Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 24-2: Mặc kệ là dưa tươi hay dưa cũ, đã hóng chuyện thì không bao giờ chê chuyện lớn!



Hắn vừa dứt câu, mọi người trong điện đều giật nảy mình.

Chu quý phi thiếu điều muốn ngất xỉu, nàng ta cuống quít quỳ xuống đất nói: “Mong bệ hạ khai ân, Thừa Ân Công chỉ không cẩn thận nên mới…”

Vũ Văn Lan không chờ nàng ta nói hết câu đã cắt ngang: “Thật sự chỉ là do không cẩn thận thôi sao? Thế ai là kẻ làm ông ta ‘không cẩn thận’ đây?”

Chu quý phi sửng sốt, sau đó hoảng sợ cực kỳ.

Chẳng lẽ… chẳng lẽ hắn đã biết?

Nếu hắn truy cứu chuyện mình bỏ thuốc thì… đến lúc đó chẳng phải hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn hay sao?

Thấy nàng ta không dám hó hé gì nữa, Vũ Văn Lan lại nói tiếp: “Ta niệm tình của Thái Hậu cho nên mới xử lý ngươi nhẹ như vậy, nếu sau này ngươi còn dám tái phạm, ta nhất quyết sẽ không dễ dàng nương tay!”

Dứt lời, hắn lại nhìn về phía những người trong điện, trầm giọng nói: “Những người có mặt hôm nay cũng nên nhớ kỹ đòn răn đe này!”

Mọi người đồng thanh “vâng” một tiếng, trong lòng lại khiếp sợ không thôi ——

Cháu gái ruột của Thái Hậu thế mà lại mất đi chức ‘quý phi’!!!

Đương nhiên, chỉ bằng chuyện mà Thừa Ân Công phạm phải cũng đã đủ để phế truất địa vị công hầu của Chu gia rồi, nhưng hiển nhiên quân vương vẫn bận tâm đến mặt mũi của Thái Hậu cho nên mới không trừng trị thẳng tay.

Nhưng mà những người khác thì… chưa chắc có thể được ưu ái như vậy.

Lúc này Thượng thư bộ Hộ Tề Vi Trai đã đổ mồ hôi đầm đìa, hai chân run lập cập, còn Thượng thư bộ Lễ thì run như cầy sấy.

Ngay sau đó, quân vương lại chĩa mũi dùi sang hai vị đô ngự sử đứng hai bên: “Dùng não của một ngàn con cá làm đậu hủ, dùng thịt của mười ngàn con cua để làm chả cua, chỉ một bữa cơm của phủ Thượng thư bộ Hộ đã dùng hết mười ngàn lượng bạc, việc này còn cần Trẫm nói cho các ngươi sao?”

Hai người sợ hãi quỳ sụp xuống đất, đồng thanh hô lên: “Là sơ suất của chúng thần ạ.”

Vũ Văn Lan lạnh giọng: “Là sơ suất thật hay do các ngươi cũng có phần ở trong đó?”

Hai người liên tục dập đầu: “Chúng thần không dám ạ.”

Vũ Văn Lan nói: “Nếu không điều tra rõ việc này thì hai người các ngươi cũng nên nhường vị trí lại cho người khác đi.”

Hai người vội bẩm vâng.

Vũ Văn Lan lập tức cất bước đi về phía cửa điện, bên tai vẫn còn nghe được tiếng lòng của mọi người ——

【 Quả nhiên không có chuyện gì có thể trốn thoát mắt thần của bệ hạ cả! 】

【 Sau chuyện hôm nay, có thể thấy vinh sủng của Chu gia đã dừng bước tại đây rồi. 】

【 Bệ hạ trừng trị Chu gia nghiêm như thế, không biết giữa bệ hạ và Thái Hậu liệu có xuất hiện hiềm khích không nhỉ? Làm ơn đừng xảy ra chuyện lớn gì nữa nha trời! 】

Trong số này, chỉ có tiếng lòng của một người làm hắn chú ý ——

【 Á đù, ban nãy hắn chỉ đang gạ hỏi để thăm dò Thượng thư bộ Lễ hay là hắn biết vụ tằng tịu của ông ta thật vậy? 】

Yến Xu ngu người luôn:【 Má ơi không lẽ dưa mà ta ăn không phải là dưa tươi??? Cú tui trời ơi!!! 】

Vũ Văn Lan thầm nở một nụ cười nhẹ trong lòng, sau đó thâm tàng bất lộ mà rời đi.

~~

Cung Từ An.

Vừa mất vị trí quý phi lại vừa phải nhìn cha ruột miệng méo mắt lác bị người ta khiêng ra ngoài, Chu quý phi không còn cách nào khác, chỉ có thể tới đây cầu xin Thái Hậu.

Mà đến lúc này Thái Hậu mới biết thì ra người cháu gái của mình đã làm một chuyện ngu xuẩn cỡ nào.

