Ác Mộng Của "Đêm"

Chương 177: Đồ Hèn nhát, hì hì





Dịch: Gia Cát Nô


Chương 177: Đồ hèn nhát, hì hì.

"Chỉ sợ từ nay về sau, với thân phận lữ khách thời gian, ID Một Chú Vịt Nhỏ sẽ đi theo mày suốt đời." Khánh Trần làm bộ tiếc nuối nói.

Sắc mặt Nam Canh Thần không hề thay đổi nói: "Anh Trần, mày muốn cười thì cứ cười đi."

"Ha ha ha..."

Nụ cười này kéo dài tận 10 phút.

Bên trong nhóm lại gửi tới một tin nhắn: "Bạn học Chú Vịt Nhỏ sao lại không nói nữa rồi? Gia nhập vào nhóm mà không nói thì vào làm gì?"

Trương Tam đưa ra suy nghĩ của mình: "Hiện tại là 11 giờ 30 phút tối. Dựa theo tên ID này, có lẽ cậu bé còn đang đi làm..."

Khánh Trần ngạc nhiên: "Tên Trương Tam này phân tích có vẻ hợp lý..."

Nam Canh Thần ỉu xìu ngồi xuống ghế salon. Cậu ta do dự chút rồi nói: "Anh Trần, tao muốn biết, nếu tao tự sát mày có phải gánh chịu trách nhiệm hình sự hay không?"

"Đừng nên phí hoài tuổi thanh xuân của mình." Khánh Trần vuốt vuốt mặt, cố gắng lấy lại nét bình thường: "Tao nghĩ, chuyện mày gia nhập nhóm cũng không phải là chuyện xấu lắm. Đối phương biết mày là lữ khách thời gian, nhưng có lẽ còn chưa biết được thân phận của mày... Tại Thế Giới Bên Trong là gì."

Khánh Trần nói xong bèn liếc nhìn Ương Ương. Cô gái này đang ở đây, có một vài lời nói không thể nói rõ ràng được.

Dù sao, bọn họ còn chưa xác định được cô bé này là bạn hay địch. Khánh Trần không thể nói thân phận của Nam Canh Thần cho đối phương được.

Ương Ương thản nhiên nói: "Tôi biết mình là người ngoài, cậu giấu cũng là bình thường."

"Cảm ơn đã thông cảm." Khánh Trần gật đầu, sau đó tiếp tục nói với Nam Canh Thần: "Lá bài này của cậu nếu chúng ta sử dụng tốt cũng sẽ có nhiều tác dụng. Các cậu chờ chút, tôi đi vào nhà vệ sinh nhắn tin cho ông chủ báo cáo tình huống này cái đã."

Khánh Trần bước vào phòng vệ sinh bèn lấy máy truyền tin ra, đã thấy Lưu Đức Trụ nhắn tin đến: "Ông chủ, ông chủ, liên quan đến nhóm chat của Hà Tiểu Tiểu, tôi có tin quan trọng cần báo cáo."

Khánh Trần nhận được chuyện ngoài ý muốn. Bây giờ Lưu Đức Trụ còn chủ động báo tin, không cần mình phải thúc dục, chỉ cần có thay đổi sẽ báo cáo hết.

Hắn nhắn tin lại cho Lưu Đức Trụ: "Cậu đã đồng ý lời mời từ Hà Tiểu Tiểu sao?"

Máy truyền tin lại rung lên, Lưu Đức Trụ nhắn tới tin khác: "Ông chủ, sao ngài biết tôi định nói đến chuyện này? Ngài liệu sự như thần, tôi vừa mới nhận được lời mời, muốn nhắn tin cho ngài hỏi xem có nên đồng ý hay không!!!"

Khánh Trần nghĩ thầm trong lòng, con hàng này vẫn duy trì sự tức giận đấy sao? Đến cả dấu chấm than cũng thêm mấy cái.

Hắn suy nghĩ.

Thật ra, bên phía mình đã hé lộ thêm một lá bài nữa.

Ban đầu chỉ có một lá là Lưu Đức Trụ, một lá mở được một nửa là Nam Canh Thần.

Hai lá bài này ở vị trí khác nhau.

Chỉ có một số người biết được thân phận lữ khách thời gian của Nam Canh Thần, nhưng chỉ có vậy, còn chưa biết thân phận của cậu ta tại Thế Giới Bên Trong là gì.

