt nhất để bắt đám tội phạm kia. Nhưng cô còn chưa kịp ra tay, người thiếu niên kia đã đuổi tới phía sau đám bắt cóc.

Ương Ương tận mắt chứng kiến, cậu ta từ phía sau đâm xuyên qua lá lách một tên bắt cóc như thế nào.

Còn có, khả năng sử dụng súng của tên đó vô cùng kỳ lạ. Rõ ràng tư thế cầm súng của hắn còn chưa chuẩn, phát súng đầu tiên bắn còn trật, nhưng phát súng thứ hai đã có thể tính chuẩn xác đường đạn.

Máu me, súng ống, thiếu niên.

Giống như một bức tranh đầy màu sắc.

Giây phút ấy, cô cảm nhận được người thiếu niên ấy không chút vội vàng cùng bối rối. Đối phương đặt mình tại tình thế hỗn loạn khi đó, vứt bỏ hết những suy nghĩ phức tạp, trở thành cỗ máy giết người lạnh lùng.

Sau đó, cô tiếp tục chứng kiến cỗ máy giết người ấy, bốc phát ra sự liều lĩnh và dũng cảm.

Cảm giác ấy vô cùng kỳ lạ, đến mức cô suýt nữa quên mất mình phải ra tay, bởi vì mải ngắm nhìn buổi biểu diễn, nghệ thuật giết người trong bóng tối.

Ương Ương nhớ lại chính mình. Thời điểm cô qua Ấn Độ Dương là tình thế ép buộc cô phải giết người, nếu cô không giết, người chết sẽ là mình.

Mà đối phương bắt được cô, nhất định lúc đó cô sống không bằng chết.

Từ đó về sau, cô chưa từng giết người qua. Trong bãi đỗ xe, cô chỉ làm vỡ hai đầu gối của đối phương mà thôi.

Nhưng Khánh Trần có sự khác biệt. Đêm hôm đó, Khánh Trần là thợ săn, liên tục tìm kiếm con mồi của mình.

Cô nhớ lại bàn chân đầy máu, nhớ lại cảnh thiếu niên bất chấp tất cả đuổi theo tên tội phạm trong đêm tối, lạnh lùng vô cùng.

Trong ấn tượng của Ương Ương: Thiếu niên đó rất nguy hiểm.

Khi hai người xuống dưới sân trường, Nam Canh Thần ghé đầu sát Khánh Trần thì thầm: "Anh Trần, tao nhìn thấy bức ảnh cô ấy vẽ mày rồi. Có phải cô ấy nhận ra mày rồi không? Lúc đó cô ấy cũng ở đấy, sao tao không nhìn thấy."

Khánh Trần liếc nhìn cậu ta: "Chuyện này nói sau."

"Ừ." Nam Canh Thần gật đầu: "Anh Trần, mày cho tao bức tranh ấy đi, tao về làm kỷ niệm. Phải công nhận cô ấy vẽ tốt thật. Nhìn bức phác hoạ ấy tao lập tức nhớ lại sự việc đêm hôm đó."

Khánh Trần bất đắc dĩ nói: "Có muốn cho tao thêm bát cơm với mấy thẻ hương nữa hay không?"

"Khụ khụ, ý tao không phải thế." Nam Canh Thần nói: "Mà này anh Trần, tao thấy cô ấy đẹp thật, có phải cô ấy thích mày nên mới đến ngồi cạnh không? Hai người..."

Khánh Trần quay qua nhìn chằm chằm đứa bạn cùng bàn của mình: "Nói sau lưng con gái không phải là thói quen tốt đâu."

"Biết rồi biết rồi." Nam Canh Thần ngoan ngoãn nhận sai: "Có điều anh Trần, nếu mày bị lấy máu đem đi xét nghiệm có sao không? Xin lỗi vì tao mà ảnh hưởng đến mày."

"Chả có gì ảnh hưởng hay không ảnh hưởng ở đây cả." Khánh Trần nhớ lại chuyện đêm đó: "Mục đích ban đầu là vì cứu mày, nhưng về sau không chỉ có mình ý định đó nữa."

"Ý định gì nữa?"

"Bởi vì, có một số việc nhất định phải làm."

Trên thao trường, không biết từ lúc nào đã dựng lên hơn 10 lều vải màu trắng.

Phía dưới lều vải có đặt một chiếc bàn, ở đó còn có một bác sĩ và một y tá. Bọn họ đã chuẩn bị cồn, bông ngoáy tai, ống chứa máu xét nghiệm, kèm theo một vài dụng cụ chữa bệnh.

