Ai Chạm Vào Sứ Trước

Chương 46



"Đã trao cho em từ sớm rồi." Lương Phong cúi đầu ngậm lấy môi Bách Trầm Tùng, vừa dịu dàng vừa cẩn thận, đè xuống từng chút từng chút một về phía trước.

Bách Trầm Tùng chống tay lên bệ cửa sổ, gáy bị áp sát vào cửa kính, ngăn cách bởi tấm rèm.

Tóc cậu được tay anh vuốt, cổ áo xộc xệch, bọn họ dựa vào cửa sổ hôn nhau, giẫm lên sàn nhà rải đầy cánh hoa hồng.

Bách Trầm Tùng bị kéo nên xoay người lại, lưng dán vào người anh, hai người ôm nhau, căn phòng đầy nóng bỏng.

Bàn tay cậu bị ấn lên trên cửa sổ lạnh lẽo, hơi thở hỗn loạn không theo quy luật phả lên cửa sổ hoá thành từng đám sương mù. Bách Trầm Tùng tựa Thái Dương lên cửa sổ, bị đẩy bổ nhào về phía trước, dán chặt lên rèm cửa mỏng manh.

...

Lương Phong phả hơi thở gấp gáp nóng bỏng vào cổ cậu, liếm lấy bên tai cậu, Bách Trầm Tùng khẽ rụt vai lại nói nhột, cậu nghiêng đầu qua chặn lấy đôi môi hôn lung tung của Lương Phong.

Từng đợt sóng dồn dập kích thích cả đầu run rẩy, cửa phòng ngủ còn đang mở, chó con bên ngoài sủa mấy tiếng, hai người vẫn đang đắm chìm trong cuộc vui cũng không hề nghe thấy.

Giày vò hơn một tiếng đồng hồ, Bách Trầm Tùng buông lỏng tay ra, tìm một chiếc quần sạch sẽ mặc vào, định đến phòng khách thả chú chó con golden ra.

Mới đi đến nửa đường, bỗng nhiên cậu quay về phòng ngủ, giơ tay lên cởi cả áo ra, lại thay một cái khác.

Lương Phong vẫn còn đang thu dọn mọi thứ, ngẩng đầu cười: "Sao thế?"

Bách Trầm Tùng trả lời một câu: "Bị dính vào."

Chú chó con bị xích lâu đang vô cùng sốt ruột, liên tục nhảy vọt lên. Sau khi Chiêm Chiếp được thả ra thì bắt đầu dính người, cúi dụi đầu vào bắp chân Bách Trầm Tùng.

Bách Trầm Tùng ôm lấy nó trên tay vuốt ve một lúc mới chịu yên tĩnh lại.

Cả sàn nhà toàn hoa trong phòng khách trở thành thứ thật khó xử lý, Bách Trầm Tùng một tay ôm mèo, một tay nhặt hoa.

Nhặt hơn mười bông hoa xinh đẹp nhất để dành lại, chìa tay đưa cho Lương Phong.

Lương Phong cười: "Trước đó anh có nói sau này sẽ tặng em nhiều hoa hơn, kết quả là em lại tặng anh trước."

"Sau này bù lại cho em." Bách Trầm Tùng đáp lại.

"Đặt những bông hoa này vào trong hộp, để người qua đường tự lấy nhé? Xem thử xem có ai muốn lấy bông nào không." Bách Trầm Tùng ngồi xổm dưới đất ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Được." Lương Phong khẽ xoa tóc cậu, ôm lấy cậu từ sau lưng không buông tay.

Bách Trầm Tùng bị cả mèo và người cùng đè nặng, bước đi mấy bước đã mệt muốn chết.

"Anh có thể nào đừng giống con gấu Koala nữa được không." Bách Trầm Tùng ngã xuống sofa, Lương Phong lập tức đè lên đùi cậu.

Dính lại với nhau thành một cục rồi cọ cọ, lại ầm ĩ như con nít hơn mười phút.

"Đệch!" Bất thình lình Bách Trầm Tùng ngẩng đầu hét lên một tiếng.

Lương Phong ngỡ ngàng: "Hả?"

"Lẩu, đồ ăn vẫn còn để ngoài cửa chưa lấy vào." Bách Trầm Tùng đẩy mạnh Lương Phong ra, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa cầm đồ ăn đặt ngoài vào.

"Thêm một lúc nữa thể nào dì cũng mang đi cho chó ăn." Bách Trầm Tùng xách đặt lên bàn, Lương Phong bỏ bia lạnh và chén ra.

Tiện thể thêm thức ăn cho chó và mèo, nếu không lát nữa chúng nó sẽ giày vò không ăn nổi cơm mất.

