Ai Cũng Không Được Đụng Vào Giáo Sư Quý Của Tui

Chương 3: Vậy tiếp theo tôi có nên cưỡng hôn em không



Edit: jen🎀

Không phải sao.

Vậy đến đây làm gì?

Cô mang theo suy nghĩ lo sợ và bất an, một phần đến từ những tổn thương trong ký ức.

Những cảm xúc xáo trộn đó tụ lại trên môi cô, chỉ còn một chữ "Ồ".

Cô không nhịn được nhìn sườn mặt Quý Nhược Thừa, giống như cách cô ngước nhìn anh năm đó.

Quý Nhược Thừa có vẻ lạnh lùng hơn trước, ba năm không gặp, hình bóng thiếu niên trên người anh đã hoàn toàn biến mất, giờ anh là giáo sư vật lý trẻ nhất của Đại học T, dẫn dắt lớp lớp sinh viên tài giỏi.

Về phần cô, từ khi lên đại học, cô bắt đầu thường xuyên vào đoàn phim nhưng đến giờ vẫn chưa có danh tiếng gì.

Ấn tượng mà cô để lại cho giáo viên dạy diễn xuất quả thực rất tệ, chủ nhiệm lớp chỉ dùng một tính từ để miêu tả cô: nóng nảy

Tuổi còn trẻ, không trau dồi bản thân nhiều hơn, chỉ nghĩ đến việc trở thành một ngôi sao lớn.

Cô không bao giờ kiêng kị khi thể hiện mong muốn được nổi tiếng, nhưng cô luôn kiên trì và thận trọng trong việc tuân thủ điểm mấu chốt.

Cô muốn nổi tiếng là vì muốn có thành tích xứng với Quý Nhược Thừa, nhưng cô phải dựa vào chính mình, không thể làm một con sâu lười chỉ dựa vào tài nguyên của gia đình.

Kỳ thực mà nói, chữ "xứng" này có chút buồn cười, bởi vì Quý Nhược Thừa không thích cô, vốn dĩ giữa bọn họ chưa bao giờ bình đẳng.

"Sao vậy?" Quý Nhược Thừa chú ý tới ánh mắt cô, quay đầu nhìn cô chằm chằm.

Anh luôn nhìn người ta chăm chú và chân thành, nhưng chính ánh mắt này lại luôn khiến lòng Khương Dao rối như tơ vò, giống như khi đó ở phòng vật lý, trong lớp học, ở hành lang tình cờ gặp nhau hay ở sân thể dục ngắm nhìn từ xa.

Khương Dao hít sâu một hơi, lắc đầu giả vờ thoải mái, nở nụ cười trầm ổn, nheo mắt hoa đào: "Không có gì, tổ tiết mục còn đang đợi em."

Quý Nhược Thừa khẽ nhíu mày, nâng tay nhìn đồng hồ: "Ừ, tôi cũng phải quay lại phòng thí nghiệm."

"Tạm biệt."

Khương Dao đảo mắt, cuối cùng dừng lại ở thềm đá đầy nắng, nghiêng đầu lướt qua Quý Nhược Thừa.

Hai cái chân của cô như chứa đầy chì, không muốn rời xa Quý Nhược Thừa chút nào, nhưng hiện tại cô biết rất rõ mình sẽ không bao giờ có được tình yêu của Quý Nhược Thừa.

Quý Nhược Thừa nhìn bóng cô rời đi, không tự nhiên sờ cúc áo trên cùng.

Khương Dao thích anh mặc áo sơ mi, tốt nhất là xắn tay áo lên, cởi cúc đầu tiên để lộ xương quai xanh.

Cô không bao giờ che giấu ánh mắt say mê của mình, đôi khi trong lớp học, ánh mắt đó sẽ khiến anh có chút dè dặt và xấu hổ, nên cũng quen với việc đi ngược lại sở thích của cô.

Hình bóng Khương Dao nhanh chóng biến mất, trong không khí chỉ để lại mùi cồn thoang thoảng, Quý Nhược Thừa sửng sốt trong giây lát, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi đi về một cửa khác.

"Giáo sư Quý, anh có biết tiểu minh tinh vừa rồi không?"

