Ác Mộng Đều Sẽ Kết Thúc

Chương 1



01.

Buổi sáng tiết thể dục, tôi và Trương Văn Văn đánh nhau, tôi tát cô ấy một cái, cô ấy cào mặt tôi.

Giáo viên rất tức giận mà chúng tôi đều là người địa phương nên đã bị mời phụ huynh.

Vừa nghe tin con gái bị đánh mẹ Trương Văn Văn tới rất nhanh, bà ấy mang giày cao gót chạy thật nhanh vào khu dạy học, chưa kịp hít thở đã tới nắm tay Trương Văn Văn, lo lắng nhìn cô ấy từ trên xuống dưới.

“Không có việc gì phải không? Con có bị thương không?”

Trương Văn Văn thở phì phì mà xoay đầu đi không chịu nói gì.

“Có chuyện gì vậy? Đứa nhỏ này có được dạy dỗ không vậy?” Mẹ Trương Văn Văn quay đầu nhíu mày nhìn tôi.

“Sao con có thể động thủ mà đánh bạn vậy, có chuyện gì thì nói chuyện đàng hoàng không được sao?”

Tôi mặt vô biểu tình mà nhìn, chỉ vết thương trên mặt tôi: “Con gái cô được dạy dỗ ne”

“Có đứa nhỏ nào nói chuyện với người lớn như vậy sao, chút nữa mẹ con tới, cô phải hỏi mẹ con mới được, bà ấy dạy con gái mình kiểu gì”

“Sao có thể đánh Văn Văn của tôi như vậy”

“Cô giáo, tôi phải nói với cô, loại người như đứa nhỏ này cô phải dạy dỗ nó lại, Văn Văn nhà tôi rất ngoan ngoãn, khẳng định con bé là phòng vệ chính đáng!”

Mẹ Trương Văn Văn nói liên tục, ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm tôi.

Cô giáo khẽ nhíu mày, vừa định nói chuyện thì thấy mẹ tôi vội vã chạy tới.

Bà ấy mặc tây trang, trên tay còn cầm một xấp văn kiện, giống như vừa mới họp xong.

Mẹ tôi nhăn mày, câu đầu tiên nói khi thấy tôi là: “Con có thể bớt gây sự được không?”

Cô giáo thấy không ổn, nên hòa giải nói: “Hai vị phụ huynh không cần phải tức giận, lần này tôi kêu hai người tới là thảo luận về vấn đề giáo dục con cái, lần này hai đứa nhỏ cãi nhau xong rồi đánh nhau, tôi hy vọng hai vị phụ huynh có thể làm tốt việc giáo dục con cái –“

Cô ấy còn chưa nói xong, mẹ của Trương Văn Văn đã cười lạnh nói chen vào: “Cô giáo, cô đi hỏi thăm đi, ai mà không biết Văn Văn nhà tôi từ nhỏ đã nghe lời, sao con bé có thể gây chuyện được chứ”

“Con là Lê Dĩnh phải không? Nghe nói thành tích không tốt, ở trường học cũng không có bạn bè. Cô giáo, tôi khẳng định với cô, đứa nhỏ có tính cách quái gở như này chắc chắc là khuyết tật cái gì rồi, chính là con bé đánh Văn Văn nhà tôi trước”

Tôi mở miệng muốn phản bác lại nhưng chưa kịp nói gì, mặt đã bị tát lệch qua.

“Bang!”

Sức lực rất mạnh nó đã đem mắt kính tôi bay đi, trước mắt tôi một mảnh mơ hồ, chỉ nghe được tiếng vù vù bên tai.

Má phải từ nóng rát trở nên đau đớn, giống như có một đốm lửa cháy trên mắt tôi.

Mẹ tôi thu hồi tay, mặt âm trầm mà nhìn tôi.

“Mày có thể làm tao bớt lo không?”

“Mày có biết hiện tại chỉ có một mình tao nuôi cái nhà này rất khó khăn không, vừa rồi thiếu chút nữa đã bị mày ảnh hưởng công việc, tao vất vả lắm mới xin lãnh đạo nghỉ được!”

“Tao không bắt mày phải học tốt, nhưng mà mày đừng gây sự tìm thêm việc cho tao được không?”

Tôi dùng đầu lưỡi chạm vào chân răng, nếm được mùi rỉ sắt.

Chẳng sợ trước mắt đã mơ hồ không thấy gì, tôi vẫn có thể nhìn được vẻ thù hận trên mặt mẹ tôi.

Vẻ mặt hận thù đó rất quen thuộc, đã từng xuất hiện trong suốt 19 năm qua.

Hận ba tôi hoặc là tôi.

Khi bà ấy ly hôn với ba tôi, thì vẻ mặt này chỉ xuất hiện với tôi.

Bà ấy nghiên răng nghiến lợi mà oán hận, tôi giống như không phải là con gái của bà ấy, mà là kẻ thù không đội trời chung với bà.

