Ái · Đãng Dạng

Chương 67



Tiêu Dương giúp Dương Tử An thành công ký xong phần hợp đồng với Lưu tổng. Tuy rằng trung gian có gặp một chút gập ghềnh, nhưng cuối cùng cũng khiến đối phương vô cùng hài lòng.

Cô dựa theo thời gian đã hẹn trước mà đến văn phòng của Lưu tổng, bản kế hoạch đầu tiên, là phương án truyển thống của nhân viên trong công ty. Tới khi Lưu tổng xem xong và cảm thấy không hài lòng với nó, mới đưa bản kế hoạch của mình lên. Một bản kế hoạch tương đối mạo hiểm, nhưng không nghĩ tới lại được Lưu tổng tán thưởng.

Nếu như nói Tiêu Dương cùng lúc phải chịu áp lực tra tấn trong chuyện tình cảm, đồng thời có thể hoàn thành tốt được công việc, là đáng được nhận một like đến cỡ nào rồi, thế nhưng mà, ở khía cạnh của Tiêu Dương, ở mặt ngoài nhìn như là một nhà giàu mới nổi, nội hàm lại ẩn chứa một năng lực khiến người khác không thể khinh thường, Lưu tổng này, càng khiến người khác phải kính phục hơn.

Lúc cô về tới công ty, ở thang máy gặp được biểu ca, vì thế hai người ở thang máy hàn huyên vài câu.

Đối với việc gần đây Dương Tử An phân bổ rất nhiều công việc để Tiêu Dương hỗ trợ, có vẻ như có chút băn khoăn. Thật ra thì anh cũng không muốn kết hôn sớm đến như vậy, chỉ là ba anh luôn càm ràm anh nên sớm cho ông nội bồng chắt trai lý tưởng, để làm hài lòng ông, anh đành phải đồng ý kết hôn. Xét đến cùng, nguyên nhân cũng chính là ba anh muốn mượn chuyện này để giành thêm một phần gia sản, so với bất cứ ai thì anh là người hiểu rõ chuyện này nhất.

Còn về phần đối tượng kết hôn, anh cảm thấy, cũng xem như là thích đi, ít nhất là không chán ghét. Tương đối phù hợp với gout thẩm mỹ của anh, lại khó có được, gia thế phù hợp với yêu cầu của ba anh. Lúc trước anh cũng có quen với vài ba cô gái do ba anh chỉ định, nhưng chỉ có vị hôn thê bây giờ khiến anh thấy hài lòng nhất, bởi vì vừa thông minh lại là phụ nữ có hàm dưỡng. Cả hai người đều hiểu được đây là một mối hôn nhân như thế nào, cũng biết mục đích khi quen nhau, vì thế nên vài năm nay cũng chưa từng khắc khẩu với nha, bất cứ lúc nào hay ở bất cứ nơi nào, bao gồm cả lúc trên giường, đều hài hòa vô cùng.

Dù Tiêu Dương có thái độ với cậu mình, nhưng đối với Dương Tử An vẫn có sự quan tâm từ tận đáy lòng, cô hỏi anh: "Hôn lễ có cần em phải hỗ trợ điều gì hay không?"

Dương Tử An cười, nói: "Em xử lý chuyện công ty ổn thỏa, là giúp anh một đại ân rồi."

"Anh, sao lại đột nhiên tới như vậy? Lúc trước không phải nói là cuối năm mới tổ chức hay sao?" Lúc trước Tiêu Dương đã muốn hỏi, nhưng thấy Dương Tử An bận rộn tới như vậy, vẫn chưa tìm được cơ hội để hỏi.

Dương Tử An thu lại nụ cười, "Cô ấy mang thai."

Tiêu Dương ngập ngừng một chút, nếu là cô gái khác, Dương Tử An sẽ gọn gàng dứt khoát kêu đối phương đi bỏ đứa bé, sẽ không còn sự do dự như nhiều năm trước nữa.

Thấy Tiêu Dương không nói gì, Dương Tử An quyết định nói sang chuyện khác, nếu anh bảo vị hôn thê bỏ đứa bé, đại khái cô ấy cũng sẽ đáp ứng, bởi vì anh từng phát hiện ra thuốc tránh thai trong ngắn kéo tủ nhà cô ấy. Đứa bé này là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng giữa những mong muốn của người già trong hai nhà, mượn cơ hội này thúc giục chuyện kết hôn, phải nhanh chóng đạt thành lợi ích của bọn họ. Bất luận là như thế nào, kết hôn, sinh đứa bé, đều là chuyện không thể tránh khỏi, anh đơn giản là thuận theo bọn họ thôi. Bởi vì chút chuyện này vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đựng của anh.