Bị một cái vỗ nhẹ vào vai, Quý Nhược Thừa đứng yên, quay người nhìn, giọng xa cách: "Giáo sư Từ."

Từ Hòa Vĩ cười hì hì nói: "Mấy sao nữ bây giờ đều khá xinh đẹp, tiếc là cuối cùng đều sẽ lấy đàn ông giàu."

Quý Nhược Thừa lạnh lùng liếc hắn một cái, nói thẳng: "Nghe nói luận văn của anh lại bị từ chối?"

Từ Hòa Vĩ nghẹn họng, sắc mặt bỗng trở nên hơi khó coi, khóe miệng giật giật, cười nửa miệng nói: "Tôi chỉ mới về nước một năm, cũng không vội, nếu ba năm nữa còn chưa có thành quả thì mới gấp."

Quý Nhược Thừa cười khẽ: "Ồ, cũng đúng."

Sau khi về nước, trước tiên anh ở lại trường trung học Thịnh Hoa, chậm trễ ba năm, thậm chí sau ba năm đó, anh vẫn có lý lịch đẹp hơn nhiều so với các bạn cùng lứa, cũng được trường đại học coi trọng hơn, nhiều người sinh ra bất mãn với anh.

Từ Hòa Vĩ bĩu môi, cầm thuốc cảm được kê đơn, đi thẳng không quay đầu, anh ta phải dành nhiều thời gian nghiên cứu, một ngày nào đó mới có thể vượt qua Quý Nhược Thừa.

Quý Nhược Thừa che miệng ho khan một tiếng, có lẽ là tắm xong bị cảm lạnh, hoặc có thể nhìn thấy Khương lần nữa khiến anh khó tránh khỏi có chút dao động.

Khuôn viên của trường đại học T không hề nhỏ, đi tới đi lui, anh lại đi đến sân vận động.

Anh hiếm khi trì hoãn công việc vì chuyện cá nhân, có lẽ hôm nay đã phá lệ hơi nhiều lần.

Rất đông khán giả đứng trên bậc thềm, chặn kín cửa sân vận động, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng hò reo của những người đứng gần cửa nhất.

Quý Nhược Thừa nhìn từ xa, cầm tài liệu trong tay, cười nhẹ.

Anh không thích những nơi quá ồn ào, nhưng nếu người anh muốn gặp bắt buộc phải ở nơi ồn ào thì anh sẵn sàng đứng ở một góc khuất cho đến khi toàn bộ buổi ghi hình kết thúc.

Nhưng khi đám đông giải tán, anh liền rời đi, lãng phí vài giờ, có lẽ hôm nay lại phải tăng ca.

Gió hơi to, lay động những tảng đá mịn trên mặt đất, Khương Dao ra khỏi sân vận động, mỏi mệt đến mức suýt ngủ quên.

Phùng Liên đắp chăn cho cô, đưa dây buộc tóc cho cô rồi nói: "Anh đã dời vé máy bay sang ngày mai, hôm nay tổ tiết mục muốn cùng ăn tối, chiều nay em vắng mặt hơi lâu, từ chối cũng không thích hợp lắm."

Khương Dao lười biếng ậm ừ một tiếng, mê man chìm vào giấc ngủ.

Giấc mơ vỡ thành từng mảnh, nhưng đều có liên quan đến Quý Nhược Thừa, những ký ức thời trung học vốn đã hơi xa vời bùng nổ như bỏng ngô, từng giây từng phút đều rất rõ ràng.

Cô cũng không biết Phùng Liên bế cô về khách sạn từ lúc nào, khi tỉnh lại thì ngoài trời đã tối đen.

Khương Dao cố gắng chớp mắt, thái dương đau nhức, một lúc sau cô dần dần tỉnh táo, sau đó hét lên một tiếng rồi lao vào phòng tắm tẩy trang.

Đối với một nữ diễn viên, không có gì quan trọng hơn một làn da đẹp.

Việc làm đẹp và chăm sóc da nên bắt đầu từ khi còn bé. Đặc thù nghề nghiệp khiến họ phải trang điểm trong thời gian dài, càng phải chăm sóc da thật tốt. Ngủ một giấc xong, lớp trang điểm mắt bị lem như mắt gấu trúc, phấn nền trên mặt cũng loang lổ không đều.

