Ái Thê Của Thiếu Soái

Chương 37



Bác sĩ theo dõi tình hình hồi phục của Trương Tư Nguyên, nói hắn đã có thể xuất viện, về nhà chỉ cần nghỉ ngơi tốt, bồi bổ cơ thể là được. Hắn vừa nghe nói có thể về nhà, liền cười thật tươi với cô. Mấy ngày nay ở bệnh viện không thoải mái chút nào, cuối cùng cũng có thể trở về nhà rồi. Nhìn dáng vẻ háo hức của, Đường Ái Chân phì cười trêu hắn:

"Trương tiên sinh, được về nhà khiến anh vui đến vậy sao?"

"Đương nhiên, về nhà sẽ thoải mái hơn. Mấy hôm nay ở đây ngủ không ngon, ngày ngày đối mặt với bác sĩ, anh mệt lắm."

"Được, vậy mời Trương tiên sinh về nhà."

Đồ của Trương Tư Nguyên đã được Đàm Uy mang ra xe. Đường Ái Chân khoác tay hắn từ từ đi ra, còn không quên nói mấy câu trêu chọc hắn.

Về đến nhà, vừa mới bước đến cửa đã nhìn thấy ở cửa đã được đặt sẵn một chậu lửa. Mọi người đứng ở bên trong nhìn hắn, Tưởng Lệ Hoa nhanh chóng nói:

"Duệ Chân, con mau bước qua chậu lửa này để trừ xui xẻo."

Hắn quay sang nhìn cô, cô liền gật đầu nói nhỏ vào tai hắn "Mọi người biết anh xuất viện, đã đặc biệt chuẩn bị cái này để giúp anh giải vận xui."

Trương Tư Nguyên gật đầu, từ từ bước qua chậu lửa đi vào nhà. Tất cả người hầu trong nhà đều đồng thanh chúc mừng hắn:

"Chúc mừng thiếu soái tai qua nạn khỏi, gặp hung hoá cát."

"Cảm ơn mọi người."

Bữa cơm hôm đó nấu rất nhiều món hắn thích ăn, đặc biệt còn nấu cho hắn một tô mỳ trường thọ. Tưởng Lệ Hoa không ngừng gắp thức ăn vào chén của hắn, khiến cái chén vun lên như một cái núi nhỏ. Trương Tư Nguyên lắc đầu bất lực, đành nói với mẹ:

"Mẹ, mẹ đừng gắp nữa, con ăn không hết."

"Con phải ăn thật nhiều để bồi bổ sức khoẻ. Con xem ra chiến trường không ăn uống tốt, lại hôn mê mấy ngày, con ốm đi nhiều rồi."

"Mẹ con nói đúng đó." Trương Chí Tường vẫn luôn ngồi im lặng, lúc này cũng gắp đồ vào chén hắn, "Lần này con xảy ra chuyện, mẹ con rất lo lắng. Con cứ ăn cho mẹ con vui đi."

"Dạ, vậy con trai xin nghe lời cha mẹ."

Ăn xong bữa cơm, bụng của Trương Tư Nguyên no căng lên. Hắn vò vò bụng, nói rằng cơ bụng của hắn sắp biến mất hết rồi. Đường Ái Chân nghe được liền cười lớn, nói bản thân không tin hắn có cơ bụng, bởi vì cô chưa từng thấy. Hắn thẹn quá hoá giận, nắm lấy hai tay cô đè lên tường, áp sát mặt vào mặt cô nói:

"Em không tin, vậy có muốn xem thử không, hả?"

"Không muốn xem."

Đường Ái Chân đẩy hắn ra, đi dọn dẹp đồ của hắn. Thật ra cô không muốn để hắn nhìn thấy gương mặt đỏ như quả cà chua của cô. Nói không muốn xem là giả, nhưng cô phải giữ lại chút liêm sỉ cho mình chứ, đâu thể lộ liễu như vậy.

Sau khi dọn dẹp đồ xong, cô lại đi xuống bếp xem thử thuốc của hắn đã sắc xong chưa. Tiểu Nguyệt đang mải mê quạt lửa của nồi thuốc, nhìn thấy cô xuống liền nhanh nhảu nói:

"Thiếu phu nhân, thuốc sắp sắc xong rồi, em định sắc xong sẽ mang đến cho thiếu soái, vậy mà cô đã xuống đây rồi."

