Ai Sẽ Kể Cho Màn Đêm

Chương 23: Xảo trá (2)



Hạng Bắc gọi tổng cộng năm cuộc điện thoại vào ngày xảy ra sự cố, cả năm cuộc đều được gọi đi sau mười giờ tối, cuộc đầu tiên là cho Đông Ôn Ngữ, cuộc cuối là cho mẹ, cuộc ngắn nhất là cho Thịnh Nghệ còn cuộc dài nhất là cho viện trưởng Viện kiểm sát tiền nhiệm Duẫn Kiến Học.

Cha mẹ Hạng Bắc đều không ở đây, lúc này thì Thịnh Nghệ vẫn còn đang đi lưu diễn ở Trạm Giang. Thịnh Ninh đã thuật lại nội dung cuộc gọi của Hạng Bắc với anh trong cuộc họp liên tịch lần trước, Tưởng Hạ Chi hỏi tình hình những người còn lại xong thì định sẽ hẹn gặp Duẫn Kiến Học một lần.

Trước khi đảm nhiệm chức viện trưởng Viện kiểm sát, Duẫn Kiến Học cũng từng là một giảng viên luật. Nghe lão Sa nói, có lẽ phong thái kiểm sát viên của Hạng Bắc được thừa hưởng từ khí chất đặc sệt học giả của lão Duẫn. Dù đã lên đến chức vụ viện trưởng Viện kiểm sát, cuộc sống về già của lão Duẫn vẫn rất nghèo khó, ngày ngày đạp xe ra vào Viện kiểm sát. Nhưng có rất nhiều câu chuyện về việc ông đã chủ động tìm kiếm những vị trí công ích cho hộ nghèo, xin quỹ cứu trợ nạn nhân và tự bỏ tiền túi ra để giúp đỡ những người gặp khó khăn.

Nhiều năm về trước ông đã từ chức vì lý do cá nhân, giờ chỉ rảnh rỗi ở nhà trồng hoa trồng cỏ hàng ngày, sống rất ung dung tự tại.

Nhưng có một lời đồn, đó là Duẫn Kiến Học không muốn tham gia vào cuộc “tranh đấu nội bộ” dơ bẩn này nên mới tức giận từ chức.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

Nghe tin Hạng Bắc mất, ông cụ tóc đã bạc trắng lập tức bật khóc, liên tục lắc đầu nói rằng mình rất hối hận.

Ông nói mình hối hận vì đã chủ động quyết định từ chức, để lại thế giới này cho lũ lang sói hổ báo kia, ông nói đáng ra mình nên kiên trì đến cùng, dù có tan xương nát thịt cũng phải đấu một trận với đám lang sói hổ báo đó.

Cha mẹ của Hạng Bắc tất tả chạy tới từ nơi khác và đã chấp nhận cái chết của con trai là tai nạn, họ đưa ra yêu cầu với phía công an là muốn nhận di thể con trai thật nhanh để đưa về quê mai táng. Cha mẹ của Hạng Bắc là dạng “xuôi nam” điển hình, quê của họ vẫn duy trì tập tục mai táng dựng lều và đưa tiễn, thậm chí họ còn phải đích thân đắp đất lên mộ con trai, sớm chiều canh giữ không rời trong giai đoạn đốt vàng mã. Bạn bè đồng nghiệp biết tin thì cũng theo về quê của họ, chuẩn bị tổ chức một nghi thức tiễn đưa long trọng cho Hạng Bắc, cứ để hai ông bà cụ nhìn xác con trai trần truồng trong phòng xác mãi thì thật sự không nhân đạo chút nào.

Vậy nên sau khi nhận được phê duyệt từ người phụ trách, xác định nguyên nhân chết của Hạng Bắc đã được điều tra rõ ràng là do tai nạn, việc lưu giữ thi thể không còn cần thiết nữa nên người ta đã báo cho cha mẹ Hạng Bắc đưa người về để tự xử lý.

Nhưng Tưởng Hạ Chi vẫn cảm thấy tai nạn này ẩn giấu điều gì đó kỳ lạ, hắn bèn xin lãnh đạo đi điều tra hiện trường một lần cuối cùng.

