Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn?

Chương 54: Thượng Quan Ngọc (1)



Từ rất lâu rồi, cái tên Bạch Hạc Vân Phi vẫn luôn là cái tên được những người yêu thích đọc thoại bản nhớ đến.

Thoại bản của hắn nổi tiếng đến tận Tây Vực, ngay cả yêu quốc hay ma quốc cũng đặt hàng số lượng lớn.

Thượng Quan Ngọc cũng là một trong số những người yêu thích văn phong của Bạch Hạc Vân Phi, sau một lần có được bản chép tay, thấy nét chữ thanh thoát phóng khoáng của người nọ thì càng sinh lòng hâm mộ yêu thích tác giả.

Sinh thời Thượng Quan Ngọc không hứng thú với việc tu luyện lắm nhưng tu vi rất cao, từ năm mười tám tuổi đã xuất sư đi khắp nơi bốn bể lục địa Cửu Quy, lấy du ngoạn rong chơi làm thú vui. Y không nhớ nhà mình ở đâu, cũng không nhớ ra phụ mẫu hay người thân, đi đến nơi nào cũng đơn thương độc mã. Y không giỏi đánh nhau cho lắm, nhưng lại giỏi phép thuật và trận pháp, thêm nữa tìm người cũng là kĩ năng đặc biệt của y.

Ban đầu khi tìm tác giả Bạch Hạc Vân Phi, Thượng Quan Ngọc thề chỉ muốn xin chữ kí thôi chứ không có ý gì khác.

Thượng Quan Ngọc không ngờ Bạch Hạc Vân Phi lại là một thiếu niên chưa tròn mười tám, là con của một tiểu thiếp địa vị thấp kém ở Mục phủ thành Quy Nam, thường bị đối xử bất công. Thiếu niên ấy ngày ngày phơi nắng sớm viết thoại bản, không một nha hoàn đi theo, làm bạn cũng chỉ có bức tường mọc đầy dây thường xuân và khu vườn nhỏ trong tiểu viện. Từ nhỏ đến lớn Mục Hạc vẫn chưa bao giờ được ra khỏi Mục phủ, sở dĩ hắn có trải nghiệm để viết được những thoại bản muôn màu muôn vẻ là nhờ bén duyên với những giấc mơ về nhân gian.

Lúc đầu Thượng Quan Ngọc không dám xuất hiện trước mắt người mình hâm mộ nên mỗi ngày chỉ len lén dùng thuật ẩn thân leo tường vào trong sân tiểu viện của Mục Hạc, yên lặng nhìn thiếu niên lam y dung mạo thanh tú trong trẻo luôn cắm cúi viết viết đọc đọc. Được tầm một tháng như vậy thì Thượng Quan Ngọc bị sư tôn gọi về tham gia khảo nghiệm đệ tử Vô Cực tiên tông, hắn luyến tiếc Mục Hạc lắm nhưng không thể không trở về giành hạng nhất bảng phép thuật rồi lại bỏ tông môn đi bụi.

Lần tới gặp lại tác giả mình yêu thích, Thượng Quan Ngọc vẫn ẩn thân xem đối phương viết chữ như thường, kết quả vừa mới xuất hiện đã bị Mục Hạc nhìn chằm chằm.

"Ta tưởng ngươi không đến nữa." Mục Hạc mỉm cười nhìn nam tử tuấn mỹ tóc xanh thiên thanh, cầm tập bản thảo trên bàn đưa qua. "Mau lại đây, ta cho ngươi xem cái này."

Thượng Quan Ngọc không ngờ Mục Hạc vẫn luôn nhìn ra phép ẩn thân của mình, trái tim đập thình thịch muốn chạy trốn. Nhưng khi đối phương hào hứng đưa Thượng Quan Ngọc một tập bản thảo, y lại không nhịn được nhận lấy.

Ồ!

Thượng Quan Ngọc không ngờ lần này Mục Hạc lấy hình mẫu ngoại hình của y làm nhân vật chính, vui vẻ đến cười cong cong đuôi mắt. Đây là thần tượng của y đấy! Thần tượng lấy y làm hình mẫu mẫu của thoại bản!

