Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 1



Ba giờ sáng, Thời Dẫn vẫn đang trừng đôi mắt đỏ quạch, cầm điện thoại hăng hái chiến đấu đẫm máu trong game.

Màn hình phía trên bỗng nảy ra hai tin nhắn, che khuất tầm nhìn của cậu.

Nguyên Dập: Tin mới nhất!

Nguyên Dập: Chàng tiên Dụ* chuẩn bị vào đoàn làm phim!

*Gốc là 仙儿 (Tiên nhi), thường các chàng trai sẽ nói như vậy với một cô gái trẻ. Tiên nhi chỉ những cô gái có cá tính, độc lập và đặc biệt hơn người. Hoặc để chỉ một cô gái đẹp, ngầu, không dính khói lửa trần gian.

Ngón cái Thời Dẫn vuốt một cái, giây cuối cùng đành từ bỏ chiến đấu, thoát khỏi giao diện game.

Cậu mở Wechat gõ cực nhanh: Thật hay giả?

Nguyên Dập: WTF, cậu sống giờ Mỹ à? Vẫn chưa ngủ??

Thời Dẫn: Anh cũng chưa còn gì.

Nguyên Dập: Cậu là sinh viên, là mầm non tương lai của đất nước. Một ông chú thất nghiệp lang thang như anh có thể so được à?

Thời Dẫn: Không có tiết sớm, chuyện vào đoàn làm phim là thế nào? Thật hay giả?

Nguyên Dập: Thật, “Anh tôi”, đạo diễn Đinh Lộ, chàng tiên Dụ nam phụ, nam chính Lương Tử Hưng.

Thời Dẫn: Phim gia đình?

Nguyên Dập: Ừ, gần như thế, phim về đời sống nhưng kịch bản cụ thể thế nào thì anh không rõ. Lương Tử Hưng nhận rồi, chắc là ổn thôi, phim mới nhất của cậu ta đấy

Thời Dẫn:

Nguyên Dập: Thứ sáu tuần sau họp báo khai máy, đu không?

Thời Dẫn không biết Lương Tử Hưng trong miệng Nguyên Dập là ai nhưng idol cậu nửa năm rồi cuối cùng cũng vào đoàn phim. Xứng đáng để gióng trống khua chiêng khắp làng trên xóm dưới.

Khóe miệng Thời Dẫn không khỏi cong lên, nhắn lại: Phải đu.

Hai chiếc cú đêm lại chuyện trò một lát.

“Chàng tiên Dụ” trong miệng Nguyên Dập có tên đầy đủ là Dụ Duy Giang – một anh diễn viên có lượng fans trên weibo còn kém cả các Streamer trên mạng.

Hai năm trước, Dụ Duy Giang chính thức ra mắt trong một bộ phim cổ trang. Mặc dù chỉ là vai phụ nhưng bởi hình tượng nhân vật thu hút. Dụ Duy Giang dựa vào diễn xuất xuất sắc của mình thể hiện sức hút độc đáo của nhân vật trong phim nên đã thu về một lượng fans kha khá.

Thời Dẫn cũng thích Dụ Duy Giang vì nhân vật đó, tính là fan đời đầu.

Lúc ấy cậu còn đang học cấp ba, vẫn còn là bọn choai choai mới lớn. Lần đầu tiên mê nam diễn viên trẻ thì chưa kịp dấn thân vào hàng ngũ đu idol, Dụ Duy Giang đã mất tăm mất tích.

Dụ Duy Giang lặn một năm, mãi năm sau mới xuất hiện lại một lần nữa trong mắt công chúng rồi loanh quanh diễn mấy bộ phim dở tệ.

Lúc Dụ Duy Giang quay lại, Thời Dẫn đã tốt nghiệp cấp ba. Lên đại học, thời gian tự do càng nhiều. Hồi cấp ba cậu thích Dụ Duy Giang, đại học càng mê muội hơn. Trong vấn đề đu idol này, người lớn trong nhà đều bảo cậu trẻ con.

Tuy mấy phim Dụ Duy Giang nhận được dở tệ nhưng thực lực của anh không hề tệ. Nhìn lại thì Thời Dẫn cảm thấy nếu so kỹ thuật diễn với một đám diễn viên trẻ mới nổi, chẳng mấy ai bì được anh ấy.

Thời nay mấy minh tinh đều kiếm cơm từ giới trẻ, nếu không chọn thời điểm thích hợp rèn sắt khi còn nóng thì chỉ nhận lại một kết cục lặng lẽ thôi.