Hắn và lão Hà cùng tới khu nhà của Hạng Bắc. Vụ tai nạn này cũng làm ban quản lý tòa nhà trở nên bận rộn, gần đây khu nhà đã lắp thêm hơn hai mươi camera giám sát, đồng thời tuyển thêm nhiều bảo vệ hơn. Lúc bước vào cổng khu dân cư, Tưởng Hạ Chi và Hà Nhứ Phi thấy một nhân viên kỹ thuật đang lắp camera mới ở điểm mù giám sát ban đầu. Bể bơi của khu dân cư cũng đã hoạt động trở lại, một vài vị phụ huynh đang đưa con xuống bể vui chơi tránh nóng, thoạt nhìn không có điểm gì bất thường. Sau đó họ lại lên tầng có căn hộ của Hạng Bắc. Đây vốn là nhà tân hôn của anh ta và Đông Ôn Ngữ, một trăm mét vuông hai phòng riêng một phòng khách, không gian sạch sẽ gọn gàng. Trước khi sự cố xảy ra, đôi khi Đông Ôn Ngữ sẽ tới đây ở, cô và Hạng Bắc đã đi đăng ký kết hôn, chỉ chờ đến tháng Mười mời rượu và chính thức về chung một nhà.

Hiện giờ Đông Ôn Ngữ đang ở nhà, cô muốn tranh thủ cảm nhận sự tồn tại của Hạng Bắc lần cuối trước khi hơi thở của người yêu tiêu tán hoàn toàn.

Trong nhà Hạng Bắc, Tưởng Hạ Chi lo hỏi thăm người nhà nạn nhân, Hà Nhứ Phi thì lo lục lọi tủ hòm tìm manh mối. Tưởng Hạ Chi hỏi Đông Ôn Ngữ: “Chúng tôi tới phân cục Hoa Bình và nhận được thông tin từ một nhân viên kỹ thuật tên Triệu Doanh ở bên đó, cục trưởng Hạng cầm một chiếc USB vỏ kim loại màu tím tới nhờ anh ta giải mã, hẳn là manh mối tố cáo của người dân phố Trường Lưu, anh ấy đã bao giờ đề cập với chị chưa?”

Đông Ôn Ngữ nói: “Không. Công việc của chúng tôi độc lập với nhau, rất nhiều tài liệu anh ấy phải xử lý là tài liệu mật nên tôi cũng không chủ động hỏi tới.”

Tưởng Hạ Chi lại hỏi: “Chị cảm thấy anh ấy sẽ để chiếc USB này ở đâu?”

“Trông anh ấy thô kệch vậy chứ thực ra là người rất tỉ mỉ tinh tế và làm việc ngăn nắp, nếu các vị không thể tìm thấy thì có lẽ là mất thật rồi.”

“Hạng Bắc đã gọi điện thoại cho nhiều người vào buổi tối trước khi gặp nạn, chúng tôi đã hỏi viện trưởng Viện kiểm sát tiền nhiệm của các vị là lão Duẫn. Lão Duẫn nói Hạng Bắc hỏi ông ấy một câu trong điện thoại, rằng “Biết rõ trong núi có hổ nhưng vẫn một mực đi vào trong núi”, anh ấy có nói với chị điều gì đặc biệt không?”

“Anh ấy nói anh ấy rất yêu tôi, dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì cũng chỉ yêu mình tôi, anh ấy còn đọc cho tôi nghe một đoạn trong bài diễn văn của chú rể mà chúng tôi vốn định đọc trong lễ cưới, anh ấy là người cuồng công việc, dù là lễ cưới cũng không quên thể hiện ý kiến với lãnh đạo, rằng từ nay trở đi không những phải chăm lo cho gia đình nhỏ mà phải bảo vệ cả “mọi người”; anh ấy nói “Tôi để lại những món quà nhỏ cho những người tôi yêu thương, còn món quà lớn thì để lại cho tất cả mọi người”… Nhưng khi đó tôi lại không rảnh để đáp lại anh ấy…” Văn chương của người phải đi học bổ túc môn Văn như cục trưởng Hạng vẫn rất bình thường, nhưng ít nhất vẫn trích dẫn một câu thơ của Rabindranath Tagore. Nhưng khi đó Đông Ôn Ngữ đang bận đọc tài liệu công tố, vậy nên chỉ đuổi người yêu đi bằng một câu “Sao hôm nay anh nói nhiều vậy”.

