Ái Dục: Tội Phạm Tình Yêu

Chương 36: Chuyện tình tay ba



Ngày hôm sau,

Suốt cả ngày anh tập trung cho công việc, cùng nhân viên vùi đầu vào dự án chế tạo đến mức quên ăn quên ngủ. Lạc Xuyên nhận thấy rất rõ, gần đây anh không có nhiều thời gian dành cho cô và ít khi để ý đến hoạt động của cô, càng không bắt bẻ hay ý kiến những việc cô làm.

Dù được tự do hơn trước nhưng cô cũng không mấy vui vẻ vì anh không có nhiều thời gian quan tâm cô. Tự dặn lòng không được yêu anh vậy mà cô lại không ngừng xao động, cứ nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt và mong muốn được anh để tâm. Lạc Xuyên chỉ sợ sẽ có một ngày lý trí của cô không còn đủ mạnh mẽ để chiến thắng con tim yếu đuối.

Đang giam mình trong mớ tâm tư hỗn độn, chợt tiếng chuông ngoài cổng tức khắc kéo cô trở về thực tại. Người làm nhanh chân bước ra xem thử rồi đi vào nhà, trông dáng vẻ ấp úng của người làm, dù cô đã ngầm đoán được danh tính của người bên ngoài nhưn vẫn vờ hỏi:

- Là ai đến vậy?

Lúc này người làm không thể né tránh được nữa nên vội đáp:

- Cô Lạc Xuyên, Tô thiếu gia đến tìm cô. Nhưng La thiếu gia có dặn…

Người hầu nhìn cô rồi ngập ngừng, cô thừa biết anh đã căn dặn người giúp việc không cho Tô Thẩm Dương vào nhà vì anh ta đến đây chắc chắn là để tìm cô.

- Mau mở cổng đi.

Cô lạnh lùng ra lệnh, người làm hoang mang đáp:

- Nhưng La thiếu gia đã dặn nếu thiếu gia không có ở nhà thì không được mở cửa nếu cậu Tô đến.

Lạc Xuyên vẫn kiên quyết lặp lại câu nói, cô hơi gằn giọng để hù dọa người làm:

- Tôi bảo mở cổng.

Trông cô rất nghiêm túc khiến người làm không tránh khỏi e dè, tuy nhiên với họ, lời Cung Bách đã dặn là thiên lệnh, người trả lương cho họ cũng là anh nên họ nào dám làm khác.

- Không được đâu cô Lạc Xuyên, lời La thiếu gia căn dặn, tôi không dám làm trái, mong cô thông cảm. Hay là… cô gọi điện cho thiếu gia đi, chỉ cần thiếu gia đồng ý thì tôi sẽ lập tức mở cổng.

Lạc Xuyên giữ bình tĩnh, cô không trách họ vì dù sao phận người ăn kẻ ở, họ cũng chỉ làn theo lệnh của anh thôi.

- Cô không mở thì tôi sẽ tự mở.

Vừa nói dứt lời cô liền đứng dậy và bước thẳng ra cửa. Người làm hoảng hốt vội chạy theo cô, không ngừng thốt lên:

- Đừng mà cô Lạc Xuyên, nếu thiếu gia biết thì không hay đâu, cô Lạc Xuyên à…

Cô đi một mạch ra cổng, bỏ ngoài tai lời nói khẩn thiết trong sự bất lực của người hầu. Tô Thẩm Dương đang đứng chờ cô, trông thấy cô xuất hiện, anh ta liền nở nụ cười:

- Diệp tiểu thư, cô đây rồi.

Lạc Xuyên chẳng chút chần, cô nhanh nhẹn mở cổng, mặt đối mặt với Tô Thẩm Dương. Bây giờ cô chỉ muốn đẩy nhanh tiến độ để sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, càng day dưa sẽ càng thêm rắc rối, thậm chí phát sinh thêm nhiều chuyện khó kiểm soát được.

- Tôi biết là anh sẽ đến mà.

Cô nở nụ cười đầy ẩn ý nhưng đối với Tô Thẩm Dương, nụ cười của cô lại trong trẻo, toát lên sự mong chờ chất chứa đầy tình cảm. Trong trò chơi này, ngay từ đầu Thẩm Dương đã không thể thắng vì anh ta là kẻ đơn phương nhưng lại chẳng hề nhận ra. Sự ảo tưởng, mụ mị đang âm thầm đánh gục anh ta.

- Cô vẫn luôn chờ tôi sao?

Câu hỏi của Tô Thẩm Dương mang theo vô vàn hy vọng cùng những suy nghĩ tích cực. Cô được nước đẩy thuyền, vui vẻ đưa ra câu trả lời khiến anh ta hài lòng:

- Tất nhiên rồi. Anh mau chạy xe vào trong đi.

Tô Thẩm Dương gật đầu, gương mặt lộ vẻ hớn hở rồi nhanh chóng mở cửa xe, lái ôtô vào thẳng sân biệt thự.

Người làm đứng sau lưng cô không ngừng toát mồ hôi, giọng nói lắp bắp vì khó xử:

- Cô Lạc Xuyên à… như… như vậy không ổn đâu.

Cô im lặng không đáp lời, lạnh lùng bước về phía Tô Thẩm Dương.

- Anh ngồi đi.

Lạc Xuyên không quên bảo người làm lấy nước mời Tô thiếu gia. Trước đây Tô Thẩm Dương chưa từng một mình đến nhà Cung Bách, anh ta chỉ đến cùng mẹ của mình, tuy nhiên cũng rất hiếm khi.

- Diệp tiểu thư, cậu ba không có ở nhà sao?

Cô nhẹ nhàng đáp:

- Đúng vậy, gần đây anh ấy bận nhiều việc nên về nhà rất trễ. Anh muốn gặp Cung Bách thì e rằng phải chờ khá lâu.

Tô Thẩm Dương nhìn cô trìu mến, lời lẽ dịu dàng:

- Dù sao thì hôm nay tôi cũng rảnh cả ngày nên có thể chờ được. Tôi muốn giải quyết dứt điểm chuyện này để chúng ta có thể ở đường đường chính chính ở bên nhau.

Chỉ cần được gặp Lạc Xuyên thì Tô Thẩm Dương đã thấy rất mãn nguyện, có thể ở cạnh cô thế này, dù cho phải chờ Cung Bách thêm vài ngày anh ta cũng can tâm tình nguyện.

- Mấy hôm trước tôi có gọi điện cho cậu ba, tôi nói có chuyện muốn hẹn gặp cậu ấy. Tuy nhiên cậu ba bảo không có thời gian, cậu ba còn nói nếu là chuyện liên quan đến cô thì đừng gọi cho cậu ấy nữa.

Cung Bách thừa biết Tô Thẩm Dương gọi điện tìm anh là vì muốn nói đến chuyện tranh giành Lạc Xuyên nên anh đã không đồng ý hẹn gặp. Do vậy hôm nay Tô Thẩm Dương đã tự ý đến đây, quyết tâm chờ đợi để có thể mặt đối mặt với anh và giải quyết dứt khoát chuyện tình tay ba.