Năm ấy Dụ Duy Giang có chút tiếng tăm nhờ vào bộ phim kia nhưng thời gian một năm đã sớm bào hết lòng nhiệt tình của người hâm mộ ban đầu. Qua thời gian vàng, sau lại không có tài nguyên tốt nên dù ra mắt đã hai năm, anh vẫn chỉ là một ngôi sao nhỏ chẳng mấy người biết đến.

Dụ Duy Giang trong mắt Thời Dẫn vẫn là nam nghệ sĩ cấp bậc thần tiên có giá trị nhan sắc cao, kĩ thuật diễn đỉnh. Thời Dẫn cảm thấy anh chỉ thiếu thời cơ thôi.

Khác với Thời Dẫn – Nguyên Dập – chuẩn 0. Tuổi fan của y không bằng Thời Dẫn, thích Dụ Duy Giang chỉ vì nhan sắc. Y hay nói với Thời Dẫn rằng ngũ quan của Dụ Duy Giang y như đúc ra từ gu của y vậy, thích hơi thở Alpha ngập tràn hormone giống đực trên người anh.

Nguyên Dập còn hay bảo Thời Dẫn là ngụy quân tử, là cây thước dẻo đạo đức giả, đu idol, không đu thân hình idol thì đu cái gì?

Y luôn nhìn mọi thứ từ góc độ của gay, Thời Dẫn lười tranh luận với ông chú thụ này.

Thời Dẫn gọi Nguyên Dập là chú Nguyên nhưng thật ra y chỉ mới ba mươi tuổi. Hai người quen nhau lúc đu hoạt động của idol. Gặp một lần như thể đã quen thân. Nguyên Dập quen nhiều người trong giới nên luôn nắm được tin tức các hoạt động của Dụ Duy Giang sớm nhất.

Thời Dẫn: Mai Dụ Duy Giang về nước, em đi đón ở sân bay, anh đi không?

Nguyên Dập: Cậu ta ra nước ngoài khi nào đấy? Hoạt động gì à?

Thời Dẫn: Không biết, chỉ biết anh ấy có chuyến bay về thôi

Thời Dẫn: … Giang nhà anh cũng không giống kiểu có hoạt động gì ở nước ngoài

Nguyên Dập: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết, ai lại nói thẳng ra thế! Vậy cậu ta ra nước ngoài làm gì? Du lịch?

Thời Dẫn ngáp một cái, híp mắt gõ chữ: Chắc thế, mầm non tương lai của đất nước không trụ được nữa, cần đi ngủ

Nguyên Dập: Mầm non ngủ đi, mai chú bận rồi, mình cháu đu đi

Hôm sau.

Thời Dẫn là sinh viên năm hai khoa tiếng Đức. Cậu bùng tiết buổi sáng để tới nằm vùng ở sân bay.

Sảnh sân bay náo nhiệt, có rất nhiều người hâm mộ giơ đèn và băng rôn.

Thời Dẫn đeo khẩu trang đen, liếc sang đám đông người hâm mộ.

Cậu biết những người này không tới đây đón idol cậu.

Băng rôn ghi tên “Lương Tử Hưng”, đoàn người hâm mộ rất đông, bảo vệ sân bay đang duy trì trật tự.

Tình hình như vậy ở sân bay Bắc Thành đã chẳng còn xa lạ. Người nổi tiếng đi đi lại lại, dù không có fans thì cũng đầy mấy trạm tỷ* săn ảnh túc trực ở đó, khác ở quy mô chiến trận thôi.

*Trạm tỷ: Mấy chị gái chuyên theo chân người nổi tiếng ở các hoạt động, show, sân bay, phim trường,… để chụp ảnh rồi up mạng xã hội.

Hôm nay là một trận đại chiến.

Lương Tử Hưng – một tài năng mới được tuyển chọn – bạn diễn trong phim mới của Dụ Duy Giang, vai nam chính.

Thời Dẫn mở điện thoại tra Baidu, vô tình bị cô gái phía trước va phải. Trông cô nàng có vẻ phấn khích, hai má đỏ bừng.

“Ôi ngại quá ngại quá.”

“Không sao.”

Cô nàng thấy Lương Tử Hưng trên màn hình điện thoại của Thời Dẫn, mắt sáng lên: “Anh giai cũng là fans của Tinh Tinh ạ? Fan nam còn sống?!”

Tinh Tinh?