Khánh Trần nhìn qua một lượt, bỗng nhiên nhìn thấy lái xe Tiểu Ưng, người đã tạo ra vụ đâm nhau ở đường Hành Thự. Anh ta mặc một chiếc áo màu trắng kiểu phòng thí nghiệm và đeo một chiếc mặt nạ màu trắng...

Hắn không nhìn thấy Lộ Viễn, cũng không biết vị đội trưởng này đang bận bịu việc gì.

Trên thao trường, thu hút ánh mắt mọi người không phải những chiếc lều màu trắng này, mà là Lưu Đức Trụ.

Mọi người nhìn thấy, có hơn 30 tên thiếu gia lúc nào cũng vây quanh cậu ta. Ai cũng cười đùa chỉ trỏ vào các bạn học trên thao trường, giống hệt dân quê mới vào thành phố.

Khánh Trần nhìn qua đã không chấm được ai. Hắn cảm giác, nơi đây chẳng có khách hàng nào đáng để giao dịch.

Bây giờ mình đã thăng lên làm Kỵ Sĩ, có một vị sư phụ máu mặt như Lý Thúc Đồng, cho nên có tư cách chọn lựa khách hàng...

Cách đó không xa, Ương Ương lẳng lặng nhìn mọi người xếp hàng kiểm tra sức khoẻ. Khánh Trần và Nam Canh Thần cũng có trong đội ngũ này, vẻ mặt ai nấy đều cực kỳ bình tĩnh.

Cô nhìn thấy.

Thời điểm đến lượt Khánh Trần lấy máu kiểm tra. Hắn không hề tỏ ra do dự chút nào, ngồi xuống duỗi tay ra, giống như chẳng có gì phải lo lắng cả.

"Chẳng lẽ tên này đã tiêm thuốc biến dổi gien, nên DNA đã được thay đổi, nên chẳng lo lắng chút nào? Ương Ương nghĩ thầm: "Mình còn tưởng cậu ta là đệ tử Lý Thúc Đồng, xem ra mình đã đoán sai rồi."

Thực tế, Khánh Trần từng hỏi qua Lý Thúc Đồng chuyện này. Đây là một việc vô cùng bí mật của Kỵ Sĩ. Đa phần người bên ngoài chỉ biết về việc vách núi Thanh Sơn, bởi vì vách núi ấy ở đó muôn đời, không cách nào di chuyển được.

Nhưng mọi người sao mà biết cánh cửa sinh tử là gì?

Cũng không biết được, sau khi người ấy bước qua cánh cửa sinh tử, sẽ tiếp nhận hình thức mở ra gen ẩn nào? Và thăng cấp sẽ ra sao?

Toàn bộ Thế Giới Bên Trong, chỉ có duy nhất con đường của Kỵ Sĩ mới tiếp xúc được với gien ẩn.

Cho nên lúc này, Khánh Trần vô cùng tự tin vào bản thân mình. Hắn có thể cho người ta thoải mái điều tra máu của mình.

Mặc kệ bọn họ xét nghiệm bao nhiêu lần, báo cáo xét nghiệm sẽ chẳng ra được điều gì, mà suy đoán ngày càng sai lầm.

Thời điểm hắn lấy máu xét nghiệm xong, đang đi trên đường trở về lớp học. Khi hắn đi ngang qua Ương Ương, cô gái bỗng nhiên nói: "Tôi không biết cậu làm cách nào, nhưng tôi sẽ thay đổi suy nghĩ của mình."

Khánh Trần mỉm cười, không trả lời câu nói này.

Không ai chú ý tới.

Khi Khánh Trần vừa được lấy máu xong, Tiểu Ưng mặc chiếc áo màu trắng bỗng nhiên bước vào trong lều.

Trước đó, cô y tá lấy máu cho Khánh Trần vẫn còn cầm theo ống nghiệm chứa máu, nhưng thời điểm hai người đi qua nhau, ống nghiệm ấy đã vào tay của Tiểu Ưng.

Anh ta bình tĩnh xem như không có việc gì xảy ra, sau đó yên lặng ngồi lên chiếc xe cứu thương số 120.

Anh ta bước lên xe, vội vàng cởi chiếc áo trắng ra, sau đó nói với Trịnh Viễn Đông đang ngồi bên cạnh: "Ông chủ, đã lấy được rồi."

Trịnh Viễn Đông gật đầu nói: "Mang đi giám định, chúng ta cần kết quả."

Tiểu ưng suy nghĩ rồi hỏi: "Ông chủ, chúng ta có cần cẩn thận như vậy không? Ngài bố trí quá trình lấy máu lớn như vậy tôi có thể hiểu được, bởi vì không muốn học sinh và cha mẹ bọn chúng lo lắng. Nhưng khi cầm được máu của người này cũng phải cẩn thận, giấu giấu diếm diếm vậy sao?"