Dương Tử An điều chỉnh lại tâm trạng của mình, mang giọng nói có hơi chút thả lỏng, nói: "Nghe nói...... bác sĩ Lâm đã về?"

"Tin tức của anh sao nhanh vậy?" Tiêu Dương nghi ngờ liếc anh một cái, nếu không phải là ở nhà Lâm Mộ Tình gặp được Lâm Mộ Hân, cô cũng không biết chuyện Lâm Mộ Hân đã về. Cô lôi kéo Dương Tử An di chuyển qua bên cầu thang lối thoát hiểm, tránh đi ánh mắt ngẫu nhiên của những nhân viên đi lướt qua hai người họ.

"Nghe nói...... cô ấy cũng định kết hôn."

"Em có biết chuyện này."

"À, mấy ngày hôm trước lúc anh đi S thị, trên máy bay gặp được bác An, ông ấy nói con mình sắp kết hôn, anh còn cười chúc mừng, chỉ là không nghĩ tới cô dâu sẽ là bác sĩ Lâm." Lúc nhắc tới Lâm Mộ Hân, Dương Tử An thấy có chút lo lắng, vẫn cẩn thận chú ý tới sắc mặt của Tiêu Dương.

Tiêu Dương dường như khá thoải mái mà cười cười với anh: "Không sao hết, anh có gì muốn nói thì cứ nói."

Dương Tử An hít sâu một hơi, "Thế...... này chị em hai người họ...... Em tính như thế nào?"

"Đừng nói là anh sợ em đi cướp dâu đó chứ? Đây là cái thời đại gì rồi? Yên tâm đi, em rất rõ người mình muốn nhất là ai, em cũng biết cậu với ba của An Gia Minh là bạn lâu năm, dù em có đến nơi tổ chức hôn lễ cũng sẽ không đi gây loạn đâu. Em với Lâm Mộ Hân...... còn làm được bạn bè thì xem như là tốt lắm rồi, nếu không được thì cũng không miễn cưỡng gì." Tiêu Dương cảm thấy lập trường của mình kiên định đến như vậy, biểu ca thật sự không cần thiết phải lo lắng cho mình.

"Anh không phải là nói chuyện này...... Tiêu Dương, sao em còn không hiểu được vậy?" Dương Tử An lại đè thấp âm lượng mình xuống, "Bây giờ anh sắp kết hôn, kế tiếp sẽ là em đó." Vốn dĩ anh muốn tìm một khoảng thời gian cùng Tiêu Dương từ từ tâm sự, nhưng anh lại bận chuyện hôn lễ, Tiêu Dương lại bận rộn chuyện công việc, nếu không phải chuyến này bắt gặp nhau trong thang máy, mấy lời này còn không biết phải để tới khi nào mới có cơ hội nói ra.

Trong nháy mắt, ánh mắt của Tiêu Dương có chút ảm đạm, lời nói của biểu ca nhắc nhở cô, gần đây đúng là cô có tí đắc ý đến quên hình rồi. "Em biết...... Em có quyết định của riêng mình."

Chỗ này thật sự không phải là nơi phù hợp để nói chuyện, hai người sau câu đó liền kết thúc cuộc nói chuyện, sau đó biểu tình như thường, một trước một sau đi ra khu thang máy. Tiêu Dương tiễn Dương Tử An vài bước, xoay người quay về nhấn nút thang máy, đầu óc lại nhớ tới chuyện công việc. Dương Tử An vẫn duy trì trạng thái sắp làm chú rể, vẻ mặt như mang gió xuân phơi phới, vui cười hòa nhã với từng nhân viên gật đầu chào hỏi mình.

Hôn lễ của biểu ca cử hành trước hôn lễ của Lâm Mộ Hân, thời gian chuẩn bị còn vài ngày, Tiêu Dương quyết định phải cố gắng gấp bội trong chuyện công tác, tăng số lần công tác đối ngoại của mình lên.

××××

Song song với chuyện công việc của Tiêu Dương, Lâm Mộ Tình đã vì tỷ tỷ mình bận rộn chuyện hôn lễ. Anh rể đạt chuẩn An Gia Minh đã gọi điện đến, đại khái là nói mình đang bận rộn chuyện thu mua vài hãng dược, hôn lễ phải làm phiền nàng giúp đỡ cùng lo liệu thêm. Lâm Mộ Tình rất tự nhiên liền vui cười hớn hở đồng ý, còn cầm cái chìa khóa tân phòng để bài trí. Như lời mẹ Lâm nói, chị con kết hôn, con làm gì mà hào hứng như hôn lễ của mình vậy? Lâm Mộ Tình không lớn không nhỏ mà vịn cả hai bả vai mẹ mình, nói: "Chị của con kết hôn, con liền có một kiểu, ừm ------ cảm giác như đứa nhỏ mình cuối cùng cũng gả ra ngoài."

