Ai Không Yêu Người Đó Là Chó

Chương 2



2.

Tại buổi tiệc rượu thương nghiệp, tôi mặc một chiếc váy dài trắng khoác tay Cố Thanh Minh cao lớn. Trong mắt người ngoài, chúng tôi chẳng phải chính là một cặp vợ chồng ân ái, xứng đôi vừa lứa sao.

Tuy nhiên, tửu quá tam tuần*, giả vờ nể mặt xong, Cố Thanh Minh buông tôi ra rồi đi nói chuyện làm ăn với người khác rồi.

Chú thích: Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị”, chính là chỉ những người cùng bàn uống ba phiên (mỗi người uống ba chén), sau đó món ăn cũng đủ năm vị. Người chủ rót cho mỗi vị khách một lượt rượu, nếu như tuần là một vòng, rót xong ba lượt, các vị khách đều uống cạn, được gọi là “tửu quá tam tuần”.Lời khách sáo này ý nói yến tiệc đã tới độ sâu nhất định, đã có thể bàn luận vấn đề bản chất làm nên bữa tiệc đó, hoặc là yến tiệc đã tới hồi kết thúc.

Tôi cũng vui vẻ nhàn hạ, không cần giả vờ cao quý, một mình ở khu mỹ thực mặc kệ hình tượng không kiêng dè gì mà ăn đồ ăn.

Bánh hạt dẻ vẫn ngon như trước. Một miếng tôi có thể ăn được 8 cái.

Chính ngay cái lúc miệng tôi căng phồng lên vì bị nhét đầy bánh hạt dẻ, đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên từ sau lưng tôi.

“Em vẫn thích ăn bánh hạt dẻ như vậy.”

Nghe thấy âm thanh này, tôi ngớ người.

Quay người lại, liền nhìn thấy bóng dáng của Hạ Ngôn.

Ba năm không gặp, anh ấy trở nên chín chắn, có mị lực hơn trước.

Cao 1m82, mặc một bộ đồ vest đen, tao nhã nâng ly rượu, nở một nụ cười nhẹ, nhìn giống một tổng tài thực thụ.

Hạ Ngôn là học trưởng nam thần, cũng là tình đầu của tôi.

Đại học năm 3 lúc gặp được anh ấy, anh đang ở trên sân đánh bóng rổ, chiều cao này thêm động tác cởi áo lau mồ hôi, nhìn rõ cơ bụng tám múi, đẹp trai đến mức tôi khép không nổi chân.

Lúc đó tôi chỉ có một suy nghĩ: Tôi đã thích anh rồi. Cứ để tình yêu đáng chết này làm tôi váng đầu đi. Không có được Hạ Ngôn, tôi cần dáng người chữ S để làm gì.”

Thế là, tôi bắt đầu theo đuổi Hạ Ngôn.

Mua bữa sáng cho anh ấy, nghe ngóng gu con gái của anh ấy rồi về ăn diện thành kiểu đấy, khi anh đánh bóng trên sân thì dùng tiền để có được cơ hội đưa nước cho anh.

Đúng, tôi cho mỗi cô gái đang đứng xung quanh sân chờ để đưa nước cho Hạ Ngôn mỗi người 200 tệ(> 690.000 VND) chỉ khiến họ đừng giành với tôi để đưa nước cho Hạ Ngôn.

Tôi ra tay hào phóng, thế là bọn họ nhường lại cơ hội này cho tôi.

Dù sao thì lúc đó Lâm Thị chưa phá sản, tôi là một tiểu phú bà hàng thật giá thật.

Những ngày ấy, cả cái trường đại học đều biết Lâm Hề khoa Ngoại thương đang theo đuổi Hạ Ngôn.

Cứ như thế, dựa vào mị lực vô hạn của tôi (cộng thêm sự hào sảng tiêu tiền như nước), chưa đến một tháng, tôi cứ thế mà chinh phục được Hạ Ngôn.

Nhưng mà, bây giờ nghĩ lại, tôi lúc đó hèn ghê.

Bởi vì Hạ Ngôn không hề thích tôi, lúc đầu anh đồng ý ở bên tôi, chỉ là nhìn trúng Lâm gia ở sau lưng tôi.

Hứ, nam nhân đều là đồ chó cả.

Nhưng mà còn có thể làm sao được nữa, lúc đó, tôi mê anh ngũ mê tam đạo* thần hồn điên đảo.