Nghe nàng ta nói xong, Thái Hậu suýt nữa đã ngất xỉu, mấy người Trúc Thư và Trang ma ma thấy thế vội tiến lên, người vỗ lưng người vuốt ngực mới không làm Thái Hậu xỉu thật.

Chờ đến lúc đỡ hơn, Thái Hậu mới chỉ vào mũi của cháu gái nhà mình, cả giận mắng: “Ngươi đúng là kẻ bất tài không làm được tích sự gì! Ai gia chỉ kêu ngươi đi đưa điểm tâm, ai kêu ngươi làm điều thừa như thế hả? Ngươi có biết bỏ thuốc quân vương là tội bao lớn không? Đừng nói là ngươi, chỉ sợ ngay cả ai gia cũng không sống được!”

Cho dù trước đây không biết thật thì bây giờ Chu quý phi cũng đã biết, nàng ta chỉ có thể che mặt khóc rống: “Cháu gái biết tội rồi, xin cô cứu cháu gái của ngài với…”

Đã mất đi vị trí quý phi thì nàng ta làm gì còn đường sống?

Cho nên nàng ta mới cố tình dùng cách gọi ‘cô’ với Thái Hậu, ý đồ dùng quan hệ gia đình để Thái Hậu nể tình mà giúp nàng ta một phen.

Ai biết Thái Hậu lại tát nàng ta một cái rõ to, sau đó quát bảo nàng ta cút đi.

“Sau này không được đến cung Từ An nữa, đừng để ai gia nhìn thấy mặt mũi của ngươi!”

Dứt lời, bà ta lập tức sai cung nhân đuổi nàng ta ra ngoài.

Chu quý phi, à không, bây giờ nên gọi là Chu phi mới đúng —— ban nãy hoàng đế giáng cấp bậc của nàng ta nhưng lại chẳng buồn ban cho một cái phong hào.

Chu phi chỉ có thể vừa khóc lóc vừa trở về cung Chung Túy của mình.

~~

Khi Vũ Văn Lan tới cung Từ An, Thái Hậu đang ngồi dựa ở trên giường, nom sắc mặt có vẻ không tốt lắm.

Hắn lập tức đến trước giường cúi đầu nói: “Trẫm phải thỉnh tội với mẫu hậu, hôm nay trong nghi thức cúng tế đã xảy ra một chuyện hoang đường cực kỳ, bởi thế Trẫm không thể không phạt cậu và giáng chức quý phi của nàng ta.”

Thái Hậu thở dài nói: “Là ai gia sai, ai gia không quản lý Chu gia tốt, đã khiến bệ hạ bị liên luỵ rồi.”

Vũ Văn Lan nói: “Trẫm tin tưởng cậu cũng chỉ hồ đồ nhất thời thôi, nhưng hôm nay trong nghi thức có rất nhiều con mắt đang nhìn, nếu như không phạt, e rằng sau này mỗi người đều sẽ làm theo, xem lễ nghi luật pháp như trò cười.”

“Bệ hạ lấy đại cục làm trọng, đây cũng là phúc của thiên hạ.” Thái Hậu lại thở dài, sau đó đột nhiên đổi đề tài: “Nhưng lục cung đúng là không thể không có chủ, ai gia hy vọng bệ hạ có thể nhanh chóng lập trung cung, dùng chuyện này trấn an lòng người.”

“Tuy Lý quý nghi rất hợp ý của bệ hạ, nhưng quan chức của nhà mẹ đẻ của nàng quá thấp, thật sự không đủ để phục chúng. Chi bằng qua đầu xuân nhờ bộ Lễ tiến cử quý nữ danh môn cho bệ hạ, để bệ hạ sớm ngày tìm ra người được chọn cho vị trí trung cung này.”

Vũ Văn Lan biết ý của Thái Hậu, bà ấy đã quyết định từ bỏ Chu thị và đào tạo người khác.

Nhưng hắn cũng không muốn nhượng bộ: “Là Trẫm không đúng khi phải để mẫu hậu nhọc lòng như vậy, việc này Trẫm sẽ tự ghi tạc trong lòng, nhưng sau đầu xuân bộ Lễ cần phải chuẩn bị để mở kỳ thi xuân, việc tiến cử tạm thời cứ gác lại đi.”

Thái Hậu nhắm mắt lại, nói: “Cứ theo ý của bệ hạ vậy, ai gia mệt mỏi rồi, bệ hạ cũng trở về nghỉ ngơi một chút đi.”

Vũ Văn Lan nói vâng, sau đó cáo từ đi ra ngoài.

Ngay khi tới cửa, hắn nghe thấy Thái Hậu thở dài trong lòng:【 Rốt cuộc cũng không phải là máu mủ của mình, thôi thôi. 】

Lòng hắn trầm xuống, nhưng bước chân lại không hề dừng lại, đi một mạch ra khỏi cung Từ An.