Nồi nước lẩu sôi, Bách Trầm Tùng cúi đầu nhai nấm rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Lương Phong. Dáng ngồi ăn của anh nhìn rất thích mắt, đâm thẳng vào lòng tim Bách Trầm Tùng.

Bỗng nhiên cậu cảm thấy cứ sống như thế này cũng rất tốt, không đi đâu cả, tốt nghiệp rồi đi làm, ngày ngày đều có thể dính bên cạnh người này, tan làm cùng nhau ăn một bữa cơm, trước khi ngủ thì tâm sự...

"Trên mặt anh có gì à?" Lương Phong ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu, cười cười xoa xoa hai má một lượt.

Bách Trầm Tùng cúi đầu ăn: "Không có gì cả, chỉ là muốn nhìn anh một chút."

Lương Phong gắp mấy miếng thịt bò cho cậu: "Em thi thạc sĩ ở đâu vậy?"

Bách Trầm Tùng dừng đũa một chút, ngẩng đầu lên nhìn anh, những lời muốn nói nghẹn lại nơi cuống họng, mãi một lúc lâu vẫn không thốt thành lời, hầu kết cậu trượt trượt, nuốt đồ ăn xuống.

"Sao thế?" Lương Phong cười.

Bách Trầm Tùng cũng không biết tại sao bản thân mình nói ra như vậy: "Không ở chỗ này nhưng cũng không xa."

Chuyện này được quyết định vào lúc mắt Lương Phong không khoẻ đợt trước, cậu vẫn chưa nói ra.

Lúc chọn trường, cậu đã rất để tâm, chọn trường gần nhất nhưng cậu vẫn không dám nói, cảm thấy sợ hãi.

Cậu không sợ nhưng cậu sợ phản ứng của Lương Phong.

Bách Trầm Tùng ngẩng đầu lên nhìn Lương Phong, thả đũa xuống, muốn xem người đối diện sẽ phản ứng thế nào.

Lương Phong vẫn như không có chuyện gì, lúc ngẩng đầu lên còn rất bất ngờ hỏi: "Ăn no rồi à?"

"Anh không có gì muốn nói à?"

"Nói cái gì?" Lương Phong đặt đũa xuống, chống bàn cười một lúc lâu: "Lúc trước anh cổ vũ em đi, sao bây giờ anh có thể nói hối hận được chứ."

"Em cũng nói là không xa, nếu gần thì anh lái xe là qua tới rồi." Lương Phong cúi đầu dùng đũa cắm vào bát, ngẩng đầu nhìn cậu: "Không phải em đã nói sẽ giữ chặt anh không buông đó thôi, giờ hối hận rồi à?"

Bách Trầm Tùng cười, cúi đầu ăn: "Hối hận cái rắm ấy." Cậu nói tiếp một câu: "Em sợ anh mệt, đến lúc đó không gặp được người thì lại cảm thấy không an toàn."

"Cũng có phải con nít nữa đâu mà có thể gặp người nào yêu người đó được." Lương Phong cười, ngước mắt lên nhìn cậu chằm chằm: "Em cứ yên tâm làm chuyện của em đi, vị trí đã để dành cho em không ai có thể lay chuyển được."

Bách Trầm Tùng nhìn chằm chằm anh thông qua làn hơi nước của nồi lẩu, nhìn hơn mười giây.

Bỗng nhiên cậu buông đũa, đứng lên lao thẳng về phía người đối diện giống như chó điên.

Giang chân ngồi trên đùi Lương Phong, ôm lấy đầu anh mà cắn.

Lương Phong giật mình, chiếc đũa trong tay cũng bị tên nhóc này đập rớt, miệng chửi bậy một câu đệch, tay bên dưới còn phải nâng người lên, ngoan ngoãn hôn cậu.

"Có phải trong chén của em có bỏ thuốc không đấy." Lương Phong đẩy đầu cậu ra cười hỏi.

Bách Trầm Tùng điên đến mức đôi mắt cũng đỏ đỏ, nhìn có vẻ khá kích động, cậu đáp có lệ: "Ừm."

Lại tiếp tục giữ đầu người ta hôn tiếp.

Căn phòng lớn như vậy nhưng hai người lại giống như sắt với nam châm, cứ lại gần nhau một chút là lại dính vào nhau, có tách cũng không tách ra được.

Hai người mạnh khoẻ ở chung trong một gian phòng lại ra lăn qua lăn lại, nhiệt tình trong người dùng mãi không hết.

Mấy ngày sau đó, Lương Phong dưỡng bệnh, ngày nào cũng ở trong nhà.

Bách Trầm Tùng được nghỉ, cũng ở nhà ngày ngày.

Hai người ở cùng nhau không có lúc nào là yên tĩnh.