Trịnh Viễn Đông nhìn Tiểu Ưng, bình tĩnh giải thích: "Người tìm kiếm cậu ta nhiều lắm. Chúng ta muốn xác nhận thân phận người này, nhưng cũng muốn bảo đảm an toàn cho cậu ta."

"Còn có người tìm cậu ta? Người Cửu Châu sao?" Tiểu Ưng tò mò.

Trịnh Viễn Đông lắc đầu: "Không chỉ mình Cửu Châu, chỉ sợ hơn suy nghĩ của chúng ta rất nhiều."

...

5 giờ chiều.

Trong một phòng làm việc nào đó. Tiểu Ưng cầm theo bản báo cáo xét nghiệm đi đến trước mặt Trịnh Viễn Đông. Anh ta do dự chút rồi báo cáo: "Ông chủ, không phải người này."

Trịnh Viễn Đông ngây người ra. Lão ta cầm lấy bản báo cáo xét nghiệm, cuối cùng mới phát hiện cậu thiếu niên kia tên là Khánh Trần, DNA không khớp với mẫu máu bọn họ tìm thấy.

Lão xem rất kỹ manh mối mà bên mình tìm được.

Phòng làm việc bỗng nhiên yên tĩnh, Trịnh Viễn Đông nhắm mắt suy nghĩ.

Lão đang nhớ lại việc mình lần theo dấu chân kia, giống như bản thân mình gần phát hiện ra một sự thật.

Nhưng tất cả manh mối liên quan với nhau chặt chẽ như mạng nhện ấy, lại bị một tờ báo cáo xét nghiệm phá huỷ hoàn toàn.

Giống như có một người dùng hết sức chặt gãy vậy.

"Ông chủ?" Tiểu Ưng không nhịn được lên tiếng hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Trịnh Viễn Đông đứng dậy: "Người phía sau có lẽ không phải cậu ta, nhưng sát thủ trên núi Lão Quân nhất định là thiếu niên ấy. Tôi tin tưởng vào phán đoán của mình."

Trịnh Viễn Đông vẫn còn suy nghĩ.

Tất cả manh mối toàn bộ chính xác, nhưng báo cáo xét nghiệm lại thông báo suy đoán của lão sai.

Như vậy còn một manh mối nữa lão không biết được, dẫn đến báo cáo xét nghiệm này làm lệch hướng suy đoán của mình.

"Cậu ta thay đổi DNA của mình?" Trịnh Viễn Đông nhìn Tiểu Ưng nói.

Thời điểm sự việc xảy ra trên núi Lão Quân, rồi bên phía mình thu được vết máu. Nếu tính cả thời gian tại Thế Giới Bên Trong đã trải qua hơn hai mươi ngày, có lẽ nào Khánh Trần đã thay đổi DNA?

Đây là giải thích hợp lý nhất.

Thiếu niên kia nhất định biết, máu của mình lưu lại trên núi Lão Quân là manh mối vô cùng quan trọng. Vì vậy, trong vòng hai mươi ngày đã chủ động thay đổi DNA của mình.

Dùng cách nào để thay đổi DNA đây? Chỉ có thể sử dụng thuốc biến đổi gien.

Nhưng lúc này vấn đề lại thay đổi: "Nếu như cậu ta là lữ khách thời gian đó ở nhà tù số 18, là đệ tử Lý Thúc Đồng, là người phía sau điều khiển Lưu Đức Trụ, vậy tại sao hắn lại lựa chọn sử dụng thuốc biến đổi gien?"

Những người thuộc Thế Giới Bên Trong đều biết rằng, nếu sử dụng thuốc biến đổi gien sẽ có di chứng về sau.

Kỷ nguyên văn minh mới mở ra, Sở Tài Phán Cấm Kỵ là nơi đầu tiên phát minh ra thuốc biến đổi gien.

Bọn họ thông qua một loại thuốc nào đó, mô phỏng gien của 'Thần', nhằm biến đổi gien của con người.

Thứ này vô cùng thần bí, dù Trịnh Viễn Đông có được, và đã nghiên cứu rất nhiều, nhưng không sao tìm được chút manh mối nào của loại này.

Về sau, khi thời thế dần thay đổi, những tập đoàn bắt đầu tìm ra một loại gien mới ở vùng đất cấm kỵ, sau đó họ lấy về tiến hành nghiên cứu.

Nhưng loại thuốc này cũng có di chứng về sau: Tiêm vào loại thuốc biến đổi gien này sẽ bị vô sinh.