Thời Dẫn ngẩng lên nhìn cô, lập tức hiểu ra “Tinh Tinh” trong lời cô là Lương Tử Hưng.

Khoé mắt cậu cong cong: “Không phải.”

Cậu có một đôi mắt biết cười. Một khi cười, đôi mắt sẽ cong thành một vòng cung xinh đẹp. Dù khuôn mặt bị khẩu trang che mất vẫn khiến các cô gái rung rinh.

“À…” Mặt cô nàng càng đỏ hơn.

Thời Dẫn giơ điện thoại lên. Ốp điện thoại của cậu đặt làm riêng, in ảnh của Dụ Duy Giang.

“Tôi là fan của Dụ Duy Giang.”

Cô nàng ngơ ngác: “Dụ Duy Giang… là ai?”

Cùng lúc ấy, Dụ Duy Giang hạ cánh.

Anh kéo vali đi xuống máy bay. Lương Tử Hưng vô tình bay cùng chuyến với anh, đang bị quản lý, trợ lý và vệ sĩ vây quanh. Họ đi phía trước anh.

Hai người cách nhau vài mét. Họ đã thấy nhau trên máy bay. Cả hai đều biết nhau vì cùng một công ty quản lý. Lương Tử Hưng ngồi khoang hạng nhất. Lúc đụng mặt Dụ Duy Giang, cậu ta rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng chuyển sang dáng vẻ như chưa từng quen biết. Dụ Duy Giang cũng không chủ động chào hỏi.

Dụ Duy Giang lấy tai nghe trong túi ra đeo lên.

Lúc ra tới sảnh chờ, Dụ Duy Giang thành công thoát khỏi âm thanh vang dội tấn công.

Trong sảnh chờ đều là fan của Lương Tử Hưng, tiếng gào thét vang trời.

Thời Dẫn cũng bị cảnh này dọa sợ. Không hổ là minh tinh đang nổi gần đây. Văn hoá tuyển chọn tài năng quả nhiên đã thấm vào lòng người.

Cô nàng vừa nói chuyện với cậu cũng chạy đi, vọt thẳng một đường.

Thời Dẫn nhìn vào trung tâm dòng người. Cậu thấy một dáng người cao ráo phía xa xa, đang đeo kính râm, nụ cười rạng rỡ.

Ánh mắt cậu dừng trên Lương Tử Hưng chưa được hai giây đã rời đi.

Bên kia xuân về hoa nở, bên này gió thu thổi đìu hiu.

Nhìn sang idol mình, ngay cả mấy trạm tỷ chuyên săn ảnh cũng không thấy một bóng, cậu chợt thấy hơi xót xa.

Nhưng lịch trình của Dụ Duy Giang hôm nay là lịch trình cá nhân, không ai tới đón máy bay là chuyện bình thường. Thời Dẫn tự an ủi bản thân. Khi ngước mắt lên, cậu bỗng thấy bóng dáng cao lớn thân thuộc.

Dụ Duy Giang rất cao. Anh đứng sau Lương Tử Hưng không xa, dù bị rất nhiều người hâm mộ chắn trước vẫn không thể che được dáng người cao vút của anh.

Anh mặc đồ thoải mái, một chiếc áo khoác thể thao màu lạnh che đi vóc dáng rắn rỏi, biểu cảm lười nhác.

Thời Dẫn cầm máy ảnh SLR* đi tới.

*Máy ảnh SLR (Single-lens reflex camera) là một trong những dòng máy ảnh phản xạ một ống kính và dùng gương lật để phản chiếu hình ảnh từ ống kính đi lên. Túm cái quần lại là tớ copy về thôi chứ không hiểu gì cả ಥ_ಥ

Dụ Duy Giang không nổi. Mỗi lần đu hoạt động đều chẳng có mấy mống fans nên không cần lo tranh cướp vị trí chụp ảnh tốt, cũng không cần phải khiêng máy ảnh to uỳnh tới.

Tuỳ tiện dùng một cái DSLR full-frame* đã có thể chụp ra vẻ đẹp động lòng người rồi.

*Đại khái là máy ảnh full-frame chụp ảnh xịn hơn máy ảnh bình thường (máy crop) vì góc chụp của nó rộng hơn và đắt hơn nhiều nha mọi người.

Dụ Duy Giang đeo tai nghe không dây, lơ lãng đi sau dòng người hâm mộ đang đuổi theo Lương Tử Hưng.

Thời Dẫn lách qua đám đông, vượt mọi chông gai, cuối cùng cũng chen được tới gần Dụ Duy Giang.