Mà Lưu Đức Trụ đã quá rõ ràng. Phần lớn mọi người cho rằng, cậu ta trở thành một thành viên quan trọng phía sau Lý Thúc Đồng. Lý Thúc Đồng vì cậu ta đã sai Lý Đông Trạch Hằng Xã đi giết người.

Nhưng khi hai lá bài này đặt ở cùng nhau mới sinh ra điều kỳ diệu.

Mà hiện tại, bọn hắn cũng cần phải giải quyết đối thủ.

Khánh Trần nhắn tin cho Lưu Đức Trụ: "Tham gia vào nhóm chat kia, sau đó nói cho tôi. Bên trong nhóm của cậu có bao nhiêu người, tên của từng ID trong đó."

Đầu dây bên kia, Lưu Đức Trụ nhận được chỉ thị của ông chủ, không còn lo lắng chuyện lộ thân phận của mình, lập tức kết nối.

Sau khi download app về, đến công đoạn chọn biệt danh ID. Lưu Đức Trụ định sử dụng một biệt danh để không ai nhận ra mình, nhưng tên cậu ta vừa chọn xong thì khung chat đã biến mất, mà khi đăng nhập vào ID của cậu ta lại thành: Lưu Đức Trụ (xác thực tên thật).

Lưu Đức Trụ suýt chút nữa nôn tại chỗ, cái app khỉ gì vậy? Còn ghi rõ xác thực tên thật?

Một giây sau, trong nhóm điên cuồng phát ra tin nhắn: "Lưu Đức Trụ tới?"

"Con mẹ nó, là Lưu Đức Trụ. Lại còn xác nhận tên thật."

"Chính thức xác nhận Lưu Đức Trụ."

Hiện tại, trong vòng tròn lữ khách thời gian, không một ai không biết cái tên Lưu Đức Trụ. Đến mức độ, sau khi cậu ta vào nhóm đã tạo ra sự hỗn loạn nho nhỏ.

Khánh Trần còn đang chờ tin nhắn lại, đã nghe Nam Canh Thân hô to: "Anh Trần, Lưu Đức Trụ vào nhóm."

Khánh Trần nhíu mày, vậy mà Lưu Đức Trụ tiến vào nhóm này. Đây là do có người sắp xếp, hay trước mắt Hà Tiểu Tiểu chỉ mời có từng ấy người?"

Hắn nhắn tin cho Lưu Đức Trụ: "Phối hợp với ID 'Một Chú Vịt Nhỏ'."

Khánh Trần gửi xong tin nhắn này bèn ra khỏi nhà vệ sinh. Hắn cần quan sát tin tức bên trong nhóm này, kiên nhẫn chờ đợi một cơ hội.

Nam Canh Thần nhủ thầm, Lưu Đức Trụ gia nhập nhóm, khả năng là nhận được chỉ đạo của anh Trần. Cậu ta quay qua nhìn Ương Ương, không biết cô gái này có biết thân phận thực sự của anh Trần hay không?

Có điều, dựa vào sự tiến triển giữa hai người, chắc là biết chứ nhỉ?

Sau khi Lưu Đức Trụ gia nhập nhóm cũng không nhắn tin gì, khiến những người trong này dần dần mất đi sự nhiệt tình.

Lúc này, ID 'Nguyệt Nhi' nhắn tin hỏi: "Sao nhóm này lại ít người như vậy, dù thêm cả Hà Tiểu Tiểu cũng mới có 28 người?"

Sấm Vương trả lời: "Đợt trước, không hề thành lập tốt cứ điểm số liệu, ai dám gia nhập nhóm chat vớ vẩn chứ? Ai mà biết Hà Tiểu Tiểu tính toán gì... Thực sự sẽ có người chưa nhìn thấy cứ điểm số liệu thì không gia nhập đấy chứ?"

Ương Ương và Khánh Trần nhìn Nam Canh Thần. Nam Canh Thần cúi đầu xuống, không nói ra lời nào.

Trương Tam nói: "Hiện tại, mọi người ai cũng có cảm giác không an toàn. Tôi nghe nói, sau khi lữ khách thời gian đạt được tư cách Open Beta, đã trốn ra nước ngoài, điều này khiến lữ khách thời gian trong nước khó mà tìm được anh ta. Mà ở nước ngoài, làm sao có người gặp anh ta được chứ, nên chẳng ai phát hiện ra thân phận người này."