Chuyện này thể hiện rõ nét cuộc sống này, thông thường đạt được thứ này, sẽ mất một thứ khác.

Mọi sự trên đời đều có hai vế.

Vì vậy, Lý Thúc Đồng muốn che giấu thân phận của đệ tử mình mà đánh đổi sao? Tất nhiên là không rồi.

Con người dưới đáy xã hội vì cuộc sống, gia tộc lớn vì địa vị, bảo vệ người thân, kiếm ăn, nên mới thấy thuốc biến đổi gien vô cùng quan trọng.

Bởi vì mạng sống con người thời đại này như tờ giấy mỏng, bọn họ bắt buộc phải có ích, phải có giá trị, mới có thể sống sót.

Nhưng tầng lớp trên cùng, ai cũng coi thường thuốc biến đổi gien.

Trịnh Viễn Đông nghĩ tới đây bèn quay qua nhìn Tiểu Ưng: "Các cậu... sẽ trách tôi tiêm thuốc biến đổi gien lên cơ thể các cậu chứ?"

Tiểu Ưng gãi gãi đầu, cười nói: "Ông chủ, sao ngài lại nói những lời ấy. Tất cả đều là lựa chọn của mọi người, ai cũng biết có di chứng mà."

"Nhưng mọi người tuổi còn rất trẻ, không cách nào suy nghĩ được tầm ảnh hưởng của chuyện này về sau thế nào đâu?"

Tiểu Ưng cười cười: "Buồn cười, tôi còn chưa biết có bạn gái hay không nữa đây."

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Trịnh Viễn Đông.

Tiểu Ưng vội vàng nói: "Ông chủ, tôi nói đùa thôi. Với lại... có một vài chuyện phải có người đến làm, đúng không? Ngài yên tâm đi, chúng tôi đã tuyên thệ trước đó rồi, nhất định không hối hận."

...

Trong văn phòng bỗng nhiên yên lặng, Trịnh Viễn Đông im lặng suy nghĩ.

Tiểu Ưng bèn nói qua chuyện khác: "Ông chủ, phía sau Khánh Trần còn có người khác hay không?"

Trịnh Viễn Đông trả lời: "Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện này, hình như cũng chỉ còn khả năng này. Người phía sau ấy thật sự quá cẩn thận, không có lý do nào từ phía sau màn lại nhảy lên sân khấu."

Giống như Hà Kim Thu, có rất ít người nhìn thấy cậu ta ra tay. Bởi vì người này muốn ở phía sau bày mưu nghĩ kế, khống chế tất cả mọi người.

Từ việc này có thể suy ra, Khánh Trần và Lưu Đức Trụ là những con cờ của người nào đó, được người ta đưa ra bàn cờ.

Sự việc trên núi Lão Quân, tên sát thủ ấy quá liều lĩnh, chuyện này không giống với tính cách của người phía sau màn nên làm.

"Tôi cần xác nhận lại mới được."

Lão vừa nói xong bèn rút điện thoại ra gọi: "Giúp tôi kiểm ra lại cuộc trò chuyện giữa Nam Canh Thần và Khánh Trần từ khi bắt đầu xuất hiện xuyên qua đến nay."

Cuộc điện thoại này không biết gọi cho ai. Nhưng rất nhanh, lịch sử trò chuyện giữa Nam Canh Thần và Khánh Trần đã có.

Chuyện này trái với pháp luật, nhưng lão nhất định phải hiểu rõ Khánh Trần hơn mới được.

Trịnh Viễn Đông đọc một cách tỉ mỉ, lại phát hiện một thời gian rất dài, Nam Canh Thần không nhận ra thân phận lữ khách thời gian của Khánh Trần.

Mãi lần trở về vừa rồi mới biết.

Lão nhìn thấy một đoạn trò chuyện được ghi lại:

"Anh Trần, mày có đấy không? Có đấy không, có đấy không?"

"Anh Trần, mày nghe tao giải thích."

"Không có anh Trần, tao và Lý Y Nặc chỉ là bạn bình thường."

Trịnh Viễn Đông cảm thấy kỳ lạ: "À, thì ra bọn họ gặp nhau tại Thế Giới Bên Trong. Không những thế còn xảy ra chuyện kỳ lạ, nên Nam Canh Thần mới gấp gáp giải thích. Lý Y Nặc, hình như mình đã nghe qua cái tên này rồi, đây không phải là con gái trưởng đời thứ ba của Lý thị sao? Thời gian trước, mình còn nghe được tin tức, cô ấy là người dẫn đầu đội săn thú đến hoang dã..."

