Ái · Đãng Dạng

Chương 61



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khách hàng mà Tiêu Dương cần chiêu đãi họ Lưu, bốn mươi có lẻ, thoáng nhìn qua rất giống như là kiểu người rất thật thà, nhưng trong việc kinh doanh có ai mà không tinh[1]? Lúc còn đang ngồi trên bàn cơm thì Tiêu Dương vẫn chưa nhắc gì tới chuyện hợp tác, khi đến hội quán Lý công tử, Tiêu Dương vừa nhắc tới vài câu, Lưu tổng này cũng không hoảng không vội mà đánh thái cực với cô.

[1] Tinh: Tinh khôn, tinh ranh

Tiêu Dương lấy cớ đi WC, đem không gian lưu lại cho Lưu tổng cùng nhân viên phục vụ của Lý công tử, một mình cô đứng hóng gió ở lối thoát hiểm. Lý công tử đi hết hai vòng mới tìm được cô, "Làm sao vậy?"

Tiêu Dương thở dài: "Rất gian xảo."

Lý công tử đốt điếu thuốc đưa qua, "Đừng gấp, là người đều sẽ có nhược điểm, trước uống chút rượu cho thấm tí đã."

Tiêu Dương đẩy đẩy tay cô, "Mình bỏ lâu rồi."

"Mình biết chứ, đây không phải là thấy cậu phiền sao? Thật sự không hút một điếu?"

Đúng thật là Tiêu Dương thấy rất phiền, không nói tới chuyện cái hạng mục của Lưu tổng không phải là công trình lớn gì, chỉ nhắc tới cái tính đưa đẩy kia thôi...... cũng đủ chọc cô tức rồi. Cô cảm thấy đích thân mình tới gặp ông ấy, không để cấp dưới tới thay, là đã nể mặt lắm rồi, không nghĩ tới đối phương lại là kiểu người được một tấc liền muốn tiến thêm một thước.

Cô vừa định nhấc tay lên đón lấy điếu thuốc kia, đột nhiên trong đầu lại hiện lên hình ảnh giận dữ của Lâm Mộ Tình, kế hoạch ban đầu cô định là xã giao với Lưu tổng xong thì đi gặp Lâm Mộ Tình ngay, nếu Lâm Mộ Tình mà ngửi được mùi thuốc lá trên người cô, tới lúc đó không biết muốn lăn cô thêm bao nhiêu vòng.

Cô suy nghĩ một chút xong vẫn đẩy trả lại cho Lý công tử, "Khỏi đi, khui thêm vài bình rượu qua đó, mình đi cố gắng thêm chút."

Lúc Tiêu Dương đẩy cửa vào, Lưu tổng đang trò chuyện khá vui vẻ với phục vụ tiểu thư, thái độ, động tác có chút ngả ngớn, vừa nhìn liền thấy là ra chơi đùa. Điều này càng khiến Tiêu Dương thấy phiền phức hơn nữa, tâm trạng bị dồn nén khiến Tiêu Dương không muốn bàn chuyện làm ăn với người này chút nào.

Chốc lát, rượu đưa thêm vào, Tiêu Dương lại tìm được cơ hội lên tiếng, nói: "Lưu tổng, về khu du lịch......"

"Chà? Rượu này không tệ đó!" Lưu tổng chép chép miệng, không một thông báo trước liền cắt ngang lời Tiêu Dương nói, "Tiêu tổng, tên rượu này là gì? Rượu này không tệ, cô cũng uống thử xem." Ông nói xong liền rót đầy ly rượu trước mặt Tiêu Dương.

Tiêu Dương cười theo, "Blue Label."[2] Nói xong cầm cái ly trước mặt nhấp lấy một hớp. Có thể không ngon được hay sao? Rượu này hơn một nghìn nhân dân tệ[3] cho một chai, giờ lấy ra chiêu đãi ông, luôn cảm thấy có chút đáng tiếc. Tiêu Dương có cảm giác mình muốn đập cái vụ làm ăn này quá, nhưng lại không muốn chịu thua nhanh như vậy, nên cô quyết mình nhất định phải bắt được cái công trình này, nếu không thật xin lỗi mấy chai rượu này.