Chú thích: *Ngũ mê tam đạo: (Ngôn ngữ Phật giáo: ngũ mê là nhân: tài, sắc, mê, thực, thụy; Tam đạo là quả: địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh. “Mê” là “si mê”, “đạo” chính là “sáu đạo luân hồi”. Ý ở đây là bị những cám dỗ khác nhau từ bên ngoài làm cho mờ mắt, rơi vào trạng thái hoang mang.”

Hạ Ngôn muốn tôi đi chết, tôi cũng chẳng hề do dự.

Nhưng Hạ Ngôn không bảo tôi chết, chỉ là ba năm trước anh tàn nhẫn mà bỏ rơi tôi, lợi dụng tôi và Lâm Thị xong, ra nước ngoài phát triển.

Mặc kệ tôi có luyến tiếc đến đâu, mặc kệ tôi có hèn mọn cầu xin anh đừng rời xa tôi đến đâu.

Anh tata đi mà chẳng thèm ngoảnh đầu.

……

Tôi tưởng rằng cả đời này sẽ chẳng gặp lại anh nữa, nhưng mà không ngờ rằng, gặp lại anh, tim tôi vẫn đập loạn như trước.

“Bánh hạt dẻ ngon đấy.” Tôi nuốt bánh xuống, trở lại vẻ mặt như thường.

Hạ Ngôn liếc nhìn dĩa bánh bị tôi ăn sạch, lại nhìn tôi: “Đã lâu không gặp, em có khỏe không?”

“Tốt lắm ấy, gả cho một tổng tài, làm một phu nhân giàu có.” Nói đoạn, tôi ra hiệu cho anh về Cố Thanh Minh đang đứng nói chuyện cách đó không xa, muốn dùng danh tiếng Cố Thanh Minh để cho Hạ Ngôn tin.

Giống như cảm thấy đang có người nhìn, Cố Thanh Minh cũng quay đầu nhìn về hướng này.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhìn thấy tôi ở cùng Hạ Ngôn, tôi phát hiện ánh mắt của Cố Thanh Minh có chút lạnh lùng.

Ảo giác này lúc tiệc rượu kết thúc, đã được chứng thực, không phải là ảo giác.

Cố Thanh Minh giữ chặt tay tôi, kabedon tôi ở bên xe, sắc mặt u ám nhìn tôi.

“Lâm Hề, đừng quên thân phận của cô, cô bây giờ là Cố phu nhân, ai cho phép cô ở bên ngoài câu tam đáp tứ*?”

Chú thích: Câu tam đáp tứ: ý chỉ người lố lăng, không đứng đắn trong quan hệ yêu đương.

“Yo, Cố tiên sinh, anh còn nhớ tôi là phu nhân của anh cơ à? Lúc anh làm thiểm cẩu của Hứa Du Vi, sao không nhớ rằng mình là người đã có vợ?” Tôi tức giận với anh ta.

Nghe tôi nói xong, Cố Thanh Minh như sững lại, im lặng một lúc rồi nhìn tôi với vẻ dịu dàng: “Cô là đang ghen sao?”

Tôi khịt mũi: “Ghen không nổi, chẳng qua là trên đầu hơi xanh* chút thôi.”

Chú thích: Ý chỉ bị cắm sừng.

Cố Thanh Minh nhìn tôi với ánh mắt thâm tình.

Tôi sợ anh ta không tin, ngẩng đầu thề với anh ta:” Thật đấy, ai nói dối người đó là đồ khốn.”

Tôi vừa dứt lời, Cố Thanh Minh buông tay tôi ra, không nhìn tôi mà một mình lên xe đi rồi.

“Cô nhớ cho rõ, sau này tránh xa hắn ra cho tôi.”

Đây là lời cuối cùng mà Cố Thanh Minh nói với tôi.

Anh ta là đang tức giận cái gì chứ?

Lẽ nào anh ta hy vọng tôi thật sự ghen anh ta?

Nằm mơ đi.

Tình cảm quý giá như vậy, lão nương sẽ chẳng lãng phí trên người đàn ông không yêu lão nương đâu.

Hơn nữa, anh ta giận thì giận, vứt tôi ở chỗ này là chuyện quái gì chứ, giờ này gọi xe từ chỗ này về nhà khó lắm có biết không!

Cầm thú!