Ai Đúng, Ai Sai?

Chương 28



  • Ba mẹ, con còn có việc nên đi trước đây ạ!
Nói xong, Lâm Tuyết đưa quà mà mình chuẩn bị cho họ. Cô đứng dậy rời đi.

(Trong tin nhắn)

Lâm Tuyết:- Tử Hoài, mình về nước rồi, cậu rảnh thì mình gặp nhau chút.

Kỳ Tử Hoài:- Về rồi ư?

Kỳ Tử Hoài:- Vậy để mình chọn địa điểm.

Lâm Tuyết:- Ừm.

Nhắn xong cô gọi điện cho Delvin, rồi bắt một chiếc taxi.

Delvin bắt máy liền hỏi.

- Có chuyện gì nữa sao?

- Có, mộ phần… Đã đổi chưa?

- À, mình đổi rồi, giờ cậu quay về cũng chẳng phải giả chết nữa, mộ về chính chủ thôi!

- Ừm.

Cô tắt máy, ngồi lên taxi rồi đến khu mộ.

Cô đứng trước mộ phần của một cô gái. Đây là người đã mang danh tính cô trong hai năm nay.

Cô đặt bó hoa xuống, áy náy nói:

- Xin chào, tôi là Lâm Tuyết. Thật ra, tôi cũng không muốn cô phải thay thế tôi như vậy đâu, nhưng hết cách rồi, lại trùng hợp trong nước cô đã bị tai nạn nghiêm trọng… Nên, thành thật xin lỗi.

Từ đằng xa, Lộ Xuyến và Bạch Băng Băng nhìn thấy cô, không khỏi bàng hoàng. Lần này cô muốn trốn cũng không trốn được, dù sao chuyện gì đến thì cũng sẽ đến.

Hai người họ nhìn thấy một cô gái từ xa có vẻ giống Lâm Tuyết thì không khỏi ngỡ ngàng.

- Xuyến Xuyến, cô gái đó, lúc nãy mình nói ở khu mua sắm đó!

- Cái này… Sao có thể trùng hợp vậy được! Đi, chúng ta qua đó xem thử! - Lộ Xuyến nói.

Khi họ vừa tới gần, cô gái ấy quay qua nhìn họ mỉm cười, vẫy vẫy tay chào hỏi.

- Tiểu Tuyết!

Hai người họ không tự chủ động thanh hét lớn, đến Lâm Tuyết nghe cũng rùng mình. Nơi yên tĩnh như vậy đều bị họ phá hỏng trong chốc lát.

Rất nhanh sau đó, Lâm Tuyết đã bị Bạch Băng Băng đè cho một đống câu hỏi nhức não. Trong ít phút ngắn ngủi thế, làm sao cô trả lời hết đây. Thôi thì đưa họ tới cùng gặp Kỳ Tử Hoài rồi một lời nói rõ luôn vậy.

Tầm nửa tiếng sau, ba cô gái ấy bước vào một quán cafe khá kín đáo, nhìn là biết nơi của “nhà giàu”. Nhưng lạ thay, trong quán lại không lấy một bóng người, chỉ có Kỳ Tử Hoài ngồi trong quán chờ họ.

Cả ba nhìn nhau rồi cũng ngầm hiểu là ai đó đã bao nguyên quán rồi. Bọn họ đến chào Kỳ Tử Hoài, ngồi xuống im bặt.

Đại khái, lúc trên đường đi Lâm Tuyết cũng kể sơ qua cho hai người Lộ Xuyến và Băng Băng hiểu lí do giả chết của mình, nên ngồi đây, bọn họ thật sự cũng chắc biết nói gì.

Hai năm qua, sự nghiệp của Kỳ Tử Hoài như diều gặp gió, vô cùng phát triển. Từ diễn viên tuyến 18 giờ đã có trong tay nhiều thành tựu hơn người thường, một bước nhảy vọt, mà cậu vốn là con “nhà giàu” nên antifan thậm chí có khi còn nhiều hơn fan ấy chứ. Vì để không tạo thêm phiền phức, Lộ Xuyến và Băng Băng hầu như không liên lạc gì với Kỳ Tử Hoài cả.

Lâm Tuyết mặc dù ở nước ngoài nhưng vẫn nắm bắt được hầu hết tin tức quan trọng. Cảm thấy bầu không khí không đúng, cô mới lên tiếng:

- Tử Hoài, lần này về nước, mình có vài việc cần làm. Mà, nghe nói…

Cô không cần nói hết câu, ba người kia cũng hiểu. Rõ ràng là muốn hỏi về tên tra nam Tần Sở Hàn kia!

- Tên đấy à? Tra nam! Không đáng nhắc tới!

Bạch Băng Băng bực bội ra mặt, bực đến nổi mặt mũi đỏ hết cả lên, hai tai ong ong chẳng thể nghe lọt thêm câu nào nữa, Lộ Xuyến cũng chẳng thua kém, chỉ là không thể hiện ra quá lộ liễu mà thôi.