Có người hỏi Sấm Vương: "Sấm Vương, vì sao anh lại biết rõ về cuộc tranh đoạt cái bóng như vậy? Thậm chí tin tức Khánh Hoài chết cũng biết được, anh ở đó sao?"

Sấm Vương trả lời: "Tôi biết rất nhiều chuyện, đừng nên quá ngạc nhiên. Sau này tôi sẽ vạch trần ra rất nhiều điều bí mật. Yên tâm, sẽ không thu tiền."

Khánh Trần nghi ngờ, tính cách Sấm Vương khá phù hợp với tên ID, một người nóng vội và có lòng hư danh khá nặng, giống như muốn nhảy ra khỏi màn hình cho mọi người biết mình vậy.

Hắn không hiểu, chẳng lẽ người này vì muốn tin của mình lọt top tìm kiếm, để thoả mãn lòng hư vinh của mình, mà không sợ người khác tìm được sơ hở sao?

Người này kiếm sự tự tin ấy ở đâu vậy?

Có điều, hắn không thèm để ý đến nữa, mà càng hi vọng những người khác nói ra sự hiểu biết của mình về việc tranh đoạt cái bóng.

Lý Tứ hỏi: "Sấm Vương, tại Thế Giới Bên Trong, tôi nghe nói cuộc chiến tranh đoạt cái bóng cũng không khốc liệt như vậy, ít ra vòng đầu tiên sẽ không xuất hiện việc chết người? Vì sao lần này lại đặc biệt như vậy?"

Sấm Vương Trả lời: "Ha ha, điều này thật ra tôi cũng biết một chút. Nghe nói, chủ Khánh thị là Khánh Trầm bị thương kéo dài, cho nên có ý định rút lui nhường chức. Nên tính trước khi nghỉ ngơi tìm đến một vị trí cái bóng thích hợp thừa kế vị trí của mình. Hiện tại, chỉ còn 3 cái bóng đang còn làm việc, một người đã khá già, một người du lịch khắp nơi, còn một dính phải chấn thương sau lần tranh đoạt cái bóng, mà mãi không khỏi được, có lẽ sống không được bao lâu. Cho nên vị trí chủ Khánh thị, khả năng rất cao sẽ có trong lần này, ai nghe thấy chả đỏ mắt."

Chủ Khánh thị, phải từng trải qua vị trí cái bóng. Cuối cùng, lựa chọn ra một người trong số những cái bóng ấy.

Vị trí cái bóng đã đủ mê người, huống chi vị trí chủ?

Lý Tứ lại hỏi: "Vậy Khánh Hoài chết rồi, người có khả năng nhất trong lần này là ai? Lữ khách thời gian có cơ hội dựa vào người này không? Cùng tạo sự nghiệp với con rồng này không?"

Sấm Vương trả lời: "Người trợ giúp trong việc tranh đoạt cái bóng, sau này cái bóng ấy trở thành chủ. Người này chắc chắn sẽ đạt được chức vị cao trong tập đoàn, đây cũng là một con đường tắt nhanh nhất. Có điều, cuộc chiến tranh đoạt cái bóng nguy hiểm hơn các người tưởng tượng rất nhiều. Còn các người muốn đứng thành hàng, tôi khuyên các người nên chọn Khánh Văn của phòng lớn, hoặc Khánh Chung."

Vị Sấm Vương này giống như cao nhân chỉ điểm giang sơn, chỉ kém chút nữa làm ra bài hướng dẫn cho Lý Tứ.

Ương Ương bên cạnh lên tiếng: "Tên Lý Tứ này quan tâm đến việc tranh đoạt cái bóng như vậy, có phải là người bên trong nội bộ Khánh thị?"

"Cũng có thể người này tung hoả mù, để mọi người nhận định sai thân phận thật của gã ta." Khánh Trần nói: "Hiện tại còn chưa có gì quá rõ ràng."

Một lúc sau, Trương Tam lại nhắc tới chuyện cũ: "Sấm Vương, anh có biết năng lực nào có thể gửi thư đến cho một người, mà người đó không hề biết gì hay không? Đã thế bức thư còn được đặt ngay cạnh gối nữa chứ, khiến người ta sợ hãi."