Lý Y Nặc rất nổi tiếng, một người trẻ tuổi quan trọng trong đám con cháu tập đoàn. Nổi đến mức, Trịnh Viễn Đông nhìn thấy tên đã lập tức nhận ra.

Tình hình hiện tại là Nam Canh Thần đi cùng đội săn thú về phía nam, sau đó gặp được Khánh Trần.

Thế nhưng tại sao Nam Canh Thần phải giải thích mình và Lý Y Nặc chỉ là bạn bình thường. Còn Khánh Trần lại bảo Nam Canh Thần trở về cố gắng nghỉ ngơi, bồi bổ thân thể?

Tiểu Ưng lẩm bẩm: "Ông chủ, từ nội dung có thể suy ra. Nam Canh Thần không phải được Lý Y Nặc bao nuôi đấy chứ?

Trịnh Viễn Đông ngạc nhiên. Thật sự giống như có ý này.

Lão tiếp tục nhìn những tin nhắn phía sau, Nam Canh Thần nói Khánh Trần có thể gặp mình xin trợ giúp. Khánh Trần nói mình thích tự làm tự ăn.

Ồ, trước sau ăn khớp...

Tiểu Ưng tỏ ra hâm mộ: "Nếu tôi có quý bà giàu có bao nuôi thì tốt biết bao. Tôi được sử dụng thuốc biến đổi gien, không chỉ đề cao thực lực, còn không phải...."

Trịnh Viễn Đông nhìn lại, cậu ta lập tức im ngay.

Trịnh Viễn Đông nói: "Khánh Trần là thợ săn trên hoang dã, mà Nam Canh Thần là người của Lý Y Nặc, nên tiết lộ cho Khánh Trần nhiều việc liên quan đến Lý thị."

Điều này có thể giải thích, Nam Canh Thần biết được tin tức từ Lý Y Nặc, đó là kế hoạch loại bỏ của Lý thị.

Sau đó nói cho Khánh Trần.

Tiểu Ưng nói: "Ông chủ, Nam Canh Thần có thể là người phía sau kia không? Ngài nhìn, tất cả mọi việc đều có liên quan đến người này."

Trịnh Viễn Đông từ từ nhìn cậu ta, như nhìn một tên ngốc...

Lần này, lão có chút tiếc nuối, Côn Luân làm ra chuyện lớn như tổ chức lấy máu, cuối cùng chỉ có thể biết được thân phận Khánh Trần là một thợ săn nơi hoang dã.

Căn cứ vào tất cả đầu mối, Khánh Trần và Lưu Đức Trụ đều đã tiêm vào thuốc biến đổi gien, cho nên bọn chúng không phải là nhân vật quan trọng kia.

Một điểm quan trọng nữa là, Khánh Trần không ở nhà tù số 18.

Thật ra Trịnh Viễn Đông và Tiểu Ưng sao mà biết được, cái gì gọi là thợ săn nơi hoang dã không phải quan trọng.

Mà Khánh Trần cố tình tạo ra đoạn nhắn tin này, chỉ vì hướng suy nghĩ của mọi người rằng hắn không ở trong nhà tù số 18.

Hắn không ở trong nhà tù số 18, vậy người bí ẩn ở trong đó tất nhiên không phải hắn rồi.

Chỉ như vậy, hắn mới có thể ấn nấp bên trong thành phố.

Ai có thể ngờ được, thật ra hắn có thể thoải mái ra vào nhà tù từ lâu rồi?

Khánh Trần có thể để lộ ra thân phận lữ khách thời gian của mình, cũng có thể để cho mọi người biết mình là một con cờ của ai đó.

Đây chính là bức tường lửa thứ hai Khánh Trần tạo ra.

Thực tế, Khánh Trần đã sớm nhận thức, có rất nhiều sự kiện thi nhau ập đến, nếu để bản thân mình vô hình là điều không thể.

Cho nên hắn giảm yêu cầu của mình xuống một chút, chủ động tạo ra cho mình một thân phận không quan trọng lắm.

Có điều, Trịnh Viễn Đông luôn có cảm giác, dù Khánh Trần và Lưu Đức Trụ đều là con cờ, nhưng địa vị Khánh Trần tuyệt đối không thể là thuộc hạ của Lưu Đức Trụ được.

Loại chuyện này không thể tin một phía từ Lưu Đức Trụ được. Thực tế, trong tình huống này, ai là người nấp sâu hơn, thì địa vị người đó cao hơn.

Dựa theo manh mối và tin tức Trịnh Viễn Đông đạt được.

Khánh Trần mạnh hơn Lưu Đức Trụ rất nhiều.

...