Nàng muốn mua một cây đèn bàn tặng cho tỷ tỷ, đèn bàn, đối với phụ nữ rất quan trọng. Ví dụ như, ban đêm lúc không ngủ được, cầm một quyển sách đặt bên gối, với ánh sáng từ ngọn đèn, đọc một câu chuyện xưa của người khác, sau đó lại vì cuộc sống của mình mà cảm khái; Lại ví dụ như, đêm thâm đơn độc, chờ người ấy về muộn, cũng cần một tia sáng ấm áp bầu bạn, như vậy sẽ không có vẻ như cô đơn hoặc lạnh lẽo, dù có chờ đợi trong một khoảng thời gian dài, cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch......

Nàng gọi Lâm Thanh Hủ cùng đến phố buôn đèn, Tống Nhiên cùng bọn Vương Thiến Thiến có hẹn, Lâm Thanh Hủ liền rảnh rỗi, vừa lúc hai người đều có một bụng tâm sự muốn nói với nhau.

Lâm Mộ Tình đi vào một tiệm, một bên nhìn đèn một bên nói với Lâm Thanh Hủ ở phía sau: "Cậu có cảm giác thấy chị mình đối với Tiêu Dương có chút là lạ hay không?"

Lâm Thanh Hủ cũng rất chăm chú giúp cô chọn đèn, "Mình còn chưa nắm được tay của Tống Nhiên nữa đó."

Hai người này lại dùng phương thức đặc biệt để tiến hành giao tiếp với nhau.

Đột nhiên Lâm Mộ Tình dừng bước lại, Lâm Thanh Hủ phanh không kịp, tông vào vào mông xe. Lâm Mộ Tình "Ah"nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Chị mình không thể nào quên Tiêu Dương được mới đúng chứ, khi đó ở bệnh viện cũng giúp mình chăm sóc hết mấy tháng mà, nhưng tại sao sau khi gặp lại liền lạnh nhạt tới như vậy được?"

"Cậu nói thử xem Tống Nhiên có phải thuộc loại chậm nhiệt hay không?" Lâm Thanh Hủ phủi phủi cái ngực phập phồng không bị gì kia của mình, giống như cô gái thẹn thùng trước mối tình đầu vậy, mỗi lần tiến hành từng bước đều phải thương lượng đối sách với bạn bè mình trước.

"Có thời gian hẳn là mình phải hỏi chị mình một chút xem cuối cùng là xảy ra chuyện gì."

"Mình cảm thấy bản thân hẳn là nên chủ động thêm chút nữa."

"Trước tiên có phải nên đi thẩm vấn Tiêu Dương một chút trước hay không?"

"Thử việc hẳn là cái gì cũng được xài thử mới đúng."

Bỗng nhiên Lâm Mộ Tình xoay người lại, Lâm Thanh Hủ vừa lúc dừng kịp lúc, mới không có thêm một màn thân mật tiếp xúc lần nữa. Hai người liếc nhau, hài lòng với lần ăn ý này lẫn nhau. Lâm Mộ Tình chỉ cái đèn kiểu tây gần người, nói: "Này như thế nào?"

Lâm Thanh Hủ bước tới nghịch nghịch vài cái, gật gật đầu đồng ý, "Mình cảm thấy rất tốt."

"Vậy cái này đi." Lâm Mộ Tình gọi chủ tiệm đến chỉnh thử đèn và đóng gói. Quay đầu lại nói với Lâm Thanh Hủ: "Có đôi lúc bổ sung vé sau cũng không có gì là không tốt, cả hai đã không còn một tầng bất đồng với nhau nữa, ngược lại còn là làm ít hưởng nhiều. Đương nhiên, mình không chủ trương cậu đi làm như vậy, trước khi xác định được trái tim của Tống lão sư, cậu vẫn nên giữ mối tình tuổi học trò này của mình đi." Suy nghĩ một chút cảm thấy không đúng, cố ý bổ sung thêm một câu: "Giống thời kỳ trung học của tụi mình đó."

