Ai Chạm Vào Sứ Trước

Chương 40



Nhiệt độ hai ngày nay thay đổi quá nhanh, qua một đêm đã vào Đông, sáng hôm đó, Bách Trầm Tùng tỉnh lại, vừa thò ra khỏi chăn đã bị hơi lạnh trong phòng làm cóng đến run rẩy.

Mở rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tuyết rơi rồi.

Trận tuyết đầu mùa, rất lớn, trên bệ cửa sổ đã tích lại một tầng rất dày. Cậu khẽ hé cửa sổ, một trận gió lạnh thổi vào khiến cậu tỉnh táo hẳn, cậu vươn tay ra để lộ cánh tay, lòng bàn tay đón lấy một mảng tuyết lớn, chưa tới một giây đã tan ra.

Đồ ngủ mỏng manh có phần không trụ nổi, Bách Trầm Tùng vội vàng đóng cửa sổ lại, có vẻ như để ấm lại còn phải chờ một lúc nữa.

Mấy hôm nay cậu vẫn bận bịu với chuyện luận văn, viết rồi sửa, sửa rồi lại viết tiếp giày vò cậu quá mức. Đã nộp đơn xin học lên Thạc sĩ rồi, hiện tại khá là thuận lợi.

Hai ngày trước Lương Phong nói sẽ cầm tới một thùng quần áo mùa đông cho cậu, vì tủ của anh không để được.

Bách Trầm Tùng xoay người ngáp một cái, bật chế độ sưởi ấm của điều hòa trong phòng ngủ.

Cậu khom người nhắm hai mắt rửa mặt bên bồn rửa, tiếng nước chảy quá lớn cho nên không nghe được tiếng động.

Mặt cậu đang phủ đầy bọt sữa rửa mặt, cậu mở vòi nước, nhắm mắt dùng nước rửa sạch sẽ, sau đó ngẩng đầu.

Sau lưng đột nhiên có một người cao một mét tám mươi tám đứng, còn mặc bộ đồ đen dựa vào cánh cửa đằng sau cậu.

"Đệch!"

Bách Trầm Tùng lại chửi bậy.

Cậu thật sự bị dọa sợ gần chết, người nhảy lên, tim đập thình thịch, mãi chưa bình tĩnh lại được.

"Anh đứng đây muốn hù chết ai đó?" Bách Trầm Tùng lườm anh qua gương.

Lương Phong rất tủi thân: "Anh vào cửa đã gọi hai tiếng rồi, em không để ý tới anh mà."

"Anh cố ý." Bách Trầm Tùng dùng khăn lông lau mặt, treo lên sau đó xoay người: "Hôm nay tịch thu chìa khóa của anh."

Lương Phong cười: "Lần sau anh sẽ mua một chiếc loa lớn đứng trước cửa gọi em." Anh xoa đầu cậu: "Đã cầm quần áo tới rồi."

"Ừm." Bách Trầm Tùng trả lời: "Cũng đâu phải cầm cho em, còn chiếm chỗ của em."

"Em cứ mặc thoải mái."

Bách Trầm Tùng đổi giọng: "Để đi, đã dọn chỗ cho anh rồi."

Lương Phong ngồi ở mép giường ra sức cười: "Trở mặt nhanh quá."

Bách Trầm Tùng ngồi xuống lấy quần áo để trong thùng ra giúp anh: "Hôm nay đi thăm mẹ anh à?"

"Ừ, lúc nữa." Lương Phong đưa tay ôm eo Bách Trầm Tùng ngả về sau, hai người cùng ngả lên giường lật qua lại vài lần.

"Giường của ông đây sớm muộn cũng bị anh làm sập." Bách Trầm Tùng nằm trên người Lương Phong, tay anh vẫn không chịu buông ra.

"Buổi tối ăn bữa cơm nhé? Có bạn tới, ở trong quán luôn." Lương Phong nói kề bên tai cậu.

Bách Trầm Tùng nhột rụt vai lại: "Em còn chưa viết xong luận văn đâu đó, anh."

"Vậy em ngồi bên cạnh viết." Lương Phong cười.