Ai ngờ đây lại là câu nói sau cùng giữa hai người, cô hối hận đến mức nước mắt giàn giụa.

Tưởng Hạ Chi thở dài cho đôi tình nhân mãi mãi chia lìa này, hắn lại hỏi: “Qua camera theo dõi bên ngoài của khu dân cư, chúng tôi đã tìm được tài xế taxi đưa cục trưởng Hạng về nhà hôm đó, tài xế nói khi đó chỉ có mình cục trưởng Hạng đứng vẫy xe ở bên đường, ngoài say rượu ra thì anh ấy không có biểu hiện gì khác thường. Nơi cục trưởng Hạng xuất hiện cuối cùng trước khi về nhà chính là công viên Phong Đô mà tài xế đón anh ấy. Nhưng công viên đó nằm ở vị trí hẻo lánh, xung quanh cũng không có camera, chị cảm thấy liệu anh ấy có thể gặp ai ở đó không?”

Đông Ôn Ngữ vẫn lắc đầu trong nước mắt.

Đội phó Hà gần như đã lật tung mọi ngóc ngách trong nhà lên nhưng vẫn không tìm được chiếc USB mà nhân viên kỹ thuật Triệu Doanh nhắc tới cũng như lọ thuốc mà Hạng Bắc luôn mang theo bên mình. Đồng thời, họ cũng không thể tìm được bất cứ manh mối phá án nào từ những nhân viên liên quan ở đây. Cuối cùng, Tưởng Hạ Chi buộc phải nói cho Đông Ôn Ngữ, vụ án sẽ khép lại với lý do “tai nạn” sau khi kết thúc lần điều tra này.

Hoàn thành công tác điều tra cuối cùng, xe cảnh sát chạy nhanh ra khỏi khu dân cư, hai người cùng quay về cục thành phố.

“Đội trưởng Tưởng,” Hà Nhứ Phi ngồi trên ghế lái cứ liên tục liếc trộm Tưởng Hạ Chi, sau đó chợt cười hỏi một câu, “cậu thất tình đấy à?”

Tưởng Hạ Chi quay đầu nhìn lão Hà nhưng không nói gì, chỉ hỏi ông ta bằng ánh mắt: Sao ông anh biết được?

“Còn không nhìn ra chắc? Dù gì tôi cũng là cảnh sát hình sự kinh nghiệm hai mươi năm đấy nhé, mắt sáng như đuốc cháy nha!” Đội phó Hà chỉ vào hai mắt của mình rồi cười nói, “Đợt trước cậu tươi roi rói, đi nơi nào là nơi đó nở hoa, nhìn ai là người đó mang thai, rõ ràng hai hôm nay ủ rũ hơn hẳn.”

Trước khi đội phó Hà hỏi về chuyện này, bản thân Tưởng Hạ Chi cũng đang rất khó chịu, vậy mà người kia lại thật sự chặn hắn một chiều, trừ khi phó phòng Phạm mở cuộc họp thì mới kết nối, còn không thì sẽ không nghe điện thoại và cũng không trả lời tin nhắn.

“Con gái không dễ cưa vậy đâu,” Không phủ nhận tức là thừa nhận, lão Hà tự thấy mình có kinh nghiệm tình trường phong phú, thế là bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm cho đội trưởng, “giờ con gái có chính kiến lắm, cậu thấy người ta đẹp rồi ham muốn thân thể người ta thì không được đâu, cậu phải nghĩ cách lay động trái tim người ta, soulmate đó có biết không?”

“Tôi không theo đuổi người đó, mắc gì tôi phải theo đuổi?” Với gia cảnh và ngoại hình ưu việt này, cậu ba Tưởng hắn nào đã bao giờ phải “yêu thầm” thậm chí là “yêu trong đau khổ” như vậy? Càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng muốn bồi thêm một câu, “Rõ ràng cũng có cảm giác với tôi, lại còn lảm nhảm “chuyên nghiệp với chả không”, tôi thấy rõ ràng tên đó là gay kín thì có.”

“Cái gì cơ?” Lão Hà nhất thời nghe không rõ.