Cô tốn rất nhiều thời gian, tắm rửa sạch sẽ, chưa kịp sấy khô tóc đã bị Phùng Liên đứng ở cửa thúc giục.

"Dao Dao, em chuẩn bị nhanh đi, để mọi người chờ đợi không được đâu."

Khương Dao vỗ nhẹ tinh chất dưỡng ẩm, để mặc mái tóc dài ướt sũng buông xõa, mặc một chiếc váy đen ngắn rồi vội vàng mở cửa đi ra.

Phùng Liên nhìn chằm chằm cô, do dự: "Em không trang điểm nhẹ à?"

Khương Dao xoa xoa mái tóc đen, mùi dầu gội hương cam bay ra từ đầu ngón tay.

"Em mới tẩy trang xong, không làm lại nữa đâu."

"Vậy cũng được." Phùng Liên không hề ép buộc, Khương Dao lúc này đã là đỉnh cao nhan sắc, cho dù không trang điểm cũng vẫn là một mỹ nhân tuyệt trần.

Bữa tiệc tối là nơi tụ họp xã giao để uống rượu, có người thành thạo, có người lại luống cuống tay chân, nhưng dù là tâm thế nào thì đã đến là phải uống.

Phùng Liên có giới hạn nhất định, mặc dù biết cần phải xã giao một chút nhưng anh không bao giờ quên thân phận thực sự của Khương Dao, anh thà làm người khác không vui còn hơn là dung túng người khác chuốc rượu Khương Dao.

Nhưng con bé này không tự quản bản thân mình được!

Tửu lượng của Khương Dao đã phát triển từ khi còn học cấp 3, đám bạn lớn lên cùng cô đa số là con trai, cô cũng thường xuyên góp vui cùng họ nghịch ngợm, lén uống rượu vô số lần.

Phùng Liên nhìn Khương Dao rót hết cốc này đến cốc khác như đang uống nước, anh ước gì có thể quay lại buổi chiều để tự tát mình một cái.

Tại sao lại không từ chối bữa tiệc rối ren này.

Khương Dao một mình ép mấy nam diễn viên xung quanh nôn ra, còn cô thì vẫn cứ sừng sừng không ngã.

So với một đám nữ diễn viên e ấp ngại ngùng, cô vừa đến đã nổi bật, chỉ một đêm đã lấy lại được toàn bộ nhân duyên đánh mất hồi chiều, thậm chí còn trở thành bạn rượu với một số minh tinh đang phát triển tốt.

Gió đêm hơi lạnh, Khương Dao mặc một chiếc váy nhỏ, Phùng Liên cởi áo khoác khoác cho cô, vừa giúp cô cài cúc vừa không ngừng lải nhải.

"Nếu chủ tịch mà biết được, ông ấy sẽ mắng chết em, ai bảo em liều mạng uống rượu như vậy?"

Khương Dao chợt nhíu mày, chỉ chỉ vào mũi mình: "Anh thấy em có say hả?"

Phùng Liên cứng họng.

Tuy người nồng nặc mùi rượu nhưng thoạt nhìn cô rất tỉnh táo, không hề giống uống say.

"Về phòng nghỉ ngơi nhanh đi, sáng mai chín giờ phải bay. Đừng dậy muộn, sáu giờ anh sẽ mang bữa sáng cho em." Vừa đến đại sảnh khách sạn, Phùng Liên lấy lại áo khoác.

Áo khoác của anh nhìn không thuận mắt lắm, trong khách sạn có rất nhiều người chụp ảnh, ảnh của Khương Dao nhất định phải đẹp.

Trở về phòng, Khương Dao ngồi trên giường ngơ ngác một lúc.

Không phải cô không say, chỉ là cô không thích bộc lộ nhiều như trước, thần kinh cô cực kỳ hưng phấn, hưng phấn đến mức không biết làm sao để bớt đi.

Sau một lúc lâu, cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhập một dãy số điện thoại.

Cô nhìn chằm chằm vào dãy số một lúc nhưng không bấm gọi.