Lời giải thích nghẹn lại ở cổ họng, nói không nên lời mà nuốt xuống cũng không được, càng làm cho tôi khó chịu hơn.

Trên hành lang có rất nhiều người đi tới đi lui, rất nhiều bạn bè đều đứng lại xem rất vui vẻ mà chỉ trỏ khi thấy tôi bị ăn một cái bạt tai.

Tôi nhìn thấy người con trai mà tôi thích đứng nơi đó, cảm thấy cả người như bị lột sạch ra, làm cho tôi không còn chỗ trốn chỉ muốn tìm một khe đất mà chui xuống.

Đột nhiên tôi cảm thấy có chút may mắn, tôi không mang mắt kính nên không nhìn thấy được vẻ mặt của cậu ấy.

Mẹ tôi xoa xoa giữa mày, xin lỗi mẹ Trương Văn Văn: “Chuyện này là Lê Dĩnh sai, con bé chính là như vậy, ích kỉ, làm việc không nghĩ tới hậu quả”

Mẹ Trương Văn Văn cũng hoảng sợ, không nghĩ tới mẹ tôi sẽ đánh tôi như thế, biểu tình có chút không tự nhiên.

“Nói chuyện đi, sao lại đánh con cái, được rồi muốn giáo dục con cái thì đi về nhà mà làm”

Mẹ tôi xin lỗi với cô giáo:

“Cô giáo, làm phiền cô rồi, đứa nhỏ Lê Dĩnh này từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ làm cho người khác bớt lo lắng được, cái gì làm cũng không tốt chỉ có gây sự là giỏi thôi. Về sau cô muốn đánh muốn chửi gì cũng được, vạn lần đừng nương tay”

Cô giáo lúng túng nói: “Đứa nhỏ Lê Dĩnh này rất tốt mà, mẹ của Lê Dĩnh, tranh chấp của mấy đứa nhỏ là chuyện bình thường thôi, phương thức giáo dục của cô thật sự không tốt”

“Cô đừng bao che nó” mẹ tôi lắc đầu thở dài nói “Đứa nhỏ này, tôi nhìn từ nhỏ tới lớn, nó là người như thế nào tôi rõ ràng nhất, đặc biệt ích kỉ, chưa bao giờ biết ơn người khác, rất ngông cuồng nói cái gì cũng không nghe”

Bà ấy lớn tiếng nói mà hạ thấp nhân phẩm của tôi, bốn phía xung quanh đều ồn ào nghị luận, tất cả mọi người đều nhìn tôi như nhìn con khỉ, không biết vẫn là thương hại hay chán ghét tôi.

Tôi cúi đầu không nhúc nhích.

Mẹ tôi càng nói càng tức giận, chuyển sang mắng chửi tôi:

“Cả ngày mày ăn của tao, uống của tao, lại gây phiền toái cho tao, mày có biết hiện tại tao chỉ có một mình, cực khổ bao nhiêu không, mày mà là người thì có thể bớt gây phiền cho tao được không!”

“Mỗi ngày ăn uống đều không thiếu, làm cái gì cũng không được, học tập thì như phế vật, mày nghỉ học luôn đi.”

“Giống ba mày như đúc, đều là đồ vô dụng!”

Xung quanh càng ngày càng nhiều người tụ tập mà mẹ tôi vẫn mắng chửi không ngừng. Có lẽ bà ấy cảm thấy đứng trước nhiều người mắng chửi tôi như thế sẽ biểu hiện được uy quyền của bà ấy.

Mắng nửa ngày mà không thấy tôi hé răng, bà ấy càng tức hơn, móc điện thoại trong túi ra gọi cho ba tôi.

Điện thoại vang lên rất lâu mới có người tiếp nhận, mẹ tôi lớn tiếng nói: “Lê Khởi Đông, con gái ông tôi dạy không được, nó di truyền từ ông, đi học còn đánh người ta”

“Ông quay về đem con gái đi đi, ai muốn nuôi nó thì nuôi, tôi thì bỏ”

Không biết ba tôi nói cái gì, mẹ tôi đưa điện thoại tới tôi: “Mày nói chuyện với ổng đi!”

Tôi nhận điện thoại, còn chưa mở miệng, đôi mắt chua xót sắp khóc, nhẹ giọng gọi: “Ba”

Giống như ba tôi đang bận, mà chuyện này đã từng xảy ra rất nhiều lần rồi, nên dường như ba tôi chỉ biết im lặng.

“Dĩnh Dĩnh ngoan, đừng quậy mẹ con nữa, tính tình mẹ con không tốt”

“Chờ ba về ăn tết sẽ thăm con nha, hiện tại dì con sắp sinh rồi, đón con về thì ba không có thời gian để chăm sóc con, con hòa hảo với mẹ được không.”

Điện thoại truyền tới giọng phụ nữ gọi ông ấy, ba tôi vội vàng tạm biệt mà cúp điện thoại.