Cậu cầm máy ảnh chụp mấy tấm.

Dụ Duy Giang quay sang, ánh mắt chuyển hướng tới bên này.

Thời Dẫn nhấn nút chụp, tách tách tách, nháy liên tục.

Idol cậu đúng là chẳng có chút gánh nặng thần tượng nào, khẩu trang không đeo, kính râm cũng không. Chẳng biết ra nước ngoài làm gì mà quầng thâm mắt sắp chảy xuống má tới nơi rồi kìa.

Thời Dẫn cầm máy ảnh chạy tới.

“Mừng anh trở về.”

Dụ Duy Giang nhìn Thời Dẫn, nhìn thẳng vào đôi mắt nhạt màu biết cười.

Anh còn tưởng rằng cậu là tay săn ảnh thần tượng, tới lúc thấy đôi mắt này mới rõ ràng.

Thật ra một thời gian rất lâu về trước, anh vẫn luôn cho rằng cậu thanh niên trước mặt này là một tay săn ảnh.

Fans của anh không nhiều, chứ đừng nói gì tới fan nam.

Thanh niên đeo khẩu trang, Dụ Duy Giang thậm chí chẳng rõ trông mặt mũi cậu như thế nào nhưng lại rất ấn tượng với đôi mắt này.

Dụ Duy Giang bỏ một bên tai nghe ra, hơi nghiêng người sang: “Ừm?”

Hiệu quả lọc tiếng ồn của tai nghe có thể so với điếc, Dụ Duy Giang không nghe rõ cậu nói gì.

“Em bảo là mừng anh trở về, vất vả rồi.”

Đây là lần đầu tiên Dụ Duy Giang nghe được giọng nói của cậu thanh niên này ở khoảng cách gần. Dù bị khẩu trang ngăn trở nhưng vẫn rất trong trẻo, dễ nghe.

“Lịch trình cá nhân cậu cũng biết à?” Giọng Dụ Duy Giang trầm hơn trên phim một chút.

Thời Dẫn ngượng ngập cười cười: “Em không phải fan cuồng đâu.”

Cậu cách Dụ Duy Giang một khoảng vừa đủ, giữ khoảng cách an toàn, đoạn đưa một món đồ cho anh: “Tặng anh.”

Dụ Duy Giang đáp khẽ: “Cảm ơn nhưng tôi không nhận quà.”

“Không phải quà mà là… Mấy thứ thường dùng thôi, anh nhận đi.” Thời Dẫn nhũn giọng bảo.

Dụ Duy Giang liếc sang cậu, đắn đo giây lát cuối cùng nhận lấy: “Cảm ơn.” Anh nhìn bao bì bên ngoài, bên trên là tiếng Anh, “Mặt nạ xông hơi mắt?”

“Dạ.” Thời Dẫn gật đầu.

“Cảm ơn.” Dụ Duy Giang bỏ mặt nạ vào túi.

Thời Dẫn nhấc máy ảnh chụp mấy tấm, thấy Dụ Duy Giang không ghét, kéo vali đi như không có chuyện gì, cậu lại tới trước mặt anh chụp thêm mấy tấm chính diện.

Dụ Duy Giang không nghĩ hôm nay sẽ có người tới đón máy bay. Dù là bình thường, không phải lịch trình cá nhân thì cũng gần như chẳng có fan nào tới cắm chốt ở sân bay cả.

Đến tận bây giờ anh vẫn còn hoài nghi cậu thanh niên này là tay chuyên săn ảnh.

Chẳng rõ phía trước xảy ra chuyện gì mà dòng người hâm mộ loạn lên. Vòng người vây trên đó dừng lại, không đi tiếp nữa, còn lùi về sau.

Thấy một bạn fan sắp va vào Thời Dẫn. Dụ Duy Giang nhanh tay lẹ mắt nắm cánh tay cậu kéo về phía mình.

Thời Dẫn ngốc.

“Đừng đi lùi.” Dụ Duy Giang nhìn cậu, “Nguy hiểm lắm.”

Hai người đứng rất gần nhau, trên người Dụ Duy Giang thoang thoảng mùi nam tính, thanh mát nhẹ nhàng. Thời Dẫn ngước lên, thấy râu lún phún trên cằm anh.

Dụ Duy Giang nhìn Thời Dẫn, nói nhỏ:

“Hôm nay tôi xấu, hôm qua thức khuya quá nên tốt nhất là ảnh chụp lúc nãy đừng đăng lên mạng nhé.”