Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn?

Chương 44: Tư Vô Khuyết (1)



Ba trăm năm trước.

Thần đế Phù Hi Thần - Phù Tự, nhậm chức đã lâu chưa từng xuống nhân gian của mình, nay lại nổi hứng đi lục địa Cửu Quy.

Hắn đi một mình, không hề mang theo một ai kể cả quân sư của hắn. Hắn đi tròn một năm, lúc về bỗng mang theo một thiếu niên che mặt kín mít tống vào ngục giam. Quân sư gặng hỏi mãi thần đế mới nói rằng hắn bắt thiếu niên từ Tây Vực của lục địa Cửu Quy.

Đâu chỉ là bắt người, thần đế diệt cả tộc bọn họ vì tội làm trái thiên đạo nuôi phản thần, hơn nữa còn giết tiểu cô nương thanh mai trúc mã của thiếu niên.

Ôm mối thù diệt tộc giết người yêu, thiếu niên nọ gần như phát điên, hễ mỗi lần có người tới ngục giam của y là y đều tấn công bằng mọi giá.

Thần đế bận bịu giải quyết chuyện tam giới suốt một thời gian. Xong xuôi, đúng vào trước hôm thiếu niên nọ tròn mười bảy tuổi, thần đế tự mình tới lao ngục đưa thiếu niên về thần cung Đan Dương. Thấy thiếu niên điên điên khùng khùng không nghe lời, thần đế hạ chú ngữ khiến y ngoan ngoãn tùy ý sai sử.

Thiếu niên nọ tên là Tư Vô Khuyết, đồng tộc ở Tây Vực còn gọi y là "Vu", nên y còn có tên thứ hai là Tư Vu. Tư Vu đau đáu mối thù diệt tộc, lại mất tiểu cô nương mà y yêu nhưng không thể làm gì khác, bởi nơi y bị bắt về là thần giới nơi tộc Thánh Sứ thượng cổ chiếm lĩnh. Tư Vu cứ ngỡ mình sẽ chết trong ngục giam u ám tối tăm, lại chẳng ngờ tới thần đế sẽ đưa y đến thần cung. Y bị hạ chú, không thể phản kháng, bị đám hạ nhân đưa đi tắm rửa sạch sẽ rồi vận lên bộ y phục đỏ rực, trang hoàng lại mọi thứ.

Tư Vu làm sao có thể không biết thần đế muốn gì!

Nữ nhân đẹp là hoa, nam nhân đẹp là họa. Còn nam nhân đẹp điên đảo như y, là đại họa!

Đêm đến, Tư Vu mệt mỏi thiếp đi, trong lúc mơ màng cảm nhận được một thân thể rắn rỏi đè lên thì hốt hoảng tỉnh lại. Trong phòng tối như hũ nút, y bị một nam nhân xa lạ đè dưới thân. Bàn tay đối phương mơn trớn cơ thể y, có lúc suồng sã vuốt ve. Cảm giác tủi hờn và nhục nhã khiến y phát điên kháng cự, lại chỉ khiến đối phương càng thêm hưng phấn.

"Không nghĩ tới thần đế lại chỉ là một tên *** tặc háo sắc..." Tư Vu giận quá hóa cười nói.

Phù Tự đáp: "Chiếm đoạt được ngươi, dù có làm *** tặc ta cũng muốn..."

Lần đầu tiên, thân thể Tư Vu đau đớn như bị xé toạc ra. Vốn dĩ thể chất y không tốt, phụ mẫu nuôi y trong nhà chỉ có mỗi tiểu cô nương trúc mã làm bạn, chưa hề tiếp xúc với bất cứ ai khác huống hồ là một nam nhân khí lực tràn trề. Thân thể y sau lần hoan ái đầu tiên đã tàn tạ không chịu được, sau lần đó y bệnh nặng tưởng như không qua khỏi. Thần đế bỏ mặc y ở thần cung, sau mấy ngày thì có một vị thánh y tới cứu lấy hơi tàn của Tư Vu.

Thánh y nọ, chính là Bách Lí Vãn Giang, địa vị ở thần giới của hắn cực kỳ cao.

"Ngươi cứu ta làm gì, để ta chết đi còn hơn."