Khánh Trần nhìn Nam Canh Thần nói: "Tao nói, mày gõ chữ. Đó là vật cấm kỵ ACE-017 'Tem Ác Quỷ', có thể dùng máu làm vật dẫn để hiện lên hình tem thư, có thể gửi đến bất cứ địa chỉ nào, nội dung bức thư chỉ có một câu. Nếu Trương Tam và Lý Tứ đã nhận được thư, chứng tó địa chỉ gia đình các người đã bị lộ ra với chủ sở hữu vật cấm kỵ này."

Bên trong nhóm, ID 'Một Chú Vịt Nhỏ' vẫn yên lặng, không người đưa ra tin nhắn phát biểu. Nhưng tin nhắn đầu tiên lại đưa ra một thông tin quan trọng như vậy.

Thông tin vật cấm kỵ với Khánh Trần chẳng là gì, nhưng với những lữ khách thời gian khác lại quý hơn vàng.

Trước đó, mọi người thấy 'Một Chú Vịt Nhỏ' không lên tiếng, thì đinh ninh rằng cậu ta là một lữ khách thời gian bình thường. Nhưng lúc này đưa ra một tin tức, khiến mọi người giật mình. Đây là giả heo ăn thịt hổ sao?

Trong khoảng thời gian này, không ai gửi tới bất cứ lời bình luận nào. Mọi người đang chờ chú vịt nhỏ tiếp tục đưa ra thông tin.

Khánh Trần nói: "Người nắm giữ vật cấm kỵ này vô cùng tà ác, không chỉ là người phía sau vụ việc núi Lão Quân, mà còn gửi rất nhiều thư cho người khác, mà kết quả nhận được lại là cái chết. Chủ sở hữu vật cấm kỵ này không chỉ có ý đồ làm loạn, mà vui buồn thất thường, ngay cả người mình cũng giết. Nếu như các người nhận được thư, tốt nhất nên dọn đến một nơi mà người khác không biết, sau đó cố gắng tìm ra tung tích chủ sở hữu vật cấm kỵ đó, báo cáo cho người Cửu Châu hoặc Côn Luân biết."

Chuyện này, khiến trong nhóm càng trở nên yên tĩnh.

Thật lâu sau, Lý Tứ mới hỏi lại: "Những lời này của cậu là thật sao? Hay là do cậu suy đoán?"

Từ khi câu chuyện bắt đầu, Lý Tứ và Trương Tam đều nhận được thư, giống hệt cái cách 'Một Chú Vịt Nhỏ' miêu tả. Điều này khiến đối phương càng thêm sợ hãi.

Nam Canh Thần hỏi: "Anh Trần, có cần trả lời gì với bọn họ không?"

Khánh Trần lắc đầu: "Không cần, cứ đợi thêm chút nữa."

"Chờ cái gì?" Nam Canh Thần nghi ngờ.

"Chờ người khác đến chứng minh lời chúng ta là thật." Khánh Trần cười nói.

Lúc này, Lưu Đức Trụ bỗng nhiên phát biểu: "Là thật!!! Người sở hữu vật cấm kỵ ấy nắm trong tay một tổ chức thần bí. Tôi cũng là người bị hại khá nặng trên núi Lão Quân!!! Tôi căm thù loại tổ chức tà ác này đến tận xương tuỷ, nếu như các người có được manh mối của gã, xin hãy thông báo cho tôi!!!"

Tất cả mọi người trong nhóm nghĩ thầm, chuyện này chắc là thật rồi. Lưu Đức Trụ đứng ra xác nhận thì rõ ràng là thật, bởi vì cậu ta có vị trí khá quan trọng tại Thế Giới Bên Trong, rất tự nhiên lời nói ra sẽ có phân lượng.

Với lại, mọi người nhìn thấy Lưu Đức Trụ nhắn tin với nhiều dấu chấm than như vậy, chứng tỏ cũng nhận được sự bức xúc không cách nào kìm nén được.

Mọi người hiểu ra rằng, thì ra thằng này có thù hận với chủ sở hữu Tem Ác Quỷ. Đôi bên đã đi tới tình trạng không chết không thôi.

Thực tế, những lời này là lời thật lòng Lưu Đức Trụ, bởi vì cậu ta chịu khá nhiều đau khổ từ tên này.

Những người khác chỉ nhận chút sợ hãi tinh thần, còn bản thân cậu ta phải mất cả máu.

Đêm qua, câu ta đã tỉ mỉ tính toán số lần thiệt hại khi trả lời lại bức thư, đối phương muốn tiếp tục trò chuyện với ông chủ, vậy mỗi tháng cậu ta phải rút ra một túi máu.