Tiểu Ưng nói: "Ông chủ, thật sự tôi không rõ, tại sao ngài lại chắc chắn Khánh Trần là tên sát thủ trên núi Lão Quân kia? Ngay cả việc lấy máu để xét nghiệm cũng nhằm vào cậu ta?"

Trịnh Viễn Đông nói: "Những manh mối này, xâu chuỗi từ rất nhiều chuyện mà ra."

"Lần đầu tiên xuyên qua, Lộ Viễn phát hiện một thiếu niên đứng ngoài khu trung cư của Hoàng Tuế Tiên, lén lút quan sát chúng ta. Hoàng Tế Tiên chính là tên bị điên, từng học ở trường quốc tế Lạc Thành."

"Lúc ấy, Lộ Viễn và Hồ Lô cùng nhau theo dõi người thiếu niên ấy. Ngay từ đầu hai người đó đã xác nhận, sự có mặt của thiếu niên đó ở chung cư không phải là trùng hợp. Mãi cho đến khi, cậu ta thoát khỏi sự theo dõi của hai người, lúc ấy Lộ Viễn mới khẳng định cậu ta là lữ khách thời gian."

Một lữ khách thời gian có khả năng phản trinh sát.

Tiểu Ưng ngạc nhiên. Đây là lần đầu anh ta nghe được chuyện này. Phải biệt rằng đội trưởng là người tuỳ ý, nhưng cũng là một chiến sĩ trinh sát có kinh nghiệm.

Đội trường và Hồ Lô cùng nhau theo dõi, mà để mất dấu một học sinh cấp ba?

Trịnh Viễn Đông nói tiếp: "Lộ Viễn vì xấu hổ nên không nói việc này cho mọi người biết. Nhưng sau đó, cậu ta lén lút kiểm tra lại camera giám sát, cuối cùng cũng tìm được hình dáng của đối phương. Tên thiếu niên ấy biến mất quanh khu vực trường quốc tế Lạc Thành và đường Hành Thự."

Đây là manh mối đầu tiên.

Trịnh Viễn Đông tiếp tục nói: "Sau này, một lữ khách thời gian tên là Giang Tuyết bị hai tên trộm đột nhập. Một tên bị cô ấy đánh ngã lăn xuống cầu thang, một tên khác chạy trốn được. Trong quá trình tên kia chạy trốn, bị người dùng vật dụng cùn đánh gãy một chân. Kỳ lạ hơn là tên đó không nhìn thấy, cũng không biết ai là người làm ra việc này."

Người này cực kỳ cẩn thận, một phát thành công lập tức rút lui, biến mất trong bóng tối. Nhanh đến mức, hàng xóm ngó ra nhìn chỉ thấy tên lưu manh kia bị gãy chân nằm ở đó.

Giống hệt như tên đó bị ngã dẫn đến gãy chân vậy.

Tiểu Ưng nói: "Tôi biết việc này."

Trịnh Viễn Đông nói tiếp: "Khánh Trần là hàng xóm của Giang Tuyết, nhà ngay phía dưới. Người hàng xóm này chơi khá thân với con gái của Giang Tuyết."

Đây là manh mối thứ hai.

Trịnh Viễn Đông nói: "Thời điểm Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân bị bắt cóc ở nhà Giang Tuyết, Lưu Đức Trụ đã dẫn bọn cậu đến đường Hành Thự. Nhưng tại sao Lưu Đức Trụ lại biết mà đến? Ai là người phát hiện ra chuyện này rồi báo ra bên ngoài?"

"Cũng vì việc này mà tôi sinh ra lòng nghi ngờ. Lúc ấy, tôi và Lộ Viễn mới hiểu, có một người trốn phía sau màn, cầm theo từng đầu dây thừng điều khiển tất cả chúng ta như con rối, diễn ra vở kịch tại đó."

Thật ra, vào giờ phút này, Trịnh Viễn Đông bắt đầu chú ý những manh mối. Nhưng manh mối ấy đều tập trung trên một người: Khánh Trần.

Tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ cái manh mối này mà ra, nhưng giống như mọi chuyện đều chẳng liên quan gì đến hắn.

Đây là manh mối thứ ba.

Trịnh Viễn Đông nói tiếp: "Sự kiện trên núi Lão Quân, một trận hoả hoạn thiêu rụi hơn 10 ngôi nhà, ngay cả số người đăng ký cũng bị đốt mất. Tại vì chúng ta không có quan hệ ở đây, nên không cách nào tìm được bản ghi chép."

Tiểu Ưng nói: "Đúng rồi, sau đó đội trưởng còn dẫn người đến từng chỗ bị đốt, nhưng không tìm được thứ gì."