Tư Vu lạnh lùng nói với Bách Lí Vãn Giang. Dù sao thì trong tâm y đã chết, nỗi nhục kia khiến y ám ảnh đến mức chỉ cần nhìn thấy người thôi là y đã muốn ói.

Bách Lí Vãn Giang lần đầu tiên gặp được người đẹp đến vậy, dù xót nhưng hắn biết tính tình thần đế sẽ không dễ buông tha cho Tư Vu, thở dài bảo: "Ngươi phải sống."

Tư Vu không đáp, đuổi hắn đi. Bách Lí Vãn Giang để lại một viên đan dược trong bình sứ nho nhỏ, bảo rằng nếu y muốn lựa chọn sống tiếp thì nuốt đan. Đó là nam nhân Tư Vu nợ ân tình rất nhiều, lại chẳng thể báo đáp vì thứ đối phương muốn là tình cảm của y.

Tư Vu nghĩ đến thù hận liền cắn răng nuốt đan sống tiếp. Mà khi thân thể y vừa tốt lên, Phù Tự lại tiếp tục ép y hoan ái. Dù cho Tư Vu có không chịu khuất phục, mới đầu còn nhẫn nhịn không kêu một tiếng nhưng dần dần y dù bị bức ép nhưng tới mức thân thể sinh ra khoái cảm, Tư Vu nhục nhã muốn chết đi. Nhưng mỗi lần y tự sát, thần đế đều có cách khiến y từ bỏ. Dù y có tự hủy dung, thần đế lại có thể dùng sức mạnh khôi phục nguyên vẹn cho y. Dần dà mấy năm, y không phản kháng cũng chẳng tự sát nữa, sống như một công cụ để kẻ nọ phát tiết, hận thù cũng bị nỗi tuyệt vọng vùi dập.

Mà Phù Tự rất tham lam, hắn không chỉ muốn thân thể của Tư Vu, còn muốn trái tim của y nữa. Nhưng Tư Vu làm sao có thể động lòng được vì y đã dành tình yêu trọn vẹn cho nữ nhân đã chết kia, dù rằng thân thể y dơ bẩn không thể nào xứng với nàng nữa thì y cũng không đời nào chấp nhận yêu kẻ đã cưỡng ép mình suốt bao năm qua. Phù Tự thậm chí còn muốn lập y làm thần hậu, y không chịu còn sỉ nhục hắn, khiến hắn ta ép y ngày một quá quắt.

Tư Vu tồn tại như vậy suốt mười năm. Y được ban cho thần tịch nên có tuổi thọ dài lâu, bao nhiêu năm vẫn giữ nguyên vẹn hình dáng thiếu niên lúc mười bảy tuổi, đẹp mê mẩn lòng người.

Cho tới một lần, Phù Tự đem y tới yến hội sinh thần, lần đầu tiên công khai cho toàn bộ thần giới biết đến sự tồn tại của y. Người ta nhìn y bằng đủ loại ánh mắt trên đời, nhưng lại có một người dùng ánh mắt đau lòng nhìn y.

Tư Vu gặp lại thánh y Bách Lí Vãn Giang ở yến hội.

"Ta sẽ giúp ngươi rời khỏi thần giới. Không vì gì cả, ta không đòi hỏi ngươi thứ gì hết. Ngươi sống tốt là được rồi."

Phù Tự bận sự vụ rời thần giới sau hôm yến hội đó. Tư Vu ở thần cung bỗng dưng đổ bệnh nặng, nặng đến mức sau hai ngày đã chỉ còn hơi tàn. Trước khi chết, y nghĩ đến mối thù chưa báo, bứt rứt khôn cùng. Có người lại gần y, vuốt ve gương mặt y. Dù mất dần ý thức nhưng y vẫn biết chắc người đến là Bách Lí Vãn Giang.

"Cửu Quy lục địa có một nơi linh khí dồi dào, tiên cảnh như mơ. Tiên duyên ngươi sẵn có, tu luyện chờ người nọ đầu thai. Ngươi yên tâm, khi đế quân trở về, ngươi chắc chắn đã "chết" rồi..."

Tư Vu tưởng mình chết thật rồi, nhưng khi tỉnh lại thì thấy bản thân đang ở Cửu Quy lục địa. Y biết Bách Lí Vãn Giang đã cứu y khỏi thần giới, ân tình này có lẽ cả đời y cũng không báo đáp nổi.