Vì đã lộ tẩy, Thượng Quan Ngọc đã thẳng thắn thừa nhận mình muốn xin chữ kí với Mục Hạc. Thiếu niên chẳng những không ghét y mà chủ động kết bạn. Vì Mục Hạc ở Mục phủ vẫn luôn bị ghẻ lạnh, đến tối mới có người đến lấy bản thảo của hắn nên ban ngày hắn và Thượng Quan Ngọc trò chuyện cả ngày cũng chẳng ai biết được.

Bởi vì có phép thuật cùng tu vi cao thâm, Thượng Quan Ngọc còn thường dẫn Mục Hạc lẻn ra ngoài vui chơi thăm thú nhân gian, quan hệ cả hai từ đó mà ngày càng thân thiết.

Năm Mục Hạc mười tám tuổi, người nhà sắp xếp cho Mục Hạc cưới một tiểu thư phủ bằng hữu lâu năm. Đêm tân hôn, Mục Hạc không hề chạm vào tân nương, chỉ lẳng lặng ngồi đợi trước cửa. Đúng như hắn dự đoán, Thượng Quan Ngọc đến.

"Ta tưởng ngươi sẽ không tới." Mục Hạc nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt. "Nhưng bây giờ, ta muốn hỏi tại sao ngươi lại tới?"

Thượng Quan Ngọc nghe hắn hỏi vậy thì ngây ra. Đúng vậy, người ta kết hôn thì y chạy đi tìm làm gì?

"A Ngọc... Từ nhỏ đến lớn chỉ có mỗi ngươi chơi cùng ta, dẫn ta ra xem nhân gian, quan tâm đến ta." Mục Hạc thấy đối phương không nói thì chủ động lên tiếng. "Ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?"

"Hạc nhi..."

"A Ngọc, ta không muốn ở lại nơi này nữa."

Địa vị của hắn ở Mục gia còn chẳng bằng một người hầu. Người Mục gia không hề quan tâm tới hắn mà chỉ quan tâm đến lợi nhuận do hắn tạo ra từ những câu chữ, họ quản hắn như một tù nhân, chưa hề cho hắn bước chân ra ngoài phủ lấy một lần. Thậm chí có những khi hắn nộp bản thảo chậm còn bị bỏ đói mấy ngày liền, bữa đói bữa no nên tới tuổi này hắn vẫn còn gầy yếu thấp bé hơn những đứa trẻ đồng trang lứa.

"Ngươi... Theo ta thì sẽ phải làm tân nương của ta!" - Thượng Quan Ngọc nửa đùa nửa thật nói.

"Được." - Mục Hạc đồng ý.

"Ngươi không được hối hận đâu đấy."

"Không hề."

Thượng Quan Ngọc có gì mà không dám làm chứ, y cướp tân lang ngay trong đêm tân hôn, đoạt đi tất cả lần đầu của Mục Hạc. Ngày tháng sau này của bọn họ vô cùng hạnh phúc. Thượng Quan Ngọc dùng số tiền dành dụm được mua một ngôi nhà lớn ở thành Giang Nam, cùng Mục chung sống.

Nhưng cuộc sống êm đềm mới trôi qua nửa năm thì Mục Hạc đột nhiên chuyển bệnh nặng, sau đó rất hay mê sảng, lúc ngủ thì thấy ác mộng.

Thượng Quan Ngọc mời vị y sư giỏi nhất cũng chỉ có thể chữa bệnh thân thể cho Mục Hạc, về việc tại sao hắn mê sảng liên tục và thấy ác mộng... y sư nói là do Mục Hạc có quỷ cổ trong người nên bị kẻ khác khống chế kể cả giấc mơ. Loại cổ này trồng trong người Mục Hạc đã rất lâu rồi, có thể là từ khi hắn còn nhỏ. Người nọ nói thực sự rất khó giải quyết vì nếu như lấy cổ ra ngoài Mục Hạc sẽ chết. Có biện pháp khả thi hơn là tìm người thả cổ nhưng rất khó vì nếu điều khiển được loại quỷ cổ này thì ắt hẳn đó là một kẻ rất mạnh.

Thượng Quan Ngọc vô cùng thương yêu Mục Hạc, biết hắn có thể bị thả cổ từ khi còn ở Mục gia thì phẫn nộ muốn đi tìm Mục gia tính sổ.