- Ngày mai, hắn ta tổ chức tiệc trong giới thượng lưu, Kỳ gia cũng được mời tham dự. Mình đoán không nhầm thì đó chắc tính là tiệc ra mắt đi. Dù sao đến ngày đính hôn của hai người đó cũng chưa định…

Kỳ Tử Hoài lại trông rất thản nhiên bàn luận. Lúc này, Lộ Xuyến không để tâm Tần Sở Hàn nữa, cô lại dời về Tô Lục.

- Tiểu Tuyết, cậu có nhớ hồi cao trung. Tô Lục, chị ta…

Không nhắc thì thôi, mà đã nhắc thì ai cũng nhớ lại. Năm 11 của bọn họ cũng bình yên lắm, chỉ có Tô Lục là không yên thôi, cô ta biết được Lâm Tuyết và Tân Sở Hàn có hôn ước củ chuối gì đó thì liền nhao nhao lên muốn phá bỏ. Phá thế nào được, Tô gia trong phạm vi tầm nhìn của Tần gia làm gì có cửa! Lại nói, thủ đoạn của Tô Lục quả không tồi. Người ta nói, sợ nhất là đàn bà khi yêu. Ví dụ điển hình là Tô Lục, một con đàn bà đê tiện. Lớp 12 lúc ấy học căng lắm, ấy vậy mà cô ta vẫn có thời gian bày mưu tính kế. Quyến rũ Tần Sở Hàn không được thì giở trò ở Lâm Tuyết.

Có lần học thể dục, không biết ai bảo Lâm Tuyết đi vào phòng thiết bị lấy đồ gì đó. Ai dè, vừa vào liền bị nhốt lại, bên trong còn có một tên đang trần truồng. Rất là, mù mắt! Lại trùng hợp thế nào người mở cửa lại là Tô Lục, cô ta không giấu đi bộ mặt xấu xa, chụp hình rồi đăng lên fanpage của trường. Cái tus ấy hot một thời gian lận! Nhưng sau đó đã được thanh minh rồi gỡ xuống, Tô Lục cũng cúi đầu xin lỗi Lâm Tuyết. Không cam tâm chịu thua, con rắn độc ấy lại tiếp tục cắn người.

Cũng lần khác, Tô Lục gọi dân anh chị ở khối 12 hẹn gặp Lâm Tuyết, Lâm Tuyết từ chối liền bị bắt ném vào kho chứa đồ dọn dẹp của mấy bác lao công trong trường! Nhốt tận một đêm! Cô bị trói, bịt miệng, nên tới sáng hôm sau khi bác lao công đi dọn dẹp mới bắt gặp cô trong đấy. Nhưng vụ này Tô Lục đâu có nhận mình tham gia, lại để mấy người kia chịu trận thay cô ta! Hèn hạ!

______

- Mình nhớ mà Xuyến Xuyến, vì vậy nên mình mới hẹn Tử Hoài ra đấy!

Lâm Tuyết lại nói tiếp:

- Ngày mai, cậu đem theo mình đi tham dự nhé! Tử Hoài!

- Cậu có ý định gì?

- Hửm? À, có chút việc, cần gặp vài người, với cả, Tô Lục đó… Phải trả đủ nợ cũ trước đây đã chứ, nhỉ?

- V,vậy được. Nhưng cậu chắc chứ Tiểu Tuyết?

- Chắc mà, kịch hay, không xem không được!

Lộ Xuyến và Kỳ Tử Hoài như hiểu được vấn đề, ngược lại là Băng Băng. Như người mất não nghĩ mãi vẫn chẳng hiểu Lâm Tuyết là đang muốn gì. Chưa kịp hỏi cho rõ thì chớp mắt đã thấy ba người đứng dậy rời đi, bỏ lại mỗi “Bạch đại ngốc” này thôi!

Lâm Tuyết không về nhà mẹ, trước hết cô thuê phòng trong khách sạn, ở tạm vài ngày rồi mua một căn hộ riêng.

Phòng 103, Lâm Tuyết bước vào bên trong, là một căn phòng có hai chiếc giường đơn, trông cũng thoáng mát, sạch sẽ. Cô kéo theo vali đến bên cạnh giường. Tự mình kiểm tra một lượt xung quanh, đảm bảo an toàn, cô thả người nằm lăn ra giường, nhắn tin với Delvin.

(Trong tin nhắn)

Lâm Tuyết:- Điều tra được chưa?

Delvin:- Rồi rồi, toàn cảnh nóng không thôi, ai lại nghĩ có quay lại kia chứ, bỏng hết cả mắt.

Delvin:- Lần này phải đòi phí bồi thường thôi đó nha!

Lâm Tuyết:- Cậu chê gia tộc Lawrence không đủ tiền tiêu à?

Delvin:- Không nhiều lời!

Delvin: Đã gửi tập tin.

Sau khi cô nhìn thấy tin nhắn cuối, cô ấn tải xuống tập tin. Không biết trong đấy có gì, cô đợi rất lâu mới tải xuống được. Vừa tải xong, cô mở ra coi. Cảnh tượng này, quá bắt mắt rồi!

Cô coi không nổi nữa! Đi ngủ, phải ngủ một giấc cho đã! Nghĩ là làm, cô nằm xuống chợp mắt được một lát lại bị cơn ác mộng kia dày vò…