Năm đó Quý Nhược Thừa muốn cùng cô cắt đứt quan hệ nên đã đổi số điện thoại, sau đó cô đã kiếm được số mới.

Ba năm rồi, cô không nhớ rõ mình đã nhập bao nhiêu lần nhưng chưa bao giờ gọi.

Loại tâm trạng này rất phức tạp, nhưng lại khiến cô cảm thấy an tâm, ít ra cô và Quý Nhược Thừa không phải không có chút liên quan nào.

Lông mi cô run run, thở dài một hơi, đôi mắt mờ mịt đến mức không thể nhìn rõ những con số trên màn hình.

Lúc con người uống rượu cũng là khi cảm xúc dễ bị dao động nhất.

Giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống màn hình điện thoại, cô chợt đứng dậy như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, chộp lấy chìa khóa phòng rồi lao ra khỏi cửa.

Đứng ở cổng trường đại học T, Khương Dao trả tiền cho tài xế taxi rồi loạng choạng đi vào.

Cô đột nhiên nhớ tới nơi gặp gỡ Quý Nhược Thừa hôm nay, phải nhìn lại thật kỹ mới có thể yên tâm rời Đế Đô, không để lần gặp ngoài ý muốn này ảnh hưởng đến công việc của mình.

Đáng tiếc khoa Y đã đóng cửa, ngay cả giáo viên trực ban cũng không có, dưới ánh đèn đường trắng nhạt, bụi đóng thành mảng.

Cô ngồi xổm trên mặt đất, có chút buồn nôn, nhưng nôn một lúc lâu cũng không có gì ngoài một ít nước chua.

Cô chống tay lên tường để đứng thẳng lên, gọi cho Tư Trạm.

"Căn hộ của giáo viên Đại học T ở đâu? Gửi định vị nhà của Quý Nhược Thừa cho tớ."

Cô và Tư Trạm chơi thân từ nhỏ đến lớn, Tư Trạm biết rõ chuyện cô và Quý Nhược hơn bất kỳ ai.

Đầu bên kia điện thoại hơi dừng một lúc, Tư Trạm "Chậc" một tiếng: "Cậu đã nhịn ba năm rồi, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa à?"

Khương Dao trợn mắt, lẩm bẩm nói: "Nói nhảm nhiều quá vậy, mau nói cho tớ biết."

Giọng Tư Trạm trở nên có chút nghiêm túc: "Cậu say quá rồi, trợ lý người đại diện cũng không có ở bên cạnh sao?"

"Đại ca ơi, cậu có nói cho tớ không?" Khương Dao không có bao nhiêu kiên nhẫn, giọng nức nở như sắp khóc rồi, đầu óc cô bây giờ rất đơn giản, bị rượu làm cho tê liệt, chỉ có một ý nghĩ là muốn gặp Quý Nhược Thừa.

Tư Trạm im lặng một lúc, không lâu sau, một địa chỉ được gửi đến cô qua WeChat.

Khương Dao đạt được điều mình muốn, dứt khoát cúp điện thoại, đi về hướng căn hộ của giáo viên.

Không biết có phải cồn kích thích khả năng định hướng của cô không, trong khuôn viên xa lạ, đêm tối đen không rõ phương hướng, nhưng cô lại tìm được căn hộ của Quý Nhược Thừa rất thuận lợi.

Đáng tiếc, cửa sổ tối đen.

Cô ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lan can sắt gọn gàng, trước mắt toàn là hình chồng hình.

Gió đêm rõ ràng có chút lạnh lẽo, nhưng giờ phút này đang say rượu, cô cảm thấy toàn thân nóng bừng, ước gì có một trận mưa lớn dội cho cô ướt sũng.

Cô lẩm bẩm với khung cửa sổ: "Quý Nhược Thừa, em thích anh, em thật sự rất thích anh."

Ngày tốt nghiệp cấp ba, cô đã nói y như thế với Quý Nhược Thừa, chỉ là khi đó, dù lời anh nói có chính trực đến đâu cũng không thể dập tắt được sự dũng cảm ngu ngốc của cô.

"Vậy tiếp theo, tôi có nên cưỡng hôn em không?"

Khương Dao than thở xong, liền mím môi, nở nụ cười có chút xấu hổ.