Lâm Thanh Hủ hiểu được, tình cảm của cô đối với Tống Nhiên, là kiểu mà nếu như chị không chê em, vậy chúng ta liền dùng phần tình cảm này cùng nhau trải qua cả đời người luôn đi. Mà Tống Nhiên còn phải cân nhắc mình nhiều tới như vậy, tình cảm không phải là dùng lời nói, mà phải dựa vào hành động, nếu một ngày cô phát hiện tình cảm của Tống Nhiên đối với mình có xu hướng tăng dần lên, khi đó lại tiến thêm một bước nữa cũng liền thuận lý thành chương thôi. Quá gấp gáp, ngược lại sẽ thành làm nhiều hưởng ít.

Lâm Thanh Hủ thay Lâm Mộ Tình nhận lấy cái đèn bàn đã được đóng gói lại, hai người sóng vai cùng đi ra ngoài, chuyện của cô đã tìm được hướng giải quyết, vì thế nên cô cũng phải nhắc nhở Lâm Mộ Tình một câu. Cô nói: "Mình cảm thấy chị cậu với Tiêu Dương có lẽ trước đó đã xảy ra chuyện gì không được thoải mái với nhau rồi."

Trong nháy mắt, trong đầu Lâm Mộ Tình hiện lên hình ảnh của nụ hôn đầu kia, là buổi tối trời mưa nhè nhẹ kia, trong hoa viên khu du lịch ở Giang Bắc, Tiêu Dương cưỡng hôn mình, ngày đó Tiêu Dương nói là do nhận lầm người, là nhận lầm mình với ai...... là......

Nàng lắc lắc đầu một cái, sẽ không.

"Làm sao vậy?"

Lâm Mộ Tình đón được ánh mắt thăm hỏi của Lâm Thanh Hủ, "Không có gì." Nàng ảo não, sao đột nhiên lại nảy ra cái suy nghĩ kỳ lạ này chứ?

Sau đó hai người cũng không nói gì nữa, đợi đến lúc cả hai đều lên xe, Lâm Thanh Hủ vừa ngồi ổn xuống, Lâm Mộ Tình liền liều mạng phóng xe đi, Lâm Thanh Hủ khó khắn che chở cho cái đèn bàn, thiếu chút nữa đã tiếp xúc thân mật với cái kính chắn gió.

"Cậu gấp gáp cái gì chứ?" Cô cảm thấy Lâm Mộ Tình có chuyện gì rồi, chỉ là không nói ra, hơn nữa chuyện này còn rất quan trọng, ngay cả cô cũng không thể bật mí được.

Lâm Mộ Tình vội vàng nhường đường xe sau, không thèm liếc mắt nhìn tới, nói: "Còn nói mình thích Tống lão sư nhiều biết bao nhiêu, chẳng lẽ cậu không biết điều đầu tiên sau khi Tống lão sư lên xe chính là nhắc nhở mọi người phỉa thắt dây an toàn vào à?"

"Mình còn chưa ngồi ổn xuống mà, cậu có cho mình cơ hội được thắt à?"

Sau khi Lâm Thanh Hủ trải qua vài lần kinh tâm động phách cũng rút ra được kinh nghiệm cho bản thân, cuối cùng cũng có thể an tâm mà leo lên xe Lâm lão sư ngồi, cái gi mà ngày đông tuyết rơi trơn trượt, hay luồn lách đánh võng chỉ vài cm, cô đã không thèm để ý tới nữa. Ngồi trên xe của Lâm Mộ Tình tuyệt đối là kích thích mạo hiểm, cộng thêm rèn luyện cơ lực của tim.

Lâm Mộ Tình vừa định cãi lại, đột nhiên thấy phía sau có một chiếc xe chạy theo các nàng, "Cậu nhìn giúp mình chiếc xe đằng sau kia xem, sao nhìn thấy hơi quen quen vậy?"

Lâm Thanh Hủ vừa quay đầu lại, một chiếc SUV màu đen đang bám sát đuôi xe phía sau, trong số tất cả những người mà cô quen biết, chỉ có một người lái chiếc LX này, cô cẩn thận nhìn nhìn biển số xe, hình như có hơi quen thật. Xoay người nói với Lâm Mộ Tình: "Hình như là Khang Kiến."

- --------------

Hết chương 67.

Madpuff: Tắt máy rồi mới nhớ quên up truyện, mở ra đăng chương mới liền... Mad sẽ cố gắng đu theo lịch ba - năm - bảy (nói chung là 1 tuần sẽ đảm bảo đủ 3 chương)

Bộ này sắp hoàn rồi, có vài bộ nhắm sẽ dịch lúc đầu thì đọc xong mới thấy là hông có thịt, hông bộ nào có thịt cả. Buồn nhẹ...