Mẹ tôi nhìn bộ dáng mất hồn phách của tôi, cảm giác như bắt chẹt được tôi rồi nên mặt có chút đắc ý.

“Mày nhìn lại mày đi, liền ba ruột cũng không cần mày, nếu tao không cho mày ăn thì có khi mày đang xin ăn ngoài đường đó, vậy mà mày còn không biết ơn với tao, đúng là đồ vong ơn bội nghĩa”

Tôi nhìn gò má của mẹ hoạt động liên tục, trong lòng có chút mờ mịt.

Tôi không biết tại sao bà ấy có thể ác độc với tôi như vậy, rõ ràng tôi là con gái ruột của bà ấy.

Mẹ thương con, không phải là chuyện bình thường sao?

Vì sao mà bà ấy luôn cho rằng tôi phải biết ơn, cuối cùng thì bà ấy muốn tôi cảm ơn vì điều gì, mà tôi lại làm sai cái gì?

Người con trai tôi thích nhìn tôi một cái, cùng với nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng nói gì đó, cả hai đều cười rồi cùng nhau đi.

Là đang chê cười tôi sao?

Có lẽ đúng.

Tôi nhìn lại mình, ừm thật sự đáng chê cười.

Mẹ tôi còn lải nhải, giáo viên khuyên không được.

Bà ấy nói liên tục, nước miếng bay tứ tung, ý muốn dùng ngôn từ mà giet chet tôi.

Thật sự lạ mà, chuyện xưa đều kể mẹ là người ấm áp nhất, là hậu thuẫn kiên cố nhất, là thiên sứ xuống trần gian.

Chính là mẹ tôi sao lại giống như quái vật muốn giet chet tôi?

Tôi vừa cười vừa khóc mà nhìn mẹ, lẩm bẩm hỏi: “Mẹ, có phải con chet đi mẹ mới vừa lòng không?”

Câu nói này như là vũ khí thọc vào tổ ong vò vẽ, mẹ tôi lập tức bùng nổ.

“Mày dám đem cái chet ra uy hiếp tao hả, mày thấy tao có sợ không?”

“Hay lắm, mày muốn chet hả, mày nếu có can đảm thì chet, tao bội phục mày! Mau đi chet đi, tao nói mày nghe, nếu mày chet đi, tao cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt nào!”

Bà ấy túm lấy quần áo của tôi, ngón tay dùng sức mà bóp lấy thịt tôi làm cho tôi đau đến tỉnh người.

Mẹ tôi túm lấy tôi kéo tới cửa sổ, quần áo tôi bị bà ấy túm lên nên bị lộ áo ba lỗ bên trong, những nam sinh bên cạnh thấy điều này lập tức cười vang lên.

Mà bà ấy làm như không thấy được, điên cuồng kéo tôi tới cửa sổ.

Gô giáo chạy nhanh tới túm lấy bà ấy: “Mẹ Lê Dĩnh, cô làm cái gì vậy, có chuyện thì nói được rồi!”

Mẹ tôi đẩy cô giáo.

“Cô giáo, cô đừng kéo tôi! Nó dám lấy cái chet ra uy hiếp tôi, tôi đã ước nó chet sớm một chút! Nó chính là sao chổi, luôn kéo lấy chân tôi làm cả đời tôi không ngày nào tốt đẹp!”

Trạng thái của bà ấy trở nên điên cuồng, một tay đẩy cánh cửa ra, nắm đầu tóc tôi đẩy ra ngoài.

Tôi bị bà ấy đẩy nửa thân thể hướng ra ngoài.

“Mày đi chet đi nha, có bản lĩnh thì mày chet đi”

“Mày dám uy hiếp tao, mày là đồ vô ơn, tao sinh mày ra nuôi dưỡng mày, mày nghĩ mày làm tao sợ hả, mày dám dọa tao hả?”

“Cha mày là đồ phụ bạc, mày cũng là đồ vong ân phụ nghĩa, bại hoại như nhau!”

Bầu trời mùa thu xanh đến chói mắt, gió to thổi qua như gào thét, làm đầu tóc tôi rối tung.

Tôi từ lầu sáu nhìn xuống sân, phía dưới con người nhỏ như kiến.

Từ nơi này nhảy xuống, chắc sẽ chet thật.

Mẹ tôi sẽ thương tâm sao?

Bà ấy sẽ khóc sao?

Bà ấy có hối hận khi đối xử với tôi như vậy không?

Tôi nhìn dưới lầu, có chút hoảng hốt.

Trước kia, tôi từng tưởng tượng sẽ nhảy lầu xuống, nhưng mỗi lần như thế tôi đều sợ hãi mà lùi bước.

Tôi sợ chet, tôi không muốn chet.

Mà mẹ tôi ở phía sau đang dùng sức đẩy tôi về phía trước, chân tôi bị vướng vào người bà ấy,.

Thân thể mất cân bằng..

Dưới ánh mắt khiếp sợ của bà ấy, tôi ngã xuống.