Mấy ngày này, tảng đá trong lòng Bách Trầm Tùng đã rớt xuống, rõ ràng là tính thời gian đến trường còn cả nửa năm nữa nhưng ngày nào cũng giống như sinh ly tử biệt vậy, đi vệ sinh hay đi tắm đều ước gì có thể dính vào nhau.

Lương Phong đang đi ngoài trong nhà vệ sinh, tên nhóc Bách Trầm Tùng này vặn cửa định bước vào, cửa vừa mở khoá, chân bước vào được một bước đã bị người ta đá ra.

Bách Trầm Tùng đứng ở đó hét: "Anh, em đỡ giúp anh."

"Mẹ nó anh đâu có tàn phế." Lương Phong bị cậu làm ầm ĩ muốn chết.

Tắm rửa cũng dính chùm với nhau, mấy lần đầu Lương Phong cảm thấy rất tốt, trong lòng còn thấy rất vui vẻ, hai người tinh lực dồi dào làm không ít chuyện không thể nói trong nhà tắm.

Nhưng mà không thể ngày nào cũng làm vậy được, ai mà chịu nổi.

Tên nhóc Bách Trầm Tùng này không sợ mệt, Lương Phong cũng đã cảm thấy yếu muốn hoảng rồi: "Giờ còn chưa đến mùa xuân, qua thêm hai tháng nữa chẳng phải xong đời rồi à."

Khoảng thời gian đó Lương Phong bị giày vò chịu không nổi, có ngày bị tên nhóc kia kéo hôn hơn mười lần, hôn đến mức mẹ nó môi anh cũng sưng lên rồi.

Hôm đó anh vừa bước ra khỏi phòng tắm, Bách Trầm Tùng đã đứng bên ngoài giống y chang như người đang chờ thỏ bên đường, vừa ra cái đã nhào lên.

Trong lúc hôn môi cuồng nhiệt, ngay cả một câu Lương Phong cũng không thể nói rõ.

"Trầm, Trầm Tùng..." Lương Phong mới nói hai chữ đã bị người ta nuốt sống, anh đẩy đầu Bách Trầm Tùng ấn vào trong ngực: "Chờ lát nữa đã."

"Vâng." Bách Trầm Tùng thở hổn hển.

"Em giúp anh..." Lương Phong chống tay lên thái dương: "Đến quán đối chiếu sổ sách."

"Bây giờ sao?" Bách Trầm Tùng ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Giờ không phải mới giữa trưa thôi à." Lương Phong vỗ cái đét lên mông cậu một cái: "Đi đi."

Bách Trầm Tùng nhìn lên môi anh, vô cùng không cam lòng thả tay ra, khó chịu giống như miếng thịt đã treo trên miệng lại bị người ta lấy mất.

"Được rồi, vậy em đành cố gắng về nhanh."

Lương Phong khẽ lầm bầm: "Chậm một chút cũng không sao đâu."

"Hả?" Bách Trầm Tùng quay đầu lại, cậu không nghe rõ.

Lương Phong cong môi cười: "Đừng quên chìa khoá xe, đi đường chú ý an toàn."

"Vâng." Bách Trầm Tùng mặc thêm áo khoác định bước ra ngoài.

Lương Phong nằm thẳng đuột trên giường, nhắm hai mắt lại muốn ngủ một giấc.

Ba bốn giây sau.

Bỗng nhiên Bách Trầm Tùng đứng dựa vào cửa phòng ngủ: "Anh."

"Hả?" Lương Phong giật mình: "Còn chưa đi à?"

"Không phải là anh... mệt đấy chứ." Bách Trầm Tùng còn định nói anh yếu ớt nhưng lại cười nhịn xuống.

Lương Phong nhìn nét mặt đó của cậu đã biết là có ý gì, anh giơ tay cầm lấy cái gối ném lên người cậu: "Chẳng ai chịu được việc em giày vò nhiều lần như thế đâu."

Bách Trầm Tùng ném chìa khoá, xoay người cười: "Vậy cho anh nghỉ ngơi hai ngày."

Lương Phong cười cười nói cảm ơn.

Lúc mới ra viện đã nói cần đến quán kiểm tra sổ sách mà cứ kéo dài mãi đến bây giờ, Bách Trầm Tùng lái xe chạy thẳng đến quán bar, trên đường cậu gọi điện thoại cho Băng Tử, tên nhóc kia đã đến rồi, đang ở trong quán, còn chưa thông báo cho những người khác do Bách Trầm Tùng đi đột xuất.

Thời gian ngay giữa trưa, trong quán không có ai, bên phía quầy bar bật một dãy đèn.

"Trầm Tùng, cậu đã đến rồi!" Băng Tử ngồi đó hỏi: "Uống gì đây?"

"Nước là được rồi." Bách Trầm Tùng cười ngồi xuống.

Băng Tử hỏi: "Sức khoẻ anh Phong thế nào rồi?"