[2] Bule Label: Là một loại Whisky thuộc loại Blend có nồng độ rượu là 40%. Phổ biến nhất là JW Blue rồi.

[3] 1.000 RMB khoảng 3.500.000 VND



Lưu tổng còn không ngừng khen rượu này, ông nói: "Rượu này...... uống hết một ly đầu, liền không ngừng lại được."

Tiêu Dương lập tức rót đầy rượu vào ly ông, cô không muốn tiếp tục đánh thái cực với ông nữa, ăn ngay nói thật: "Lưu tổng, tôi biết ông không muốn bàn chuyện với tôi, nhưng thành ý của Dương Trình chúng tôi, cùng thành ý của tôi, đều đã đặt ngay trước mặt của ông, ông xem...... có nên suy nghĩ lại một chút hay không?"

"Thành ý?" Lưu tổng không khỏi nhìn vị đại tiểu thư Dương Trình ở trước mặt mình đây. Ông đúng thật là không muốn bàn chuyện với Tiêu Dương, ngành kiến trúc này, là lần hợp tác đầu tiên, ông có gì để bàn với một tiểu cô nương cơ chứ? Làm sao mà bàn? Đối với việc Dương Tử An không ra mặt, xác thật là ông cũng có chút tức giận, ông quả thật là nhìn không thấy thành ý của Dương Trình cuối cùng là nằm ở chỗ nào. Vì thế nên từ lúc dùng bữa đến bây giờ, ông luôn chuyển đề tài, ông đoán chừng, nhân vật mà Tiêu Dương sắm vai trong xí nghiệp gia tộc Dương Trình, cùng lắm cũng chỉ là một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé mà thôi, Dương Tử An để cô ta đến đây bàn chuyện làm ăn với mình, bản thân mình liền cũng không có thành ý gì để bàn.

Tiêu Dương nhìn thái độ của ông ta, ít nhiều cũng đoán ra được một ít tâm tư của ông. Ban đầu cô còn cho rằng vị Lưu tổng này cùng lắm chỉ là một địa chủ, dựa vào tên tuổi cùng thực lực của Dương Trình, tự mình chiêu đãi cho tốt là được, không nghĩ tới người này lại không đơn giản như tưởng tượng của cô đến như vậy, hơn nữa còn là kiểu vô cùng khó chơi. Lúc trước cô có nhìn qua một chút tư liệu về ông, người này giàu lên rất ngẫu nhiên, có thể là do nắm bắt được cơ hội, tóm lại là tin tức có ích cho Tiêu Dương cũng không được nhiều cho lắm. Vì lẽ đó mà cô mới cảm thấy lần này khó bàn đến như vậy, nhưng trải qua vài tiếng đồng hồ ở chung, tuy ông vẫn chơi trò lòng vòng, nhưng ít nhiều gì Tiêu Dương cũng tìm ra vài con đường nhỏ.

Lúc cô gọi phục vụ cầm hai ly dùng để uống rượu Brandy[4] vào, tuy rằng nói là uống Whisky thì tốt nhất nên dùng ly Whisky, nhưng nhìn cái ly trước mặt này, thật sự là quá nhỏ.



[Loại ly thủy tinh dùng cho Brandy thường có dung tính khoảng 300 - 400ml]

Lưu tổng ngồi trên salon, khoanh tay lại nhìn cô rót rượu, một chốc sau, hai ly rượu kia liền đầy lên. Ông nhăn mày một cái, ánh mắt hơi nheo nheo lại, nghĩ thầm xem tiểu nha đầu này có ý gì đây?

Tiêu Dương nghĩ, mặc dù cuộc làm ăn này không lớn lắm, nhưng nếu người ta đã muốn làm ăn với mình, cô cũng không có đạo lý gì để người ta đi tìm công ty khác. Tuy Dương Trình không cần mối làm ăn nhỏ này, nhưng trong lòng cô thật ra là đang muốn đấu với cậu cô, hoặc nói rõ hơn chính là phân cao thấp với chính bản thân mình, cô không thể bởi vì chút chuyện nhỏ này, lại khiến cho Dương Hoành Văn mượn chuyện này mà nói ra nói vào.

