Ai Phản Bội Ai?

Chương 2: Thêm ai mất tích nữa?



Ai Phản Bội Ai?

👉Tác Giả: Trà Nha

👉CV: Wikidich

👉Editor: Linh Lập Lòe

👉 Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, Tình cảm, Kinh dị, Hắc ám, 1v1, OE, HE.

_

_ _ _ _ _ _ _ _ _

Chương 2: Thêm Ai Mất Tích Nữa?

Trong phòng không một hạt bụi. Mọi thứ trên bàn được sắp xếp ngăn nắp, sào phơi đồ ngoài ban công treo chăn nệm được giặt sạch sẽ. Trên sàn, giày mới lau nằm rải rác. Mọi nơi, cửa sổ đều mở toang. Trong phòng không có máy sưởi, cả căn phòng cũng vì thế mà như rơi vào hầm băng.

Sàn nhà đã được chà đến bóng loáng, Ngô Đình vẫn cứ ngồi quỳ trên mặt đất tỉ mẩn chà lau. Đôi tay bị nước đông lạnh trở nên xanh tím, đến nỗi xúc giác cũng muốn mất dần.

Khi Tùy Tĩnh và Vương Miểu bước vào, vừa hay đã bắt gặp cảnh tượng ấy.

“Ngô Đình.” Tùy Tĩnh nhẹ nhàng cất lời.

“Ồ, hai người đến chơi à?” Ngô Đình không dừng lại, nói lời tiếp đón: “Vào ngồi đi, trong tủ lạnh có nước, hai người cứ tự nhiên.”

“Ngô Đình.” Tùy Tĩnh bước đến bên cạnh Ngô Đình, ngồi xổm xuống, đau lòng nắm lấy tay cô: “Cậu thế này là sao đây? Xem tay cậu đây này.”

“Tôi không sao cả.” Ngô Đình rút tay ra: “Đã lâu không gặp, hai người đến đúng lúc lắm, đợi lát nữa ở lại ăn cơm đi.”

“Em dừng lại trước đi đã.” Vương Miểu cũng không đành lòng: “Đầu đuôi chuyện của Trương Phong là như thế nào đây?”

“Mất tích thôi.” Ngô Đình đáp như đang nói về chuyện của ai đó chứ không phải của chồng mình: “Tôi có đến đồn công an báo án, lập hồ sơ rồi.”

“Mọi chuyện đang êm đẹp thế kia mà, sao giờ lại...” Tùy Tĩnh thương tiếc nhìn Ngô Đình, vành mắt đỏ lên.

“Không biết.” Ngô Đình nhìn Tùy Tĩnh, sau đó nói với Vương Miểu: “Hôm kỷ niệm mười năm ngày cưới của bọn tôi, anh ấy không xuất hiện, sau đó thì mất tích.”

“Công ty thì sao?” Vương Miểu tiếp tục hỏi.

“Công ty giao cho anh trai tôi tạm thời phụ trách.” Ngô Đình tiếp tục chà lau sàn nhà.

“Sao không mở máy sưởi?” Vương Miểu nhíu mày: “Trong phòng lạnh đến thế này kia mà.”

“Không muốn mở.” Ngô Đình trả lời: “Tôi muốn để bản thân hóng gió cho tỉnh táo tí.”

“Ngô Đình, cậu nghe lời tớ đi.” Thanh âm Tùy Tĩnh nghẹn ngào, cô dang tay ôm lấy bả vai của bạn thân: “Đừng làm khó dễ mình như vậy mà. Có lẽ Trương Phong chỉ ra ngoài du lịch mà không nói với cậu thôi, đừng quá lo lắng.”

“Ha ha.” Ngô Đình cười lớn đẩy ra tay cô ra: “Cậu bị làm sao vậy? Tôi chỉ chà cái sàn nhà mà thôi, có vấn đề gì sao? Hai người ngồi trước đi, tôi cũng sắp hoàn tất rồi. Xong việc chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn đi, tôi biết một quán cơm gia đình mang hơi hướng Pháp, sẽ không làm hai người thất vọng đâu.”

“Ôi trời...” Tùy Tĩnh ngạc nhiên.

“Vậy em nhanh lên nhé.” Vương Miểu ngắt lời Tùy Tĩnh, kéo cô lại: “Bọn anh ngồi đây chờ.”

............

“Sao hôm nay anh lại ngăn em?” Về đến nhà, Tùy Tĩnh bắt đầu bất mãn.

“Em không để ý rằng Ngô Đình không muốn nói về việc đó à?” Vương Miểu dí nhẹ trán của cô: “Em vẫn cứ không có con mắt quan sát gì cả. Ngô Đình đã vờ như không có chuyện gì, chúng ta cũng không nên bóc trần vết sẹo của cô ấy.”

“Em chỉ thấy cô ấy rất đáng thương.” Tùy Tĩnh chui vào lòng Vương Miểu: “Em không đành lòng được.”

“Ha ha, nhìn em xem.” Vương Miểu cười cợt: “Lúc nào cũng là người tốt bụng lương thiện thế này.”

“Haizz, Vương Miểu, anh nói xem, liệu Trương Phong có gặp chuyện gì không?” Tùy Tĩnh điềm tĩnh hỏi chồng.

“Chà...Việc này ai mà biết được.” Vương Miểu thở dài: “Chỉ không biết Ngô Đình có vượt qua cú sốc này được hay không...”

“Hy vọng mọi chuyện đều suôn sẻ.”

Một đêm không chuyện trò.

Ngày hôm sau, ai làm việc nấy.

Ngày thứ ba, Tùy Tĩnh không về nhà.

Ngày thứ tư, Tùy Tĩnh vẫn không trở về.

Ngày thứ năm.

Ngày thứ sáu.

Ngày thứ bảy.

Tùy Tĩnh mất tích.

Việc này làm Vương Miểu gần như phát điên. Điện thoại của cô luôn trong trạng thái tắt máy, cũng không hề xuất hiện ở công ty. Anh lo lắng tột cùng đi khắp nơi để tìm Tùy Tĩnh.

Một người nữa.

Lại một người nữa ư?

Vương Miểu đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Phải rồi, anh vẫn chưa hỏi thăm Ngô Đình.