Trịnh Viễn Đông nói ra: "Thật ra các người không để ý đến một việc. Hiện tại người ta đã sớm đặt nơi ở thông qua App. Sau đó, tôi tìm được đơn đặt hàng của Giang Tuyết."

"Giang Tuyết không có xe riêng, cho nên đã đi xe bus đến đó sớm hơn một ngày. Hiện tại, muốn lên xe bus cũng phải dùng thẻ căn cước để mua vé, cho nên tôi phát hiện ra. Khánh Trần cũng trên chiếc xe ấy."

Cho nên, Khánh Trần cũng ở trên núi Lão Quân.

Đây là manh mối thứ tư.

Sau này, Trịnh Viễn Đông còn điều tra ra, Khánh Trần và Nam Canh Thần là bạn bè tốt của nhau.

Điều này càng dễ giải thích cho sự việc, tại sao Khánh Trần giết người phía sau homestay, sau đó lên tầng hai cứu Nam Canh Thần.

Chuyện này cũng giải thích vì sao, Vương Vân nói tên sát thủ ấy còn rất trẻ, mà Nam Canh Thần lại khai, sát thủ ấy ngoài ba mươi tuổi.

Sau đó, Trịnh Viễn Đông điều tra ghi chép hành khách trên xe bus. Sau vụ án bắt cóc, buổi sáng ngày 8 tháng 10, Giang Tuyết, Lý Đồng Vân, Khánh Trần mới rời khỏi núi Lão Quân.

Trong thời gian ấy, Khánh Trần chắc chắn phải nghỉ ngơi dưỡng thương.

Rất nhanh, Trịnh Viễn Đông phát hiện ra, cha Khánh Trần hai lần bị người ta báo án, vào đúng thời điểm chuẩn bị xuyên qua.

Lão tiếp tục điều tra hồ sơ người khai báo, trong đó có viết: Người một lòng vì dân, Khánh tiên sinh.

Giờ phút ấy, Trịnh Viễn Đông có đánh giá mới về Khánh Trần: lòng dạ ác độc...

Đây là manh mối thứ năm.

Khi Trịnh Viễn Đông điều tra ra năm manh mối này, lão vô cùng kinh ngạc. Cũng đưa ra một suy đoán chính xác: Cậu học sinh cấp ba tên là Khánh Trần kia, vẫn luôn giấu kín thân phận. Trong mỗi sự kiện đều có tác dụng quan trọng.

Đối phương có lẽ không phải người phía sau màn, nhưng ít ra sát thủ trên núi Lão Quân là điều chắc chắn.

Trong văn phòng, Tiểu Ưng há hốc miệng ra nói: "Ông chủ, cậu ta chỉ là một học sinh cấp ba..."

Tiểu Ưng nghe hiểu, ông chủ đưa ra những manh mối ấy vô cùng thuyết phục, nhưng anh ta không thể tưởng tượng ra được học sinh cấp ba có thể làm ra chuyện này.

Trong sự kiện ấy, nếu là Tiểu Ưng đã bị đám bắt cóc giết chết rồi.

Với lại, đối phương không chỉ có khả năng phản trinh sát, thoát khỏi theo dõi của Lộ Viễn, lấy một địch nhiều, tỉnh táo giết người.

Quan trọng hơn chính là, vì pháp luật bỏ qua người thân, đưa cha ruột vào trong tù...

Con mẹ nó, khó tưởng tượng được có người tàn nhẫn như vậy.

"Ông chủ, ngài dự định làm gì với thiếu niên này bây giờ?" Tiểu Ưng suy nghĩ rồi nói: "Thật ra Côn Luân của chúng ta rất cần những người khó chơi như vậy."

"Ừ." Trịnh Viễn Đông suy nghĩ: "Mặc dù chúng ta không tìm ra người phía sau màn kia, nhưng có thể kiếm về Khánh Trần, thu hoạch lần này cũng khá được."

Tiểu Ưng tươi cười hớn hở: "Đúng, không bắt được không về."

Trịnh Viễn Đông: "..."

Tiểu Ưng tắt nụ cười: "Ông chủ, tôi biết sai rồi."

Trịnh Viễn Đông nghiêm túc nói: "Tiểu Ưng, qua mấy lần va chạm vừa rồi. Đầu óc cậu có vấn đề gì không? Tôi cho cậu hai ngày nghỉ phép, đến bệnh viện kiểm tra lại kỹ càng xem sao?"

"Không cần ông chủ, tôi không sao, chỉ là tôi thích nói đùa thôi mà." Tiểu Ưng ngoan ngoãn nói.

...

6 giờ tối.