Cô cầm ly rượu, hít sâu một hơi, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà uống cạn ly rượu, mặt không đổi sắc mà nói với Lưu tổng: "Đây là thành ý của Dương Trình."

Tiếp theo, lại rót thêm một ly, cô cầm lên, chạm vào ly rượu của Lưu tổng một cái, lại từng ngụm từng ngụm lớn mà uống sạch. Uống sạch ly này, cô có chút ho khan, đầu cũng bắt đầu lơ mơ, nhưng vẫn cố gắng duy trì sự tỉnh táo, "Lưu tổng, đây là thành ý của tôi."

Lưu tổng nhịn không được nữa từ salon mà ngồi thẳng mình lên, tiểu nha đầu này, khá thú vị đấy, một người uống gần hết một chai Whisky, cũng có chút hào khí. Nhưng để đủ trình độ bàn chuyện làm ăn với ông sao, vẫn còn kém một chút.

Tiêu Dương nhìn ông đang nhìn chằm chằm vào mình, lại nhìn ly rượu trước mặt ông, cô biết, ông ta không uống, sẽ tiếp tục không muốn bàn tới chuyện làm ăn với cô. Cô hít thở vài cái, cắn răng dứt khoát một phen, liền cầm ly rượu của Lưu tổng, chuẩn bị uống hết toàn bộ.

Lưu tổng nhìn trong chốc lát, cảm thấy hình như mình có chút xem nhẹ nha đầu kia rồi, rõ ràng là uống không nổi nữa, lại còn tiếp tục liều mạng tới như vậy, khiến ông có cảm giác như đã từng quen biết vậy. Ngay lúc Tiêu Dương uống còn nửa ly, ông liền ấn ly rượu xuống.

"Được rồi, nha đầu, không muốn sống nữa?"

Tiêu Dương giật mình, lúc nhìn về phía ông, trong ánh mắt mang theo một chút kinh ngạc, còn thêm một chút chờ mong.

Trong căn phòng im lặng cực kỳ, vài nhân viên phục vụ ngay lúc Tiêu Dương uống xong ly đầu tiên, đã khiếp sợ đến nói không nên lời, còn lúc này thì cả đám đều trợn to mắt ra mà nhìn đến sững sờ tại chỗ.

Lưu tổng cười cười, nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ, nói: "Ngày mai tôi phải bay đi Thượng Hải, cuối tuần trở về, ba giờ chiều, tôi hy vọng có thể nhìn thấy cô, cùng bản kế hoạch của cô."

Tiêu Dương cười đồng ý, thấy Lưu tổng muốn đi, nhanh chóng đứng lên tiễn ông, Lưu tổng ấn vai cô ngồi xuống lại, nói cô đã uống đến như vậy rồi, cũng đừng khách sáo với tôi nữa. Đợi tới lúc Lưu tổng ra khỏi phòng, đầu Tiêu Dương choáng váng đến nằm nhoài ra phía sau, mấy người bên cạnh kia vội vàng tới chăm sóc cho cô, có người ra ngoài tìm Lý công tử, so với vừa rồi cũng náo nhiệt không kém.

Lý công tử thấy Tiêu Dương say đến cái dạng này, liền ra sức mà trách mắng cô, Tiêu Dương cũng chỉ cười cười, không nói gì cả. Nếu có một ngày, cậu phát hiện người kế bên mình luôn tìm đù mọi cách để nhìn cậu bị chê cười, chắc gì cậu cũng sẽ không quật cường cùng nóng lòng để chứng tỏ bản thân mình?

Lý công tử cầm tay cô, ép cô nuốt hết ly nước ép dưa hấu pha muối. Lúc tối khi cô với Nhất Văn vừa đáp xuống, Nhất Văn liền bị người trong nhà gọi đi, nếu không phải là do không có Nhất Văn ở đây, cái chuyện uống rượu này, làm sao lại để Tiêu Dương phải liều mạng tới như vậy?

Đột nhiên có nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào, khay trên tay còn đặt một chai DOM, nói là do vị tiên sinh khi nãy gửi cho Tiêu tổng.

Lý công tử mắng một câu thô tục: "Ông ta còn chê cậu uống không đủ nhiều nữa à?"