"Chờ đã, ông chủ muốn mọi người rối loạn, rồi thông qua chuyện này lợi dụng những người ở đây tìm ra manh mối người sử dụng Tem Ác Quỷ, chặt đứt mối nguy hiểm phía sau này?" Lưu Đức Trụ tính toán trong lòng.

Giờ phút này, Khánh Trần vẫn yên lăng quan sát diễn biến trong nhóm. Kết quả hắn muốn nhìn thấy dần hiện ra.

Người nắm giữ Tem Ác Quỷ vẫn luôn ở trong bóng tối, điều đó luôn nhắc nhở Khánh Trần, nếu chẳng may bị đối phương tìm được sẽ rơi vào tình trạng vô cùng nguy hiểm.

Từ trước tới nay, Khánh Trần không phải kiểu người ngồi chờ chết. Hiện tại, bản thân mình không cách nào tìm ra manh mối, vậy lợi dụng chuyện này khiến mọi người cùng nhau đi tìm.

Hắn nói đến việc người này ở phía sau chỉ đạo sự kiện núi Lão Quân, là muốn mọi người nhận định rằng, tên này ở vị trí đối lập với lữ khách thời gian. Dù sao, bọn bắt cóc kia muốn bắt cóc lữ khách thời gian để biến bọn họ thành con vật vận chuyển hàng hoá.

Hắn nói đối phương vui buồn thất thường, giết cả người của mình. Để những lữ khách thời gian nào đang có ý định dựa vào biết mà còn suy nghĩ lại.

Hắn còn nói, nếu nhận được tin tức của người này hãy báo cho Côn Luân và Cửu Châu. Điều này tiết lộ, người kia ở bên kia chiến tuyến với Côn Luân và Cửu Châu. Dùng câu nói này để xác định lập trường đối địch của đôi bên.

Cuối cùng, Lưu Đức Trụ lên tiếng, chứng thực lời nói của 'Một Chú Vịt Nhỏ' là chính xác.

Điều này khiến chủ sở hữu Tem Ác Ma trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người.

Khánh Trần lên tiếng: "Tao đi vào nhà vệ sinh, nhắn tin cho ông chủ báo nhiệm vụ đã hoàn thành."

Sau khi hắn vào nhà vệ sinh, bèn nhắn tin cho Lưu Đức Trụ: "Làm rất tốt."

Lưu Đức Trụ nhận được tin nhắn, tâm trạng trở nên kích động. Vậy mà mình được ông chủ khen ngợi.

Nhưng có một điều kỳ lạ xảy ra, tia lửa nhỏ trong lòng mình đang dần biến mất, vậy mà lần này lại toả sáng như ban đầu.

Ánh mắt Lưu Đức Trụ sáng lên, không nghĩ tới lời khen của ông chủ lại có tác dụng này: "Ông chủ, ngài có thể khen tôi một hai câu nữa có được hay không?"

Khánh Trần nhìn đoạn tin nhắn này, trong lòng suy nghĩ không biết tên kia có bị chập mạch hay không?

Bỗng nhiên, có một bức thư lại xuất hiện ngay cạnh gối của Lưu Đức Trụ.

Cậu ta thấy bức thư từ không có sau đó dần hiện lên, quỷ dị vô cùng.

Lưu Đức Trụ mở thư ra rồi nhắn tin cho Khánh Trần: "Ông chủ, người kia lại gửi thư đến: Vậy mà muốn cho mọi người đối địch với tôi, thú vị đấy, hì hì."

Khánh Trần nhìn thấy nội dung bức thư cũng không ngạc nhiên mấy. Hắn biết, chuyện Hà Tiểu Tiểu thành lập nhóm chát lớn như vậy, sao không có mặt gã ta được. Cho nên, vừa mới bắt đầu, hắn đã đoán bên trong nhóm này có tay chân của gã kia, hoặc cũng có thể chính gã đã ở trong nhóm này rồi."

Khánh Trần trả lời: "Gửi lại: Tại sao không dám đứng lên phản biện lại? hì hì."

Chủ sở hữu trả lời: "Để cho cậu biết ID của tôi sao? Hì hì."

Lưu Đức Trụ hỏi lại: "Ông chủ, trả lời người này thế nào đây?"

Khánh Trần: "Đồ hèn nhát, hì hì."