Bách Trầm Tùng trở tay véo anh một cái: "Anh đúng là nói không biết xấu hổ."

Trời đông lạnh giá, hai người lại đang nô đùa ầm ĩ trên chiếc giường đơn kia của Bách Trầm Tùng giống như đánh nhau, anh véo em một cái, em véo một cái, anh hôn một cái, em hôn một cái, đùa tới mức giường kêu "cót két".

Bách Trầm Tùng bị đè ở bên dưới, cười đẩy anh: "Thật mẹ nó sắp sập rồi."

"Giường của anh làm gì cũng không sập, có muốn dọn qua không?" Lương Phong vẫn đang nghĩ chuyện này, có cơ hội cái là bắt đầu dụ dỗ.

Bách Trầm Tùng nằm đó nhìn anh: "Anh giống như con nít bám đòi mua kẹo vậy, đợi em làm luận văn xong đã, làm xong rồi qua."

"Đến lúc đó mà em muốn đổi ý là nửa đêm anh sẽ khiêng em qua đấy." Lương Phong thoáng nhỏm dậy, dùng hai cánh tay vòng qua người cậu: "Đến bắt em ném lên giường."

Bách Trầm Tùng lạnh mặt hỏi: "Anh có cần quần áo của anh nữa không?"

Lương Phong cười: "Giỡn thôi."

"Đứng lên." Bách Trầm Tùng huých đầu gối, đẩy người ra.

Lương Phong cầm tới không ít quần áo, toàn bộ áo len, hoodie, đồ cotton, áo khoác, đến cả khăn quàng cũng cầm mấy cái.

Hai người ngồi đó gấp quần áo.

Bách Trầm Tùng đứng lên định treo quần áo vào trong tủ quần áo, sắp nhoài cả nửa người vào: "Bình thường anh thích mua quần áo à?"

"Rất nhiều đồ là... bạn mua." Lương Phong nói được nửa chừng thì hơi ngập ngừng.

Bách Trầm Tùng quay đầu nhìn anh, phát hiện Lương Phong ngồi trên mép giường cau mày dụi mắt, dụi một lúc lâu.

"Không phải chứ, anh chưa rửa tay còn dụi gì đó." Bách Trầm Tùng kéo tay anh ra đè xuống, giống như con nít muốn xem thử.

Lương Phong nhìn đăm đăm vào phía bên ngoài cửa sổ ngẩn người.

Nhìn anh được mấy giây, Bách Trầm Tùng thoáng sững sờ.

"Sao thế?" Bách Trầm Tùng ngồi xuống nhìn anh: "Có gì vào mắt à?"

Lương Phong đang thất thần, nhắm hai mắt cúi đầu lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lại dừng mắt trên gương mặt cậu: "Không sao, thất thần chút nên có thể có gì vào mắt, cộm chút thôi."

"Đợi chút nhỏ thuốc nhỏ mắt." Bách Trầm Tùng đứng dậy tiếp tục treo quần áo: "Đừng dụi nữa."

Cậu len lén quay đầu lại, Lương Phong không có phản ứng gì, chỉ ngồi đó ngoan ngoãn gấp quần áo, không dụi mắt cũng không lên tiếng.

Thời gian này Lương Phong rất hay dụi mắt.

Bách Trầm Tùng đã bắt gặp nhiều lần.

Gấp một thùng quần áo hết chừng nửa tiếng, đến khi Bách Trầm Tùng đứng dậy thì eo kêu "rắc rắc" khiến Lương Phong cười mãi.

"Cười cười cười, eo anh thì giỏi rồi." Bách Trầm Tùng trừng mắt, đi tới phòng khách rót nước uống.

Cậu ngửa đầu hé môi bên cốc nước, yết hầu lăn lên xuống vài cái, đến khi cúi đầu đặt cốc nước thì eo chợt bị người ta kéo lấy.

Thật ra Bách Trầm Tùng đã dần quen, Lương Phong thường xuyên ôm cậu từ đằng sau.

Chỉ có điều lần này cảm xúc lúc anh chạm vào hơi khác thường, tỉ mỉ, men theo dần, ghì lấy khiến cậu lùi về sau vài bước tựa vào trước lồng ngực ấm áp.

