Ái Dục: Tội Phạm Tình Yêu

Chương 50: Để em còng tay



Ngồi ở bàn làm việc, Cung Bách bất ngờ nhận được điện thoại từ bộ phận lễ tân của công ty.

- Thưa La tổng, có một nhóm cảnh sát đang lên văn phòng tìm anh. Họ nói công ty chúng ta bị nghi ngờ có liên quan đến đường dây buôn bán hàng cấm nên tôi không thể ngăn cản họ được.

Anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với việc này, Cung Bách bình thản đáp:

- Được, tôi biết rồi.

Cuộc gọi vừa kết thúc chưa đầy hai phút thì tiếng gõ cửa đã vang lên. Anh thừa biết là ai đang đứng bên ngoài nên nhanh chóng cất tiếng:

- Vào đi.

Đúng như anh nghĩ, nhóm cảnh sát mở cửa bước vào. Khi anh đưa mắt nhìn họ, điều khiến anh bất ngờ chính là sự xuất hiện của cô, bởi lẽ một trong ba cảnh sát đến tìm anh có cả Lạc Xuyên.

Cô tiến đến gần bàn làm việc của anh. Cả hai mắt đối mắt nhìn nhau, anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh và cô phải gặp mặt trong tình cảnh ngang trái thế này. Lạc Xuyên lạnh lùng cất lời, từng câu từng chữ đều vô cùng xa cách:

- La tổng, chúng tôi là cảnh sát, chuyến tàu xuất hàng vừa rồi của Overate bị phát hiện chứa hàng cấm. Hiện chúng tôi tình nghi anh có liên quan đến vụ việc và theo lệnh tạm giam đưa anh về sở cảnh sát để hợp tác điều tra.

Anh rất bình tĩnh khi nghe cô nói. Cung Bách từ từ đứng dậy, cô cũng tiến thêm vài bước đến thật gần anh, đồng thời lấy ra chiếc còng số 8 đã chuẩn bị sẵn, dứt khoát còng tay anh lại. Cô làm việc theo nguyên tắc, từ lúc đi vào văn phòng của anh đến giờ đều không để lộ chút mềm lòng.

Trong khoảnh khắc trớ trêu, cả hai nhìn thẳng vào mắt đối phương. Rõ ràng giữa họ đã lóe lên tia sét ái tình nhưng ngoài mặt lại xa cách đến nhói lòng.

- La tổng, mau đi thôi.

Cung Bách chỉ im lặng gật đầu. Anh đã lường trước được việc cảnh sát sẽ tìm đến. Anh chỉ không ngờ, người còng tay đưa anh đi lại chính là Lạc Xuyên.

Anh bị cảnh sát áp giải ra khỏi công ty trước sự chứng kiến của hàng trăm nhân viên. Bọn họ không ngừng bàn tán và lo lắng cho tương lai của Overate, sợ bản thân sẽ mất việc nếu công ty phải phá sản khi vướng vào vụ việc chấn động này.

Trên đường đến sở cảnh sát, anh không nói một lời nào. Lạc Xuyên tuy bề ngoài lạnh nhạt nhưng thật tâm cô vẫn lo lắng cho anh.



Ngồi trong phòng tạm giam, Cung Bách đối diện với thiếu tá Vũ Khiết Doanh. Anh ấy hỏi anh vài câu để lấy khẩu cung theo đúng quy trình. Thái độ của anh từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh.

Lấy lời khai xong, thiếu tá Vũ rời khỏi phòng tạm giam. Một lúc sau, Lạc Xuyên mở cửa đi vào trong. Hai người nhìn nhau, cảm giác có chút khó xử và ngượng ngùng.

Chợt cô đặt lên bàn một túi giấy rồi nhẹ nhàng nói:

- Anh chưa ăn chiều đúng không? Đây là đồ ăn và nước uống, anh cứ dùng tự nhiên.

Ánh mắt anh cứ chăm chăm nhìn cô, chẳng phải anh tức giận hay lo lắng mà chỉ đơn thuần muốn nhìn người mình thích bằng tất cả sự dịu dàng.

Bất chợt anh cất lời:

- Em có tin chuyến hàng đó có liên quan đến anh không?

Lạc Xuyên từ tốn ngồi xuống đối diện anh, cô đáp:

- Tôi tin.

Vừa nghe câu trả lời của cô, vẻ mặt anh không giấu được sự buồn bã lẫn thất vọng. Không để anh thêm đau lòng, cô nói tiếp:

- Tôi tin anh không liên quan đến chuyến hàng đó.

Cô khiến anh một phen hụt hẫng rồi lại trao cho anh niềm vui bất ngờ. Cung Bách nở nụ cười nhẹ:

- Chỉ cần em tin anh là đủ rồi.

Cô đã ở cạnh anh nhiều tháng chứ nào phải mới quen biết nhau ngày một ngày hai, chính vì vậy, Lạc Xuyên cũng hiểu khá rõ về anh. La tổng bề ngoài tỏ ra cứng rắn, bình thản khi gặp khó khăn nhưng sâu trong lòng, đôi lúc anh vẫn cảm thấy rối bời và lạc lõng vì phải gánh vác quá nhiều thứ với trọng trách nặng nề đè trên vai.

- Cung Bách, thật ra chúng tôi đưa anh về sở cảnh giác là vì làm theo lệnh của cấp trên. Họ muốn đẩy nhanh tiến độ phá án. Nhưng anh yên tâm, theo nguyên tắc, sau 24 giờ nếu không có bằng chứng chứng minh anh có liên quan đến chuyến hàng đó thì anh sẽ được trả tự do.

Tuy cô lo lắng cho anh nhưng Lạc Xuyên cũng hiểu rõ, người đàn ông đang ngồi trước mặt cô là La Cung Bách. Anh vừa có tiền lại có quyền, chẳng qua bây giờ chưa phải lúc, nếu anh cần, anh chắc chắn sẽ thuê luật sư giỏi bào chữa, dù cảnh sát muốn bắt giam được anh và kết tội cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Qua lời Lạc Xuyên vừa nói, Cung Bách cảm nhận được sự quan tâm của cô dành cho anh. Dù bị tạm giam nhưng anh lại thấy rất xứng đáng.

- Em biết đó, anh là CEO của Overate. Nếu nói anh không liên quan đến chuyến tàu chở hàng đó thì xem ra không hợp lý.

Cô hiểu suy nghĩ thấu đáo và nỗi lo của anh. Về chuyện này, cô cũng đã tìm hiểu kỹ càng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

- Theo tôi được biết, việc quản lý các chuyến tàu xuất khẩu máy móc sang nước ngoài không thuộc sự giám sát trực tiếp của anh. Chính vì vậy, nếu muốn kết luận anh có liên quan đến chuyến hàng đó, cảnh sát cần bằng chứng xác thực và cụ thể. Anh yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra vụ việc đến nơi đến chốn, tuyệt đối không để người vô tội chịu oan ức.