"Ừ, tôi đến để xem thuốc sắc xong chưa." Đường Ái Chân lấy một cái chén, sau đó ngồi xuống giở nắp ấm thuốc ra xem. Tiểu Nguyệt cẩn thận đổ thuốc vào chén rồi đặt lên mâm cho cô. Cô bảo Tiểu Nguyệt đi làm chuyện khác, còn thuốc cứ để mình tự lo.

Mở cửa vào lại nhìn thấy Trương Tư Nguyên đang thoa thuốc. Bác sĩ nói vết thương của hắn sâu, phải thoa thuốc cho mau lành, tránh bị nhiễm trùng. Lần này cô mới nhìn rõ, trên người của hắn có rất nhiều vết sẹo, vết cũ chồng lên vết mới. Chỗ bị viên đạn bắn trúng, còn có một vết sẹo dài, chắc là do dao chém. Cô đi vào bất ngờ, hắn chưa kịp thoa thuốc xong, nhìn thấy cô vào lại vội vàng lấy áo che đi cơ thể. Cô đặt chén thuốc lên bàn, đi đến ngồi bên cạnh hắn, kéo cái áo kia xuống. Nhìn thấy mấy vết sẹo, lòng cô không khỏi đau xót. Hắn cũng chỉ mới 30 tuổi, vậy mà vết thương trên cơ thể lại dày đặc đến vậy. Mấy năm qua hắn lăn lộn trên chiến trường, đã chịu bao nhiêu cực khổ rồi.

Đường Ái Chân cầm lấy thuốc thoa cho hắn, cố gắng nén lại giọt nước mắt sắp rơi xuống, nói một câu trêu chọc hắn:

"Không phải anh nói anh có cơ bụng sao, em tin rồi."

"Anh là quân nhân, phải luyện tập nhiều, cái này... là chuyện bình thường thôi."

"Duệ Chân, anh đã đánh trận bao nhiêu năm rồi."

Trương Tư Nguyên ngồi ngẫm lại, nhớ xem bản thân bắt đầu từ mấy tuổi thì ra trận. Trong trí nhớ của hắn, năm hắn 10 tuổi đã cùng cha ra chiến trường học hỏi. Trương Chí Tường nói với hắn, hắn sinh ra ở Trương gia, phải sống vì nghiệp lớn của Trương gia. Từ nhỏ đã được đào tạo để trở thành một quân nhân. 18 tuổi hắn cùng Trình Quang Viễn và Nghiêm Hạo Hiên đến Nhật học quân sự, Đường Hi Thành lại học về kinh doanh. 4 năm sau trở về nước, hắn bắt đầu cầm quân đánh trận, tạo lập chiến công. Những vết sẹo trên người hắn cũng từ đó mà có.

Đường Ái Chân càng nghe càng đau lòng. Những chiến công hiển hách của hắn khiến người người ngưỡng mộ, phải đổi lấy bằng cả tính mạng của hắn.

Hắn cúi đầu lau đi giọt nước mắt trên má cô, nhỏ giọng an ủi "Đừng khóc, những vết thương này đều đã lành rồi, anh không còn thấy đau nữa."

"Nhưng lúc đó nhất định rất đau."

"Chân Chân, anh nói cho em một bí mật nha. Lúc nhỏ anh đã thích em rồi, ba hỏi anh cưới em về làm vợ anh có đồng ý không, anh nói có. Từ đó anh luôn nhắc nhở bản thân, anh còn có một cô vợ nhỏ, anh phải thật kiên cường để bảo vệ người đó. Cho nên lúc bị thương, anh không cảm thấy đau, bởi vì lúc đó anh sẽ nghĩ đến em."

"Đồ ngốc! Ai cần anh bảo vệ, em có thể tự lo cho mình."

Trương Tư Nguyên cúi xuống hôn trán cô, vẫn dịu dàng nói ra từng chữ "Ngoan, đừng khóc!"

Đường Ái Chân táo bạo hơn một chút, cô cúi xuống hôn lên vết thương của hắn, rồi lại mỉm cười nói:

"Phải nhanh lành lại đó."

"Được."