Cánh tay quen thuộc thăm dò vươn tới bên hông.

Lúc này Bách Trầm Tùng cúi đầu mới phát hiện ngang hông có thước dây vòng qua.

Cậu thoáng mờ mịt nhìn Lương Phong.

"Mấy hôm nữa đặt đồ tây, tiện thể đặt chung." Lương Phong thả lỏng tay, xoay người Bách Trầm Tùng lại: "Giang tay ra."

Bách Trầm Tùng cười: "Anh biết đo những thứ này cơ à?"

"Đo nhiều là sẽ biết." Lương Phong cười: "Em có thể cởi áo hay không?"

Bách Trầm Tùng trở lời: "Lạnh."

Lương Phong cười: "Lạnh thật à?"

Hai người dính nhau cùng trở về giống như bắt lửa, lạnh gì mà lạnh chứ.

Bách Trầm Tùng cười giơ tay cởi áo, thước dây của Lương Phong dịch từ bả vai tới cổ tay cậu, thước dây lạnh lẽo dán vào phần da trước ngực, Lương Phong đo kích cỡ nhưng suốt quá trình đo lại cứ nhìn chằm chằm vào người.

"Trên mặt em có số đo à?" Bách Trầm Tùng cười.

Thước dây vòng qua hông cậu, Lương Phong cúi đầu nhìn qua, đưa mắt, tay thoáng dùng sức, Bách Trầm Tùng lại bổ nhào người vào trong lòng anh.

Đến tay Lương Phong cũng không dùng, cứ thế kéo chiếc thước dây siết lấy eo khiến Bách Trầm Tùng dính chặt vào anh rồi cúi đầu hôn lên môi.

Mềm mại, triền miên, ướt át, miệng có lẫn vị bạc hà, giống như đang thưởng thức một món điểm tâm ngọt, tinh tế, nhiều lần nghiền ngẫm dư vị, tỉ mỉ mút mát từng chút một.

Mỗi lần hai người đều hôn môi đến mất lý trí nhưng lại không làm đến bước cuối cùng, nhiều nhất là cọ xát cho hai bên dễ chịu hơn chút, còn lại vẫn chưa làm.

Mỗi lần Bách Trầm Tùng đều là người phục hồi lý trí trước: "Làm nữa là đến trưa luôn đó."

"Được." Lương Phong cười thu thước lại.

Bách Trầm Tùng quay lưng lại lấy áo mặc lên, bên hông có một vết đỏ.

Lương Phong nhìn còn thấy rất vui, cúi đầu lén cười vài lần.

Thực ra, chỗ viện dưỡng lão kia, hai người đã đi rất nhiều lần, Bách Trầm Tùng đã quen, nhắm hai mắt cũng có thể đi mò được tới bờ hồ ra sao.

Lương Phong tới căn tin lấy cơm trước, Bách Trầm Tùng tới chơi với mẹ Lương Phong.

Trời lạnh, nước hồ không mở.

Mỗi lần Bách Trầm Tùng tới đều mang theo bó hoa, nhưng trí nhớ của mẹ Lương Phong không tốt, không nhớ được gì cả, chỉ nhớ được mỗi tên Lương Phong.

Bách Trầm Tùng chơi với bà lâu, đến giờ bà cũng nhớ được tên cậu rồi.

Chẳng qua là không nhớ được hết, mỗi lần bà đều gọi là Tiểu Tùng.

Có lúc Bách Trầm Tùng không ở đây, bà bèn hỏi Lương Phong, nhóc Tiểu Tùng tặng hoa kia đi đâu rồi.

Nghe thật buồn cười.

"Cô ơi, cháu tới rồi." Bách Trầm Tùng gõ cửa đi vào, ở bên trong, điều hòa không khí bật hết cỡ, nóng rực, cực kỳ khô.

Người phụ nữ hé miệng, đôi môi vô hồn nhìn về phía cửa: "Tiểu Tùng."