Đột nhiên Tiêu Dương tỉnh táo hơn so với khi nãy không ít, cô nhịn không được lắc đầu cười cười, nhìn thấy dáng vẻ mừng rỡ của những cô gái kia khi nhìn thấy rượu này, cô nên sớm biết, Lưu tổng này không phải là người bình thường. Dom Pérignon[4], là loại champage thích hợp để dỗ dành trẻ em.

[4] Dom Pérignon là loại vang trắng có nồng độ khoảng 12,5%



Lý công tử thấy cô uống nhiều rồi, ngay cả túm kéo gì cũng phải đưa cô về phòng nghỉ ngơi.

"Có cần mình gọi Lâm lão sư qua đây hay không?" Lý công tử thay cô đắp chăn lên.

Tiêu Dương ghé lên giường mà lắc lắc đầu, bây giờ nhớ lại cái vẻ uống rượu khi nãy của mình, cô cũng bái phục bản thân sao khi nãy có dũng khí đến thế. Nhiều lần cô cho là mình uống không nổi nữa rồi, nhưng vẫn ép bản thân mình nuốt xuống. Cũng có vài lúc cô thấy mình như say đến không chống đỡ được nữa, nhưng vẫn cố gắng dùng tay trái bấu lấy tay phải, vẫn kiên trì đến khi Lưu tổng chịu nhìn đến bản kế hoạch.

Lý công tử suy nghĩ một chút, có vẻ như dù có gọi Lâm Mộ Tình đến cũng không làm ra ngô khoai gì, để Tiêu Dương ngủ ngon một giấc thức dậy chắc sẽ không có gì nữa, nên cũng bỏ qua cho cái suy nghĩ kia. Nhưng mà nãy giờ Tiêu Dương cũng không có nói là đã xảy ra chuyện gì mà? Cô vỗ nhẹ lên mặt Tiêu Dương, "Cậu thật sự là không có chuyện gì sao? Có cần đến bệnh viện hay không?"

Lúc này Tiêu Dương mới mở miệng nói câu đầu tiên ----- "Mẹ ki*p." Cuối cùng cũng tranh được cái cơ hội này.

Lý công tử thở phào một hơi, còn 'thăm hỏi' người ta được, xem ra là không có chuyện gì rồi.

"Cậu đi lo việc của mình đi, không cần phải chăm sóc mình......" Tiêu Dương đầy cô, nhìn cô như thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt mình, càng thấy hoa mắt thêm.

Lý công tử vừa định nói là mình không có gì làm, thì liền có người đến gõ cửa, nói Triệu tiểu thư tìm cô, Lý công tử liền thấy bực mình, Triệu tiểu thư là ai? Cô mở miệng định phái người đuổi đi, Tiêu Dương lại nói: "Xin cậu đó, đi nhanh đi, để mình ngủ một giấc ngon, đầu mình bây giờ đau chết đi được."

Lý công tử ngượng ngùng rời đi, cô cũng chỉ muốn xem thử xem có phải là Tiêu Dương trải qua nhiều chuyện không thuận lợi hay không mà thôi, muốn quan tâm Tiêu Dương thôi mà, kết quả còn bị xua đuổi. Aish, đây chính là sự quan tâm chỉ riêng Tiêu Dương cùng Nhất Văn mới có thể được hưởng thụ đó! Cô có khi nào tốt bụng với người khác qua cơ chứ? Phát xong bực tức trong lòng mình rồi, cô đi theo phục vụ đi gặp vị Triệu tiểu thư kia.

Cửa phòng vừa mở ra, Lý công tử liền choáng váng, lúc đầu cô chỉ đơn giản nghĩ là cô ex nào đó tới tìm cô, kết quả vị Triệu tiểu thư này chính là khách quen của quán Triệu tỷ. Chồng của Triệu tỷ có quen biết với đại ca cô, cho nên mỗi lần Triệu tỷ đến, cô đều phải đến kính một ly rượu. Lúc trước đều do Nhất Văn cùng Triệu tỷ tán gẫu, căn bản là không cần cô đến chiêu đãi, lúc này Nhất Văn không ở đây, cô cúi đầu liếc mắt nhìn cái chai trên bàn, đây là khoảng khắc mà cô mong nhớ Nhất Văn hơn bất cứ lúc nào nhất.