Cổng khu vực khu vực xét nghiệm, một nhân viên pháp y bình tĩnh như không có việc gì bước đi ra.

Bào vệ chào người này: "Chào trưởng khoa Tần, ngài tan tầm về nhà sao?"

Trưởng khoa Tần mỉm cười trả lời: "Ừ, mệt cả ngày rồi, nhanh về nghỉ ngơi thôi."

Trưởng khoa Tần nói xong bèn bước lên chiếc xe bus vừa đến.

Đầu tiên, lão đi chợ mua chút thức ăn, mua chút hành, một bó rau cần, hai cân thịt trâu, sau đó đến cửa hàng tạp hoá mua một chai xì dầu.

Lão làm xong mọi việc mới trở về nhà.

Cuối thu, trời tối rất sớm.

Sau khi trưởng khoa Tần trở về, lão không mở đèn trong phòng mà mò mẫm đi đến bờ tương nơi đặt ti vi.

Từ phía sau ti vi, lão lấy ra một phong thư, dựa vào ánh sáng điện thoại viết dòng chữ vào trong thư: DNA không hợp.

Lão viết xong, bèn xuống phòng bếp lấy ra một con dao, nhẹ nhàng cứa một đường trên cánh tay của mình, sau đó kéo áo xuống là không có người phát hiện ra vết thương ở đó.

Lão nhỏ một giọt máu xuống phong thư, theo dòng máu chảy vào, dấu hiệu bưu phẩm dần dần xuất hiện.

Trưởng khoa Tần lấy ra một cái bật lửa đốt bức thư đi.

Ngọn lửa màu cam bùng cháy, từ nhỏ dần lớn, chiếu sáng cả phòng khách.

Bỗng nhiên, trưởng khoa Tần nhìn về phía đối diện, hét lên một tiếng.

Sợ hãi lùi về phía sau.

Cho đến khi, ánh lửa bùng sáng nhất, làm cả phòng khách tràn đầy ánh sáng, lão mới phát hiện người ngồi ở ghế salon chính là đồng nghiệp đã làm cùng mình từ lâu, Lộ Viễn.

Lộ Viễn không có ý định dập tắt lửa đang đốt cháy phong thư kia, mặc cho nó cháy gần hết trên tay trưởng khoa Tần.

Lộ Viễn thở dài nói: "Lão Tần, vì cái gì? Trước đó, thời điểm chúng ta làm việc cùng nhau tại phòng cảnh sát hình sự, ông cũng không phải loại người này? Ông còn dạy ta nhất định phải làm người chính trực?"

Trưởng khoa tần dựa người vào Ti vi, giọng nói có vẻ run rẩy: "Tiểu Lộ, tôi bị ung thư. Đối phương có loại thuốc có thể cứu tôi, thứ mà bên ngoài không có được. Tôi cũng điều tra trên mấy web đen của nước ngoài, với tiền lương ít ỏi của mình, là không thể mua được. Dù cho bán hết tài sản cũng chỉ mua đủ thuốc sống thêm một tháng."

Lộ Viễn ngạc nhiên. Anh ta không ngờ vì việc này mà lão Tần phản bội.

Có điều, anh ta nghĩ đến một việc, người giống như lão Tần, trên đời này nhiều lắm.

Trước kia, căn bệnh ung thư có vẻ xa lạ, nhưng bây giờ, ai chẳng có người thân hay bạn bè dính phải.

Người nắm giữ Tem Ác Quỷ chỉ lợi dụng nhu cầu mỗi người, hoặc là trực tiếp tấn công dục vọng của họ, thúc đẩy bọn họ giao dịch với mình.

Đối phương không ép buộc bất kỳ ai.

Ma quỷ trong thần thoại cũng chưa từng ép buộc một ai, bọn chúng dùng dục vọng của con người để trao đổi linh hồn của họ.

Trưởng khoa Tần run rẩy nói: "Tiểu Lộ, tha cho tôi một mạng, dù sao tôi cũng sống không được lâu nữa."

Lộ Viễn ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt của anh ta cũng bị bóng đêm bao phủ, nên không rõ phản ứng thế nào.

Một lúc sau, Lộ Viễn thở dài nói: "Lão Tần, xin lỗi."

Trưởng khoa Tần nghe được lời này lập tức chạy ra bên ngoài. Nhưng Lộ Viễn nhanh hơn lão, đã tới bên cạnh đánh ngất xỉu.

Lộ Viễn yên lặng ngồi nhìn đồng nghiệp già của mình. Thời gian gần đây, anh ta đều truy lùng người trước đó để lộ bí mật.

Nhưng anh ta không thể ngờ được, kết quả lại như thế này.