"Cháu lại tới rồi, lát nữa Lương Phong sẽ tới ạ." Bách Trầm Tùng ngồi bên cạnh cắm hoa cho đẹp.

"Được." Người phụ nữ nhỏ giọng trả lời: "Thời gian này cô càng ngày càng nhìn không rõ nữa."

Tay Bách Trầm Tùng lập tức cứng đờ, bây giờ cậu không nói ra nổi lời an ủi gì đó.

Nói đến mắt, Bách Trầm Tùng nghĩ đến Lương Phong, buổi sáng còn ngồi giày vò, mỗi lần đều phải trì hoãn một trận mới dậy được.

"Cháu đọc thơ cho cô nha." Bách Trầm Tùng kéo suy nghĩ về lại, cầm cuốn sách vốn đã lật rách, bìa minh họa cũng đã ngả màu.

Lúc Lương Phong vào, Bách Trầm Tùng vẫn đang đọc, người phụ nữ nhìn ngoài cửa sổ hơi thấm mệt, mắt khẽ híp lại.

Bách Trầm Tùng quay đầu nhìn anh, vẫy tay.

Người phụ nữ nghe được tiếng mở cửa thì chợt mở mắt tỉnh táo lại, gọi một tiếng Tiểu Phong: "Sắp ăn cơm chưa?"

Bách Trầm Tùng cười: "Ăn cơm thôi ạ."

Lương Phong ngồi vào đút cho bà, bình thường sẽ là đúng giờ nhân viên vào đút, hôm nay đã đánh tiếng dặn bọn họ không tới.

"Mẹ ăn trước đi." Lương Phong quay đầu.

Trong phòng để hé cửa sổ, hơi nóng khô từ từ len ra ngoài.

"Mẹ nghe bọn họ nói tuyết rơi." Người phụ nữ mở miệng cười.

"Vâng." Lương Phong dừng lại.

Người phụ nữ không lên tiếng, chỉ là động tác ăn thoáng chậm lại.

Bách Trầm Tùng ngồi đó chậm rãi ăn cơm, đợi Lương Phong đút xong, cậu cũng vừa ăn xong xuôi.

Bách Trầm Tùng tiếp tục qua đọc thơ cho bà, Lương Phong lại ở bên cạnh ăn cơm.

Đợi đến khi đọc xong thơ, người phụ nữ cũng đã buồn ngủ, hai người nhìn bà ngủ thiếp đi rồi lặng lẽ đóng kín cửa đi ra ngoài.

Mỗi lần đều là như vậy, tuần hoàn lặp đi lặp lại.

Khí lạnh theo làn gió nhẹ ngoài cửa thổi vào mặt, Bách Trầm Tùng kéo chặt áo trên người, thời tiết thay đổi nhanh chóng, thời gian còn trôi qua nhanh hơn.

Lần đầu tiên gặp Lương Phong vẫn còn là mùa hè rất nóng, lúc này tuyết đã rơi rồi.

Tuyết ngoài trời ngừng, nhiệt độ càng lạnh hơn.

Boots Martin giẫm xuống vang lên tiếng "bình bịch", từng tiếng từng tiếng theo nhịp.

Lương Phong đút túi đi bộ, không biết đang nghĩ gì, đến khi Bách Trầm Tùng lấy tuyết xoa lên mặt anh thì người đàn ông này mới phản ứng lại.

Tay Bách Trầm Tùng bị đông cứng nên đỏ lên, hít mạnh một hơi rồi vội vàng đút vào túi.

Mặt Lương Phong bị trát đầy tuyết lại không có phản ứng gì.

Bách Trầm Tùng thở ra một hơi. Lúc hai người đi tới dưới tàng cây ở cửa viện, Lương Phong quay đầu đạp vào cây.

Mấy tảng tuyết lớn trên cây đập thẳng xuống đầu hai người.

"Cộp cộp", tuyết chất thành núi trên đầu.

Bách Trầm Tùng cười mắng vài câu, Lương Phong cúi đầu phủi tuyết trên vai cậu, cười khẽ, giẫm giày trên đất vài cái kêu vang.

Cánh tay kéo bả vai cậu, kéo người lên xe.

