Ái Dục: Tội Phạm Tình Yêu

Chương 47: Đến tìm em



Xem ra muốn gặp được Lạc Xuyên chẳng hề dễ dàng. Bây giờ anh cảm thấy rất bất lực vì không thể làm gì khác ngoài chờ đợi mà còn chẳng rõ kết quả.

Anh tựa lưng vào ghế, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cổng sở cảnh sát:

- Không biết bây giờ cô ấy có ở đây không?

Kể từ lúc Lạc Xuyên lặng lẽ rời đi, đã nhiều lần anh gọi điện cho cô, tuy nhiên cũng chẳng thể liên lạc được. Cung Bách đương nhiên không chấp việc cô không từ mà biệt như vậy.

Sau hồi lâu chờ đợi, anh chợt thấy có hai người từ trong sở cảnh sát đi ra. Nhìn kỹ hơn, anh nhận ra một trong hai người đang bước đi chính là Lạc Xuyên.

Cung Bách mừng rỡ, ban đầu anh định nhanh chóng mở cửa xe bước ra ngoài gặp cô. Tuy nhiên khi nghĩ lại, anh quyết định tiết chế hành động, vẫn nên quan sát thêm một lúc.

Họ đi bộ đến gần khu vực anh đang đổ xe rồi nói với nhau vài lời.

Ở khoảng cách gần, anh vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa họ:

- Cuối cùng chúng ta cũng phá được vụ án lớn này. Đại úy Cố, vất vả cho cô rồi.

Lạc Xuyên liền đáp:

- Không chỉ riêng tôi mà cả đội chúng ta đều vất vả mà.

Thiếu tá Vũ hiểu rõ nhiệm vụ của một nữ cảnh sát ngầm như cô, phải trực tiếp trà trộn vào băng nhóm của tội phạm để thu thập thông tin và bằng chứng nên cực kỳ nguy hiểm.

- Cũng không còn sớm nữa, cô mau về nhà nghỉ ngơi đi. Đáng lẽ ra lúc chiều sau khi xử lý vết thương ở bệnh viện xong thì cô nên về nhà.

Cô nở nụ cười nhẹ rồi mạnh mẽ đáp:

- Tôi không sao. Vụ án này đã rất lâu mới phá được, vậy nên tôi muốn trực tiếp xem mọi người thẩm vấn phạm nhân.

Đối với công việc Lạc Xuyên luôn hết lòng, chẳng ngại khổ cực khiến người đồng đội như Khiết Doanh rất cảm mến cô.

- Bây giờ cô mau về nhà đi, đêm nay phải ngủ một giấc thật ngon. Còn nữa, đội trưởng cho cô nghỉ phép một tuần để dưỡng thương, cô đừng vì ham công tiếc việc mà ngày mai lại đến sở cảnh sát đấy.

Vì biết rõ tính cách kiên cường lại cuồng công việc của cô nên thiếu tá Vũ không quên nhắc lại chuyện cô được cấp trên cho nghỉ phép. Anh ấy sợ ngày mai lại thấy cô đến sở cảnh sát làm việc mà chẳng chịu giữ gìn sức khỏe.

- Quả thật tôi vẫn muốn đến sở cảnh sát làm việc. Nhưng anh yên tâm, tôi cũng biết lượng sức mà. Giờ tôi sẽ gọi taxi về nhà, anh mau vào trong đi.

Cũng may viên đạn chỉ sượt qua cánh tay cô và làm rách da, tuy mất khá nhiều máu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Bác sĩ đã khâu vài mũi kim để đóng miệng vết thương, cô chịu khó bôi thuốc, có thể tự thay băng, chăm sóc vết thương kỹ một chút sẽ rất nhanh khỏi.

Khiết Doanh còn chút việc cần xử lý ở sở cảnh sát nên sẽ về sau. Hôm nay là ngày phá được vụ trọng án nên phía cảnh sát còn nhiều việc cần hoàn thành.

- Tôi tiễn cô lên xe rồi sẽ vào trong.

Cung Bách âm thầm ngồi trong xe quan sát, lắng nghe cuộc nói chuyện giữa cô và thiếu tá Vũ.

Lạc Xuyên vẫn kiên quyết đáp:

- Giờ tôi sẽ gọi taxi, xe đến ngay thôi mà. Anh mau vào trong đi.

Vốn dĩ Khiết Doanh vẫn muốn ở lại với cô nhưng cùng lúc anh ấy nhận được điện thoại của cấp trên.

- Đội trưởng vừa gọi tôi, ông ấy bảo có việc quan trọng cần trao đổi.

Lạc Xuyên nhẹ nhàng cất lời:

- Vậy anh mau đi đi. Tôi gọi taxi ngay thôi.

Dù vẫn còn luyến lưu nhưng vì là lệnh của cấp trên nên thiếu tá Vũ chỉ đành để cô lại một mình:

- Được rồi, tôi vào trong đây. Cô về cẩn thận, nếu có chuyện gì thì gọi ngay cho tôi. Tạm biệt.

Cô vẫy tay, vẻ mặt có chút mệt mỏi vì vừa trải qua một ngày đầy căng thẳng, lại còn bị thương tích.

- Tạm biệt.

Thiếu tá Vũ vừa rời đi, cô chưa kịp bấm số gọi cho taxi đến đón thì Cung Bách mở cửa xe bước ra. Anh cất tiếng gọi:

- Lạc Xuyên.

Tên gọi này đối với cô tuy thân thuộc nhưng cũng thật xa lạ. Từ sau khi cô trở về đội cảnh sát thì chẳng còn nghe ai gọi cô là Diệp Lạc Xuyên nữa.

Cả hai bốn mắt nhìn nhau, cứ thế im lặng trong vài giây. Cô ngạc nhiên khi thấy anh xuất hiện ở đây, cũng đã lâu hai người không gặp nhau. Thời gian qua cô tập trung hết vào công việc, cũng chẳng có thời gian để suy tư đến anh dù cô biết rõ sâu trong lòng mình vẫn luôn tồn tại nỗi nhớ về người đàn ông trước mắt.

Giữa anh và cô sau một khoảng thời gian xa cách lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Anh chủ động mở lời, đầu tiên là câu nói chứa đựng đầy sự quan tâm:

- Em bị thương à? Có sao không?

Cung Bách tiến gần về phía cô, anh vừa định chạm nhẹ vào cánh tay đang bị thương của Lạc Xuyên thì cô lập tức bước lùi về sau, cốt ý muốn né tránh.

Cô không trả lời câu hỏi của anh mà lạnh lùng hỏi ngược lại:

- Sao anh lại đến đây?

Nghe cô hỏi, anh cũng chẳng ngại ngần mà thẳng thắn đáp:

- Đến tìm em.