Ái Nhĩ: Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ!

Chương 18: Cạnh tranh



(18)

“Thấy không? Đây là nhà anh mới dọn đến, dì Lễ cùng Tiểu Miêu cũng sẽ dọn đến đây nhanh thôi, sau này nếu em muốn gặp anh, chỉ cần qua bên đấy là được!”

“Anh nói thật sao? Tốt quá rồi!”

Thuần Khanh đưa mắt nhìn Trịnh Minh Hạo, khẽ cười.

“Tôi thấy nơi này cũng tốt, hơn nữa còn có thể trở thành hàng xóm của Trịnh Tổng, thế thì thật vinh hạnh cho tôi quá rồi.”

Trịnh Minh Hạo tức đến nghiến răng nghiến lợi, anh đi đến tách Ái Nhĩ ra khỏi tay Hoắc Thuần Khanh, nắm lấy bàn tay của cô trong lòng bàn tay mình, phòng bị nhìn người đối diện, giọng nói trở nên lạnh lẽo.

“Hoắc Tổng, tôi thấy lần này anh đùa hơi quá rồi đó.”

Tên này, hắn ta lại muốn bày trò gì đây?

Người của Trịnh Minh Hạo anh, hắn ta cũng dám để ý đến sao? Hắn ta nghĩ mình là cái thá gì?!

Hoắc Thuần Khanh nhếch môi, lưng hơi tựa vào cửa xe, bộ dáng trông vô cùng ngả ngớn, nhưng lời nói thốt ra lại mang theo ẩn ý.

“Tôi trước giờ chưa từng biết đùa.”

Hiện tại hay kể cả sau này cũng vậy, đối với những thứ có liên quan đến Ái Nhĩ, hắn sẽ không bao giờ đùa giỡn nữa.

Hắn đã sai một lần rồi, cho nên về sau hắn không được phép để sai thêm lần thứ hai!

Tròng mắt Trịnh Minh Hạo chuyển động, anh vỗ nhẹ bả vai của Ái Nhĩ, nói.

“Ái Nhĩ em vào nhà trước đi, anh có chuyện cần phải nói với Hoắc tổng.”

Ái Nhĩ mặc dù lúc đầu chán ghét căn nhà xa lạ này vô cùng, nhưng qua hai ngày nay, cô cũng đã nhận được sự chăm sóc ân cần mà Trịnh Minh Hạo dành cho mình, trong vô thức lại sinh ra cảm xúc lưu luyến. Bởi dường như trong những năm tháng đen tối dài đằng đẵng của quá khứ, Ái Nhĩ chưa từng được đối xử một cách chân thành đến như vậy, kể cả dì Lễ, kể cả người khác, không ai mang đến cho Ái Nhĩ loại tình cảm quyến luyến giống như người thân kia, huống hồ là một Thuần Khanh lạnh nhạt trong quá khứ.

Ái Nhĩ bước qua cổng, nhìn những vệt nắng hắt trên mái nhà đỏ rực, chợt nhận ra có một giây phút nhất định, cô lại mang theo lỗi giác rằng đây là nhà mình, nhưng rồi lại nhớ đến sự thật, lỗi giác kia trong một khắc tiếp theo liền vội vàng tan biến.

Đây là nhà của thân thể cùng linh hồn mang tên Trịnh Ái Nhĩ, không phải nhà của Triệu Ái Nhĩ cô, tất cả cảm xúc vui vẻ cùng thoải mái kia, đều là do thói quen của cơ thể tác động lên, không phải là rung động từ chính linh hồn này.

Thân thể này không thuộc về cô, cô chẳng qua là tu hú chiếm tổ chim khách, cô càng không biết linh hồn của người tên Ái Nhĩ bây giờ đang ở đâu, khi nào thì cô mới được trở lại như cũ, cũng không biết thân thể của chính mình ở nơi nào, mọi kí ức từ lúc cô sẩy chân ngã xuống cầu thang đều đóng lại thành một vùng tối đen như mực, không tài nào nhớ ra nổi.

Cô hiện tại tỉnh dậy liền chọn cách sống bằng một cái đầu rỗng tuếch, mà những thứ trong quá khứ kia, lại vô phúc bị số mệnh đặt trong một chiếc hộp đen, chỉ khi thời khắc thực sự đến, chúng mới có thể tự động mở ra.

Ái Nhĩ chớp mắt, nghe lời đi vào trong, tự nhủ rằng dù gì cô cũng chiếm thân thể của người khác, cũng không nên có thái độ quá đáng với người thân của Trịnh Ái Nhĩ, họ đã săn sóc cô rất tốt, cho dù là họ không biết chuyện gì đã xảy ra với hai linh hồn cùng một cái tên đã bị tráo đổi như bọn họ, hơn hết điều quan trọng nhất là nếu không có Trịnh Ái Nhĩ, Triệu Ái Nhĩ cô chắc chắn không thể tỉnh lại, càng không thể tìm được Thuần Khanh của mình.

Ái Nhĩ còn đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì ở ngoài đây, cuộc đối thoại của hai người đàn ông đã dần đi vào ngõ cụt.

“Hoắc tổng, anh muốn làm gì, trước nên nghĩ đến việc đó có đúng hay là không cái đã.”

“Tôi không nghĩ việc mình làm có gì sai cả.”

Trịnh Minh Hạo nhìn bộ dáng nhởn nhơ đắc ý của Thuần Khanh, khẽ hừ một tiếng.

“Được, nếu Hoắc tổng cứ giả vờ không hiểu ý tôi, tôi cũng xin nói thẳng với anh, anh có thể bày ra tất cả các trò vặt này, kể cả cho người theo dõi chúng tôi, hoặc là chuyển đến ở cạnh đây thì tốt nhất là đừng động đến Ái Nhĩ.”

Thuần Khanh khẽ nhướn mày, thích thú hỏi lại.

“Tại sao tôi lại không được phép động đến Ái Nhĩ, anh muốn ngăn cấm tôi qua lại với cô ấy sao?, anh nên nhớ, chức phận của anh trai là thế nào, nếu anh cấm cản quyền tự do kết bạn của Ái Nhĩ đến như thế, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh ích kỷ với em gái đấy! ”

Đôi mắt hẹp dài của Trịnh Minh Hạo hơi híp lại, anh cũng vội chán chê với cái trò đôi co vòng quanh của Hoắc Thuần Khanh, giọng nói trầm xuống đến cực điểm.

“Tôi cảnh cáo anh, Hoắc Thuần Khanh, tránh xa cô ấy ra, Ái Nhĩ là người của tôi!”

Thuần Khanh khẽ buông môi cười, ngón tay vân vê điếu thuốc trên tay, thản nhiên hỏi lại.

“Ái Nhĩ là người của anh khi nào vậy? Cô ấy là em gái anh cơ mà, cũng đâu phải là người yêu hay là vợ của Trịnh Tổng đâu, thế vì sao tôi lại không có quyền theo đuổi cô ấy chứ?”

Nắm tay Trịnh Minh Hạo siết chặt, năm đầu ngón tay đâm mạnh vào lòng bàn tay để cố giữ bình tĩnh, anh thở hắt ra, ổn định sự giận dữ đang quấn quanh người mình, giọng nói lọt qua kẽ răng, nghe như tiếng rít bên tai.

“Anh nói cái gì?”

“Tôi muốn theo đuổi Ái Nhĩ, không biết Trịnh tổng cảm thấy như thế nào?”

____