Ái Dục: Tội Phạm Tình Yêu

Chương 2: Chỉ là một người hầu



Lời anh nói tràn đầy quyền lực và sự tự tin, Cung Bách có vẻ chắc chắn cô không thể thoát khỏi anh, cả đời này phải chịu sự kiểm soát của anh.

Lạc Xuyên biết rõ cô mang thân phận người hầu nên cũng không phản kháng, tuy nhiên cô lại nói một câu đầy sắc bén:

- Thiếu gia à, dù sao thì anh cũng không thể kiển soát tôi cả đời được.

Dù cô chỉ mới ở cạnh anh được ba tháng nhưng khả năng đối đáp với chủ nhân nào phải dạng vừa. Cung Bách chẳng những không bực dọc khi cô phản biện mà ngược lại anh càng tỏ ra hứng thú với cô gái có ngoại hình xinh đẹp giống hệt người yêu cũ đã phụ bạc anh năm xưa.

Anh đưa tay nâng cằm cô, hai gương mặt kề cận, khoảng cách giữa môi của anh và cô đang rất gần nhau. Lạc Xuyên có chút hồi hộp trước sự tiếp xúc quá gần kề.

- Diệp Lạc Xuyên, cô nên nhớ một điều, biệt thự này không phải là nơi cô thích ở thì ở, thích đi thì đi. Không có sự cho phép của tôi thì cô mãi mãi cũng không thể thoát khỏi kiếp người hầu.

Trước sự quả quyết của anh, cô buông nhẹ một câu:

- Thiếu gia đang hăm dọa tôi sao?

Lạc Xuyên là người hầu duy nhất trong nhà dám đối đáp thẳng thừng với anh. Chỉ cần Cung Bách nói một câu, cô sẽ không ngần ngại đáp lại một câu.

- Tôi cần gì hăm dọa một hầu gái.

Anh nói lời bỡn cợt rồi buông cô ra, Cung Bách nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói lạnh lùng ra lệnh:

- Tôi cho cô năm phút chuẩn bị, cùng tôi đến trường bắn.

Lạc Xuyên thừa biết anh muốn làm khó cô, chỉ có năm phút thì chỉ kịp lấy áo khoác rồi nhanh chân chạy ra xe. Cô thật không hiểu anh đã có một phòng bắn súng ngay trong biệt thự, đầy đủ tiện nghi, hiện đại chẳng hề thua kém bất cứ khu bắn súng nào. Vậy mà anh bắn ở nhà vẫn chưa đủ thỏa mãn, còn bắt cô theo anh đến trường bắn.

- Tôi biết rồi.

...

Đến trường bắn súng cách nhà khá xa, Cung Bách chọn một khẩu súng dài, anh đặt súng lên bệ đỡ, mũi súng hướng về phía bia đỡ đạn, một mắt nhắm lại. Sau khi nhắm chuẩn xác, anh liền bóp còi, viên đạn bắn ngay vào tâm bia đỡ chẳng chút xê dịch.

Nói về khả năng bắn súng, Cung Bách đã đạt trình độ thượng thừa, tuy bách phát bách trúng nhưng anh lại chưa từng biết chán bộ môn này. Nếu quá bận rộn anh vẫn sẽ cố gắng dành thời gian mỗi tuần tối thiểu một lần để rèn luyện khả năng bắn súng.

- Cậu ba, thật trùng hợp, cũng gần nửa năm rồi chúng ta chưa gặp nhau.

Nghe ai đó gọi, anh lập tức đứng thẳng người rồi nhìn về phía phát ra giọng nói. Từ xa, một người đàn ông vóc dáng cao ráo cùng hai người vệ sĩ bước đến.

- Đã lâu không gặp cháu, hôm nay có nhã hứng đến đây bắn súng sao?

Người đàn ông kia chính là Tô Thẩm Dương, cháu ruột của Cung Bách. Anh có một người chị gái hơn anh mười lăm tuổi, chị ấy lấy chồng sớm, sinh con năm mai mươi mốt tuổi, vậy nên dù là cháu của anh nhưng Thẩm Dương chỉ nhỏ hơn anh sáu tuổi.

- Đúng vậy, cháu vừa tốt nghiệp xong, bây giờ đang trong thời gian nghỉ ngơi trước khi tiếp nhận công việc ở công ty của ba.

Ánh mắt của Thẩm Dương nhanh chóng bị thu hút bởi cô gái xinh đẹp đứng phía sau Cung Bách. Cô cũng nhận ra có người đang nhìn mình nên bất giác quay mặt về hướng Thẩm Dương đang đứng.

Trong giây phút va vào ánh mắt người đẹp, anh ta như hồn bay phách lạc, cảm giác xao xuyến ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô mang vẻ đẹp thanh thuần như sương sớm đọng trên lá, làn da trắng phát sáng, mái tóc đen thẳng dài mượt mà được cột cao gọn gàng. Từng đường nét trên khuôn mặt đều xinh xắn ngọt ngào, người khác nhìn vào liền muốn che chở.

- Cậu ba à, cô gái này là ai vậy?

Thấy đứa cháu trai cứ dán chặt mắt lên người cô khiến Cung Bách cảm thấy rất khó chịu. Cháu trai của anh là người đào hoa, thay bồ như thay áo, tuy không tới mức hư đốn thích vượt quá giới hạn nhưng cũng thuộc loại đàn ông mà phụ nữ nên thận trọng nếu có ý định tiến xa hơn.

- Cô ta chỉ là một người hầu thôi.

Anh buông một câu xanh rờn, cô vẫn tỏ ra bình thản vì Lạc Xuyên nhận định rất rõ cô chính là hầu gái bên cạnh anh, thân phận chẳng chút cao sang, càng không có gì để buồn bã.

Thẩm Dương nghe vậy thì cũng không hỏi thêm bất kỳ điều gì, anh ta nói nhỏ chỉ đủ một mình nghe:

- Người hầu mà đẹp đến vậy sao?

Trong lòng anh ta không khỏi ganh tị với Cung Bách khi anh có được cô người hầu xinh đẹp đến thế. Một lúc sau, trong lúc Thẩm Dương đang bắn súng, anh ta bỗng dừng tay rồi nói nhỏ gì đó với nam vệ sĩ đứng bên cạnh. Vệ sĩ nhanh chóng gật đầu rồi lấy trong giỏ xách ra một chai nước trái cây và bước đến gần cô rồi cất lời:

- Tiểu thư, Tô thiếu gia bảo tôi mang nước đến cho cô.

Lạc Xuyên có chút bối rối, cô còn chưa kịp nói lời từ chối thì Cung Bách đã bước đến cầm lấy chai nước từ tay vệ sĩ. Anh chẳng nói chẳng rằng, dứt khoát mở chai nước ra uống một ngụm rồi đưa tay về phía Thẩm Dương để nói lời dằn mặt:

- Cám ơn cháu trai.