"Anh ấy à." Bách Trầm Tùng nở nụ cười đầy hàm ý: "Sức khoẻ anh ấy rất tốt, rất giỏi."

"Là vậy sao, vậy là được rồi, tôi cảm giác không được gặp anh ấy cả tháng rồi." Băng Tử cười cười: "Hai người định ăn Tết ở đâu vậy?"

"Ở đây ăn Tết luôn, cũng không có chỗ nào khác muốn đi." Bách Trầm Tùng uống mấy ngụm nước.

"Mấy ngày nay tôi đang thu dọn đồ đạc, vài ngày nữa sẽ về quê, tôi còn muốn tranh thủ mấy ngày cuối gặp anh Phong một chút."

Bách Trầm Tùng cười: "Anh còn nhớ anh ấy à?"

Băng Tử gãi gãi đầu: "Chứ sao." Cậu ta khẽ ngừng lại: "Không biết sang năm có còn ở đây được nữa hay không, mẹ tôi cứ thúc giục tôi kết hôn hoài, không thuyết phục được."

"Lúc kết hôn thì gọi điện thoại cho Lương Phong, để anh ấy mừng cậu một phong bì lớn." Bách Trầm Tùng cười.

Băng Tử nói xong vô cùng ngượng ngùng, mặt cậu ta đỏ lên, chỉ vào lầu hai: "Máy tính ở trên đó, cậu lên xem đi."

"Được." Bách Trầm Tùng đi về phía lầu trên.

Cậu cảm thấy sổ sách trong quán hẳn sẽ không có vấn đề gì cả.

Các con số đều được ghi lại rõ ràng, tiền mặt, tài khoản ngân hàng, hàng hoá, khoản nào cũng tính một chút.

Mấy tháng trước đều rất bình thường, chỉ mỗi có tháng này thì không giống.

Trong tài khoản chi hơn nhiều hơn gần ba vạn tệ, tính cả một lúc lâu vẫn không khớp.

Bách Trầm Tùng gọi Băng Tử lên, hỏi cậu ta đã từng nhìn thấy hay tên tài khoản gửi tiền kia chưa.

Băng Tử nhìn một lúc cũng không rõ.

Bách Trầm Tùng liếc mắt nhìn đồng hồ, hơn năm giờ chiều, vẫn còn sớm. . 𝐓гu𝘆ện‎ ha𝘆‎ luôn‎ có‎ tại‎ ﹛‎ 𝐓‎ г‎ 𝐔‎ m‎ t‎ г‎ u‎ 𝘆‎ ệ‎ n.Vn‎ ‎ ﹜

Có lẽ Lương Phong vẫn còn chưa nghỉ ngơi đủ, về sớm như vậy cũng không có việc gì làm.

Tra cứu cẩn thận lại vậy.

Mấy trăm tài khoản, Bách Trầm Tùng tra từng chút từng chút một, xem thử xem có khớp hay không.

"Dương Tinh là ai nhỉ?" Bách Trầm Tùng hỏi.

Bách Trầm Tùng đang cầm bọc hạt dưa cắn: "Tiểu Dương, ở kho hàng bên kia."

"Cậu ta đâu rồi?" Bách Trầm Tùng hỏi.

"Không biết, cảm thấy mấy ngày không gặp cậu ta rồi." Băng Tử lấy điện thoại di động ra: "Em có số điện thoại của cậu ta."

Bách Trầm Tùng đứng dậy bước ra ngoài gọi điện thoại, thật ra cậu không hiểu rõ chuyện này cho lắm, cứ cảm thấy có gì đó là lạ.

Điện thoại thông, một giọng nam trẻ nghe máy.

"Có phải Dương Tinh không?" Bách Trầm Tùng hỏi: "Tôi là bạn của ông chủ Lương."

Đầu bên kia ngừng một chút: "Xin chào."

"Tôi có chuyện này muốn hỏi anh một chút." Bách Trầm Tùng hơi do dự: "Tôi vừa kiểm tra sổ sách của kho hàng, tháng này ở bên phía anh chi nhiều hơn ba vạn, là hàng hoá xảy ra vấn đề gì hay là..."

Tút---

Đầu bên kia tắt điện thoại.

Bách Trầm Tùng đứng ngẩn người tại chỗ nhìn điện thoại một lúc lâu, cậu ngừng một phút đồng hồ rồi lại gọi tiếp.

Bên kia vẫn không nhận, lúc gọi đến cuộc thứ tư thì mới kết nối được.

"Anh..."

"Xin lỗi! Tôi không cố ý đâu!"

Bách Trầm Tùng đứng trong hành lang tối om, dựa vào tường, nhíu mày thật lâu.

Đầu bên kia cứ khóc mãi, khóc đến mức muốn nổ cả loa điện thoại.