Triệu tỷ lôi kéo Lý công tử, khỏi nói là có bao nhiêu nhiệt tình, tuy là lúc nói chuyện cũng liền có vài câu sẽ nhắc tới Nhất Văn, nhưng khi cánh cửa được khép lại trong nháy mắt, trong lòng Lý công tử âm thầm kêu khổ, đêm nay chính là một đêm mất ngủ rồi đây!

Rạng sáng ba giờ, Tiêu Dương đang ngủ mê man thì cảm thấy có ai đó bước vào phòng, cô muốn nhìn một chút xem là ai, nhưng mắt mở không nổi, mơ mơ màng màng nghĩ, hẳn là Lý công tử đi? Người khác làm sao có thể đi vào được.

Kết quả là điều đầu tiên người kia vào phòng chính là đụng vào cạnh tường, sau đó lại đá ngã cái thùng rác bên giường, cuối cùng là chạy vào trong nhà vệ sinh nôn mửa.

Tiêu Dương ngọ ngoạy muốn đứng dậy, nhưng tứ chi nặng trịch, cơ bản là dậy không nổi, cô đành phải nằm trên giường mà gọi Lý công tử, "Cậu không sao chứ?"

Lý công tử không lên tiếng, vẫn một mình lăn qua lăn lại trong WC.

Tiêu Dương nghe tiếng nước mà thiếp đi rồi tỉnh lại, tỉnh xong lại ngủ tiếp, đại khái là khoảng nửa tiếng hay một tiếng gì đó, Lý công tử một đường lạch lạch cạch cạch đụng đổ không biết bao nhiêu thứ, mới nhào lên được cái giường lớn, trực tiếp nằm lên đùi Tiêu Dương, đè tới Tiêu Dương lầm bầm vài câu, một cước đá cô sang chồ khác.

Lý công tử ngay cả sức lực trên chân cũng không có, trong họng lầm bầm vài câu, cô nói: "Kiều Nhất Văn, tại sao người ta luôn hiểu lầm hai đứa mình quen nhau vậy?" Sau đó liền không thấy có động tĩnh gì nữa.

Lại không biết qua bao lâu, Tiêu Dương lại mơ hồ nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra một cái. Cửa phòng mở 'bang' một tiếng, sau đó đèn phòng cũng bật lên, dù cho có nhắm mắt lại đi chăng nữa cô cũng cảm nhận được ánh sáng chiếu vào mắt mình.

Người kia bước vào cái gì cũng không nói, cũng chạy tới giường, trực tiếp úp người xuống, một nửa thân mình đè Tiêu Dương, một nửa thân mình còn lại đè Lý công tử. Chỉ mượn cái khí thế khi nằm xuống này, Tiêu Dương đã biết người đó là Nhất Văn.

Đầu tiên là Nhất Văn dùng tay phải vỗ vỗ Tiêu Dương ở bên phải, "Này? Tiêu Dương? Cậu đang ngủ?"

Tiêu Dương mặc kệ cô, này không phải nhảm nhí hay sao? Trời còn chưa sáng thì mình đây đương nhiên là đang ngủ rồi.

Sau đó Nhất Văn lại dùng tay trái chọc chọc Lý công tử: "Mình vừa rồi theo ba đi gặp một ông chú, cậu có biết bọn họ uống rượu như thế nào hay không? Là trực tiếp dùng một cái bát to đó! Là bát to! Uống chết mình rồi!"

Cô thấy hai người khi không có phản ứng gì sất, hai tay đồng thời cùng vỗ vỗ hai bên, "Nè! Hai người các cậu đừng ngủ nữa! Dậy uống tiếp với mình đi!"

Tiêu Dương cùng Lý công tử vô cùng ăn ý mà cùng lúc bịt kín miệng cô lại.

Đây là một đêm hỗn loạn đến cỡ nào đây......

Trong lúc ngủ mơ, Tiêu Dương quyết định phải dậy sớm một tí để cùng đi ăn sáng với Lâm Mộ Tình.

- --------------

Hết chương 61.