Trong xe mở gió ấm, Bách Trầm Tùng cởi áo khoác, kéo khóa, gọi một tiếng: "Lương Phong."

Lương Phong đáp lại: "Ừ."

"Anh." Bách Trầm Tùng cười nhìn anh: "Em gọi anh là anh, anh vui không?"

Lương Phong cong môi cười: "Ừ."

"Vậy anh đồng ý với em chuyện này đi." Bách Trầm Tùng thoáng thu lại nụ cười.

"Ừ."

Bách Trầm Tùng nhìn thẳng vào anh: "Con người em không thích giấu giếm, sau này có gì anh phải nói cho em, tốt xấu gì cũng phải nói."

Hình như Lương Phong không nghĩ đến chuyện này, chợt khựng lại: "Được."

"Với cả em không phải người ngại phiền phức, chuyện gì em cũng chịu được." Bách Trầm Tùng khẽ mỉm cười, xoa xoa hai tay: "Thật."

Lương Phong cười, châm điếu thuốc, mở hé một bên cửa sổ, gật đầu nói: "Biết rồi."

Bách Trầm Tùng đột nhiên tắt nụ cười: "Còn một chuyện nữa, tốt nhất sau này anh đừng có mà chơi trò chia tay máu chó của phim thần tượng gì đó với em, nếu không em sẽ vùi anh trong tuyết đấy."

Đột nhiên cậu đổi giọng, cực kỳ bất ngờ, sắc mặt cũng thay đổi.

Còn nhắc đến cái gì mà chia tay.

Lương Phong sững sờ, ngẩng đầu nhìn cậu, cực kỳ bối rối: "Cái gì máu chó, không đúng, ai muốn chia tay với em?" Tàn thuốc lá trên tay rơi hết xuống quần anh.

Bách Trầm Tùng dựa vào ghế xe, không biểu cảm, không hề cười.

"Có phải mắt anh không khỏe không?" Bách Trầm Tùng hỏi.

Cậu khá nhạy cảm với mấy vấn đề bệnh tật này.

Bầu không khí đông cứng chừng ba bốn phút, căng thẳng một lúc lâu.

Hơi ấm trong xe đã bay sạch, Lương Phong đưa tay đóng cửa sổ lại.

"Hơi hơi." Lương Phong nói thật, không giả bộ: "Có lúc hơi quáng không nhìn rõ, hơi mờ mờ, chừng vài phút là đỡ."

Bách Trầm Tùng trả lời: "Vậy lần sau anh nói thật cho em, đừng có giả bộ nói cộm mắt nữa."

"Ý em là sau này chuyện gì anh cũng phải thẳng thắn, em đã gặp kiểu này rồi, gì mà bị bệnh rồi lừa gạt người kia, sau đó đột ngột nói lời chia tay, lặng lẽ nói tôi không muốn làm liên lụy đến em ấy, giày vò lẫn nhau bao lâu."

"Em không chịu nổi kịch bản máu chó này, anh cũng đừng có làm, em chỉ tiêm mũi dự phòng cho anh, anh biết là được rồi."

"Nếu em không chịu nổi thật thì em sẽ nói."

Bách Trầm Tùng đột nhiên há miệng nói một tràng.

Lương Phong thực sự yên lặng mấy giây, đã nghe rõ.

Lát sau anh đột nhiên nghiêng người bật cười: "Ông đây còn chưa bệnh, em đã nguyền rủa anh rồi." Anh dừng vài giây, trở nên nghiêm túc, cẩn thận đáp lại: "Được, không lừa em."

Bách Trầm Tùng nói xong, người như hết hơi.

"Mẹ nó ông đây còn chạy tới hiệu thuốc mua một đống thuốc nhỏ cho người bị mỏi mắt, vứt tiền của em rồi." Bách Trầm Tùng quay đầu nhìn bên ngoài cửa kính: "Ngày mai lăn tới bệnh viện ngoan ngoãn kiểm tra đi."

Lương Phong sửng sốt, cười cười kéo tay Bách Trầm Tùng đang qua giữ trong lòng bàn tay mình: "Được, nghe em."