“Tiền Quỹ* đó, vừa mới đi qua còn gì.” Cậu ba Tưởng không muốn công khai xu hướng tính dục nên chỉ có thể lấp liếm, sau đó hắn lại tức tối nói, “Những người muốn làm phu nhân cậu ba nhà họ Tưởng khéo phải xếp hàng từ Quang Châu đến tận Hồng Kông, đúng là không biết điều.”

*Tiền Quỹ là một chuỗi địa điểm giải trí cao cấp, lành mạnh và thư giãn trên toàn quốc, mô hình kinh doanh chính là giải trí karaoke tích hợp, khác với các quán karaoke và vũ trường thông thường, sản phẩm của nơi này chủ yếu bao gồm phòng riêng, phục vụ đồ uống và đồ ăn.

“Ối chà, lại còn xếp hàng đến tận Hồng Kông.” Hà Nhứ Phi biết là nói nhảm nên cũng bật cười, “Cậu bảo xếp từ cục công an chúng ta tới Viện kiểm sát thì tôi còn tin, hoặc từ quận Kinh Nam tới quận Thường Nguyên ừ thì tôi cũng miễn cưỡng tin, nhưng mà đến tận Hồng Kông á? Chỗ chúng ta cách Hồng Kông một trăm tám mươi cây số, dù mỗi người đứng một mét thì cũng phải một trăm tám mươi ngàn người, sao cậu không nói là xếp hàng đến Bắc Kinh luôn đi?”

“Đó là những người muốn làm phu nhân cậu hai nhà họ Tưởng.” Tưởng Hạ Chi vẫn chưa nguôi giận.

“Thực ra phụ nữ tốt không đỡ được đàn ông mặt dày đâu, với điều kiện của cậu mà nếu thật sự hạ quyết tâm theo đuổi, thì làm gì có cô bé nào trụ được?” Dường như lão Hà hoàn toàn không biết người mà cậu ba chấm không phải con gái, thế là tiếp tục lải nhải truyền kinh nghiệm cho hắn, ông ta nói, “Đừng nói cậu, nhìn lão Hà tôi đây đi, có phải so ra thì tôi xách dép cho cậu về mọi mặt không, còn không bằng bùn dưới đế giày của cậu ấy chứ? Nhưng vợ tôi hồi trẻ cũng là hoa khôi trường đó, đàn ông tốt theo đuổi bà ấy thành hàng, chẳng phải cuối cùng đều bị tôi hạ đo ván hết hay sao?”

Tưởng Hạ Chi không lên tiếng, hắn đã từng nghe những người khác trong đội nói rằng vợ của lão Hà hiền dịu xinh đẹp, chẳng qua sức khỏe không được tốt, sáu năm trước bà được chẩn đoán ung thư vú bộ ba âm tính, vẫn đang phải trải qua quá trình điều trị chống ung thư đầy khó khăn.

*Ung thư vú bộ ba âm tính (Triple-Negative Breast Cancer – TNBC) là loại ung thư vú không có biểu hiện thụ thể hormone, chiếm 10%-15% trong tổng số trường hợp ung thư vú. Loại ung thư này phát triển nhanh, tỷ lệ tái phát cao hơn các loại ung thư vú khác. Do thiếu các thụ thể hormone nên bệnh có rất ít lựa chọn điều trị.

Lão Hà tưởng hắn không tin, ông ta móc cái ví da trong túi quần mình ra rồi ném sang và nói: “Mở ra mà nhìn.”

Mở ra thì thấy có một bức ảnh chụp hai vợ chồng ông ta thời còn trẻ ở trong chiếc ví da, mặc dù vợ lão Hà không phải người đẹp kiểu nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng thừa sức làm hoa hậu giảng đường. Cuối cùng Tưởng Hạ Chi cũng tươi tỉnh hơn: “Ông anh được đấy chứ.”

“Vợ chồng tôi là bạn học cùng cấp ba, vì bà ấy rất đẹp nên thường xuyên bị đám dân anh chị không ra gì tiếp cận quấy rối, có lần bị tôi bắt gặp…”

“Bắt gặp xong ông anh mới anh hùng cứu mỹ nhân, đánh đuổi kẻ thù rồi chiếm được trái tim của người đẹp à?” Khóe môi Tưởng Hạ Chi hơi nhếch lên khinh thường, “Câu chuyện này hơi cũ đó.”

