Ai Đúng, Ai Sai?

Chương 20: Không Xứng



Sau đó, Lâm Tuyết đi ra lấy nước cho Lộ Xuyến. Vừa đi, Bạch Băng Băng nói:" Xuyến Xuyến à, lúc nãy trong lúc cậu đang thi, mình có nghe được một số bạn nữ trong lớp nói xấu cậu. "

- Mình ư? Họ nói gì?

- Mình nói ra cậu không được buồn nha… Họ nói là cậu có cha mẹ sinh nhưng lại không có cha mẹ dưỡng, vì vậy nên giờ không khác nào con điếm chỉ biết trèo lên giường của người khác.

Lộ Xuyến cười nhẹ rồi cúi gằm mặt xuống, nước mắt rưng rưng:" Mình thấy họ nói cũng có phần đúng mà, mình đúng là có cha mẹ sinh nhưng không có cha mẹ dưỡng… ". Nói rồi, Lộ Xuyến cũng không kìm được nước mắt mà khóc.

Bạch Băng Băng thấy vậy liền cuống cả lên, cô không nghĩ rằng Lộ Xuyến sẽ vì mấy câu như vậy mà khóc.

- Cậu, cậu không sao đấy chứ? Mình, mình xin lỗi, đáng lẽ ra mình không nên nói mới phải…

Lâm Tuyết lúc này bước vào, đưa ly nước cho Lộ Xuyến rồi ngồi xuống an ủi cô:" Cậu không cần phải quan tâm đến lời của họ nói làm gì. Cậu ra sao cũng chẳng cần ai bàn tán, họ muốn làm gì thì cứ kệ họ đi. Mấy lời như này lần sau không nghe nữa là được. ". Song, cô đưa tay lên lau nước mắt cho Lộ Xuyến. Lộ Xuyến nghe vậy cũng bình tĩnh hơn nhiều.

Cô nín hẳn rồi kể về chuyện của gia đình mình cho Lâm Tuyết và Bạch Băng Băng. Nhưng Lộ Xuyến lại không nói gì về quan hệ của cô và thầy Hàn. Thấy vậy, Bạch Băng Băng lại tò mò:" Vậy cậu với lão Hàn quen biết nhau khi nào? Thầy ấy có biết hoàn cảnh gia đình cậu không? "

- Thầy Hàn? Thầy ấy biết chứ, lúc mà cha mẹ mình mới kí vào đơn ly hôn, mình đã bỏ nhà đi và gặp được thầy ấy và cũng thấy ấy cho mình ở nhờ nữa…

- Ồ, vậy quan hệ của hai người giống anh em rồi! - Bạch Băng Băng vỗ tay cái bốp như hiểu ra chuyện gì.

- Ừm, cứ cho là vậy đi… - Lộ Xuyến lại nghĩ: Mình không muốn coi thầy ấy là anh đâu.

Hai tuần sau, học sinh toàn trường bắt đầu bước vào kì thi cuối học kì. Những ngày đầu tiên, chỉ đơn giản là thi những môn như toán, lý, hóa,… Lâm Tuyết đều làm rất tốt và rất nhanh. Nhưng ngày cuối cùng là thi văn và tiếng Anh. Tiếng Anh thì tốt vì dù sao cũng là học sinh du học, nhưng còn văn thì cô bị tủ đè rồi. Chỉ hy vọng điểm không quá thấp là được.

Khoảng một tuần sau thi, đã có bảng điểm các môn và xếp hạng của học sinh toàn khối. Không quá ngạc nhiên khi Tần Sở Hàn lại xếp đầu bảng với số điểm tổng là 975 điểm, trong đó văn là 85 điểm, sử 90 điểm. Xếp thứ hai là Kỳ Tử Hoài với điểm tổng là 958, trong đó sử 85 điểm, địa 90 điểm, văn 83 điểm. Top 3 lại là Lộ Xuyến với số điểm tổng là 957, chỉ xuýt soát với Kỳ Tử Hoài có 1 điểm, thật đáng tiếc mà. Top 4 là một học sinh ở lớp 10A1 với số điểm 953. Tiếp theo là Lâm Tuyết với tổng điểm là 951, trong đó chỉ có môn văn là 51 điểm. Nhìn vào bảng điểm của cô ai cũng chắc chắn rằng: Lâm Tuyết này là học lệch rồi!