“Không phải, mấy tên côn đồ đó bị một tên khác cũng theo đuổi vợ tôi gọi giáo viên ngành an ninh tới đuổi đi, còn tôi bị chúng nó đánh ngã từ lâu rồi, mũi với xương sườn gãy hết, còn nôn ra cả vũng máu.”

“Thảm vậy sao?” Điều mà Tưởng Hạ Chi thật sự muốn hỏi là thê thảm như vậy mà vẫn cưa được người ta à?

“Tôi đang nằm trên giường bệnh thì bà ấy chạy tới thăm, cứ ngồi bên giường tôi khóc mãi, mà bà ấy vừa rơi nước mắt là tim tôi cũng nát tan. Tôi bất chấp người ngợm đau nhức mà nhào lên hôn bà ấy, có lẽ bà ấy lo lắng cho vết thương của tôi nên không đẩy tôi ra, hôn qua hôn lại thì chuyện cũng thành thôi. Vậy nên mới nói, người trong lòng các cô gái không nhất thiết phải là anh hùng cái thế, chỉ cần cậu bằng lòng máu chảy đầu rơi vì người ta thôi.” Lão Hà nói đến đây lại cười ha ha rồi nói, “Mấy thằng nhóc theo đuổi vợ tôi còn đang đắn đo làm sao nắm được bàn tay ấy, tôi thì còn hôn luôn rồi, đúng như Lỗ Tấn nói, “Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần bạn kiên cường”.”

“Lỗ Tấn nào nói câu đó, ông anh đúng là đồ phản bội.” Tưởng Hạ Chi châm biếm mỉa mai lão Hà một tiếng, hắn ngẫm nghĩ rồi lại sầm mặt nói, “Dù sao thì tôi cũng có lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của mình, tôi sẽ không bám riết không buông, hay là gọi thì đến đẩy thì đi đâu, lại càng không có chuyện đầu rơi máu chảy vì người không thích mình.”

Đường rất thông thoáng, chẳng mấy chốc đã về đến cục thành phố. Hai người vừa đỗ xe thì đã thấy một cô gái mặc đồng phục kiểm sát, dùng thẻ ngành để đi qua bảo vệ canh cổng rồi cắm mặt chạy vào trong.

Lần trước đã từng gặp, cô gái đó chính là Tô Nhân, cấp dưới mới nhậm chức của Thịnh Ninh, mắt hạnh má đào, trẻ trung đáng yêu. Nhưng trong cái nắng gay gắt của Quang Châu đầu thu, cô gái lại nghiêng ngả lảo đảo, xiêu vẹo ủ rũ. Cô đại diện cho Cục chống tham nhũng thuộc Viện kiểm sát tới đây xin đơn vị anh em hỗ trợ.

“Có vẻ như có biến rồi?” Lão Hà lại mắt sáng như đuốc.

“Để tôi đi hỏi xem.” Tưởng Hạ Chi nhíu chặt mày, không chần chừ một giây nào mà lập tức chạy theo.

“Đội trưởng Tưởng,” Hà Nhứ Phi trêu ghẹo hắn đằng sau lưng, “tự trọng và kiêu ngạo của cậu đâu rồi?”

Nam nam nữ nữ, thẳng thẳng cong cong, đều là do hormone quấy phá thôi. Thực ra ông ta đã nhìn ra từ lâu rồi.

Người cao chân dài, Tưởng Hạ Chi bước vài bước đã đuổi kịp. Hắn chặn Tô Nhân lại rồi hỏi cô, có chuyện gì thế?

“Trưởng phòng Thịnh của chúng tôi đang thẩm vấn Hàn Thứ, đã bốn ngày rồi không ngủ một chút nào…” “Bốn ngày” chính là chín mươi sáu giờ đồng hồ liên tục không ngừng nghỉ một phút một giây. Tô Nhân vừa thấy người thì nước mắt đã lã chã rơi, cô vừa run rẩy vừa nói, “Anh ấy uống thuốc giảm đau cũng không có tác dụng, sắc mặt tái nhợt như người chết rồi, rõ ràng chẳng ăn gì nhưng vẫn nôn thốc nôn tháo… Anh ấy vẫn luôn kiên trì trong phòng hỏi cung, tôi sợ anh ấy sắp không thể trụ được nữa…”
Hết chương 23.