Coi xong bảng điểm Lâm Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Phù, may quá văn trên trung bình rồi…

Nghe vậy, Tần Sở Hàn liền gõ vào đầu cô một cái:" Có 51 điểm thôi mà có gì tự hào? Mình dạy cậu biết bao nhiêu thứ mà giờ chỉ có 51 điểm thôi vậy. Trong khi các môn còn lại cậu lại được điểm tuyệt đối? "

- Xùy, trên trung bình là may lắm rồi. Đòi gì cho cao?

- Cậu muốn bị môn văn khống chế rồi tuột mất danh hiệu học sinh giỏi thì tùy. - Tần Sở Hàn nói xong liền quay người đi lên lớp. Thấy vậy, Lâm Tuyết cũng theo sau.

Cô vừa bước vào cửa đã nghe được tiếng than vãn của Bạch Băng Băng.

- A~ Lý của mình điểm thấp quá a~ Hu hu, tại sao, tại sao chứ, mình ôn tập nhiều vậy mà…

Lâm Tuyết bước tới, vỗ nhẹ vai Băng Băng rồi nói: “Không sao không sao, ít ra văn cậu còn cao điểm hơn mình đó”. Xong rồi, cô nghĩ: Không ngờ có ngày mình lại đem nỗi đau của mình ra để an ủi người khác.

- Cậu thì khỏi nói, mấy môn còn lại chẳng phải đều được điểm tối đa ư? Lấy văn ra che mắt mình làm gì? Hic, tôi khổ quá mà…

Lâm Tuyết cũng cạn lời, chỉ biết nói:" Thôi thôi, học tài thi phận mà, lần này không được thì lần sau cố gắng là được! "

Tần Sở Hàn tiếp lời:" Nhưng cậu ấy học không tài thì sao mà thi cho tốt được. "

- Cậu bớt nói vài câu không được hả? - Lâm Tuyết liếc xéo anh.

Lúc này, Kỳ Tử Hoài cũng đồng tình với Sở Hàn:" Bạch đại ngốc đúng là Bạch đại ngốc, môn lý dễ vậy mà còn bị điểm thấp. Quá thất vọng rồi, thất vọng rồi. "

- Hai người các cậu! Không biết an ủi Băng Băng thì thôi đi, còn châm chọc người ta?

- Chịu, mình chỉ nói sự thật thôi! - Kỳ Tử Hoài nhún vai.

- Băng Băng đừng nghe lời họ nói. Họ nói nhảm mấy câu thôi đó mà.

Bạch Băng Băng trong lòng cũng có chút hụt hẫng bởi vì mọi người đều làm bài rất tốt, điểm rất cao, còn xếp trong top 5 nữa. Tự bản thân mình, Băng Băng nhận thấy cô quả là không bằng mọi người, không xứng để đứng cạnh họ. Nhiều lần cô cũng nghe mấy câu khi người khác nhắc về cô như là “Con nhỏ hay đi với mấy người Tần Sở Hàn đồ kìa” hay là “Cái con hay đi với Lâm Tuyết kìa”. Cô cũng buồn chứ, cũng để tâm chứ. Vậy nên, cô cố gắng ôn tập thật nhiều, giải đề thật nhiều để xứng với họ nhưng cô vẫn là không thể.

Lâm Tuyết nhìn ra được đôi nét u buồn trên khuôn mặt xinh xắn ấy của Băng Băng. Cô dịu dàng xoa lưng của Bạch Băng Băng:" Đừng buồn nữa, mình ở đây với cậu rồi. Có gì cứ nói hết ra đi, xõa trên người mình cũng được, mình không ngại đâu! "

Nghe vậy, Bạch Băng Băng lập tức ôm chầm lấy Lâm Tuyết mà khóc. Lâm Tuyết lúc này đưa mắt nhìn Kỳ Tử Hoài và Tần Sở Hàn nhưng muốn nói: Thấy cái việc tốt mà hai người làm chưa?