Ái Thượng Nữ Lão Sư

Chương 12: Sự thật sáng tỏ



Rất nhanh đã có kết quả, điểm thi không tệ, không để cho Cẩn thất vọng, cũng không để cho ta thất vọng.

Chủ nhiệm lớp gọi ta tới phòng làm việc, mơ hồ cảm thấy có lẽ chuyện không đơn giản như vậy. Đến phòng làm việc, phát hiện các quan chức cấp cao cũng có mặt.

Lão Hoàng, ô, Cẩn, cô nàng học sinh kia, lớp trưởng 2 lớp, một đám học sinh 2 lớp, chủ nhiệm lớp...Một đám người lộn xộn.

Thật may là đám người kia không tập trung lại một chỗ, nếu không ta chắc sẽ ngộp chết mất.

Lão Hoàng giọng oang oang "Chuyện này coi như xong, sau này chú ý một chút!..." Đại khái đoán được là chuyện gì xảy ra.

Cẩn ở một bên lắng nghe rất nghiêm túc, đột nhiên thấy ta, ánh mắt có một tia kinh ngạc. Nhưng rất nhanh lại tập trung vào câu chuyện của Hoàng chủ nhiệm.

"Chu Minh, ngươi tới đây!" Ta thật muốn nghe lỏm thêm tí nữa, chủ nhiệm lớp hết lần này tới lần khác ngay lúc này gọi ta vào.

"Nga". Bước tới..." Lão sư, ngươi tìm ta?"

"Chu Minh a!" Chủ nhiệm lớp nhỏ giọng nói "Có chuyện gì xảy ra, ngươi nói với Hoàng chủ nhiệm những câu như vậy, thật không lễ phép!"

Ta biết lão Hoàng nhất định là dỏng lỗ tai lắng nghe động tĩnh của chúng ta bên này!

"Lão sư, ta làm sao a? Trong phòng thi ta đang làm bài ngon trớn, tự dưng có người ồn ào la hét, tất cả ý tưởng liền mất hết, làm sao có ý định thi tiếp a!"

"Ta la hét ngươi sao?" Lão Hoàng đã tới, tiện nhân, quả nhiên dỏng lỗ tai qua nghe, hành vi điển hình của kẻ tiểu nhân.

"Chu Minh!" Giọng chủ nhiệm nghiêm khắc,"Thái độ của ngươi có vấn đề a! Ngươi ở trong phòng thi lớn tiếng với Hoàng chủ nhiệm a!"

"Ta đã lớn tiếng sao? Giọng của ta hơi lớn! Thật ngại quá!"

"Này là thái độ gì a! Ngươi quá vô lễ a?"

"Ta sao lại vô lễ, mà thật ra thì ta cũng vô lễ thật nếu nói lễ phép chính là dù bị nói oan vẫn phải khúm núm dạ thưa, mà cho dù có như vậy thì được coi lễ phép sao?"

Lão Hoàng nổi giận.

"Ngươi là cái loại học sinh gì a? Ngươi nói đi! Ngươi mà là học sinh giỏi, ngươi xứng sao!"

"Ta không xứng, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nói quá mình là học sinh giỏi, ta không dát vàng lên mặt, ta cũng không cảm thấy học văn 1 là tài giỏi gì nhiều, cho tới bây giờ ta cũng không bao giờ lấy cái danh văn 1 ra mà nói chuyện với ai bao giờ, ta thế nào a?"

Phòng làm việc an tĩnh.

"Chu Minh! Ngươi quá kiêu ngạo, ta bất kể thành tích học tập của ngươi có cao hay không, ta cũng không quản ngươi có đứng nhất khối hay không, hôm nay ta không nói tới ngươi nữa!"

"Hảo a, tùy tiện a, ngươi quyền cao chức trọng, lời ngươi nói ai dám cho là cái rắm a! Ngươi có giỏi thì đừng để cho ta đứng nhất a!"

Lão Hoàng tức đến phát run, chủ nhiệm lớp cũng nhìn chằm chằm ta không nói nên lời.

"Nói Lục chủ nhiệm lên giải quyết, tên học sinh này, hôm nay ta không nói tới nữa!"lão Hoàng gầm thét!

"Chu Minh! Đừng làm rộn, ngươi đang làm cái gì vậy!" Không phải là người khác kêu ta, là Cẩn.

Cẩn đi tới bên cạnh ta, vươn tay nắm lấy bả vai ta!

"Có phải ngươi hơi quá đáng không? Không thể nói chuyện như thế với lão sư!"

Cẩn không nặng lời chút nào, nhưng ta lại cảm thấy rất nặng, Cẩn, vì sao ta không ưa lão Hoàng, bởi vì hắn khi dễ ngươi, vì sao không ưa chủ nhiệm lớp, bởi vì hắn khinh thị ngươi. Ta muốn lấy lại công đạo cho Cẩn....mà Cẩn lại ở đây liều mạng muốn ta cúi đầu nhận sai!

"Lão sư. Ta, ta không cảm thấy ta sai!" Ta vẫn còn nhắm mắt chống cự, nhưng thanh âm cũng đã nhỏ xuống.

Cẩn không nghĩ tới ta sẽ mạnh miệng, "Baaa" một cái tát đánh tới đầu của ta, mơ hồ đau. Ta siết thật chặc quả đấm, chính là cứng cổ liều mạng ức chế nước mắt.

"Ngươi không nên đợi đến lúc bị kỷ luật rồi mới hối hận! Thật không biết điều! Mau xin lỗi Hoàng lão sư!"

Ta quay đầu, nhìn Cẩn, Cẩn nháy một cái, ta biết, Cẩn đang giúp ta, nhưng talại không muốn cúi đầu nhận sai chút nào.

Đang lúc ta đang do dự, Cẩn chợt giơ chân lên thuận thế đá một cước vào bắp chân ta. Chủ nhiệm lớp choáng, lão Hoàng cũng choáng.

"Ta muốn ngươi xin lỗi!"

Ta lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cẩn, cắn răng thật chặc, ta có thể nghe tiếng hàm răng nghiến vào nhau ken két, nắm đấm run run.

"Lão sư, chủ nhiệm, ta...sai rồi!" Tan nát cõi lòng.

"Ta sai rồi, ta không nên cùng lão sư mạnh miệng, không nên ở phòng thi đóng sầm cửa, không nên cãi lời lão sư, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta nhận sai!" Ta cúi đầu, một hơi nói xong, lúc ngẩng đầu lên, nước mắt đã ướt đẫm mặt.

An tĩnh hồi lâu, lão Hoàng thở dài"Ai...thôi vậy, đứa nhỏ này xuất sắc như vậy, tính khí cũng thật cường ngạnh a, được rồi, biết sai là được rồi!"

Chủ nhiệm lớp tự nhiên cũng không nói gì nữa, cho cái thang thì mau leo xuống thôi.

Ta nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Cẩn, cái gì cũng không nói, chẳng qua là gắt gao nhìn, Cẩn hiển nhiên là bị nước mắt của ta dọa, nàng không nghĩ tới ta sẽ khóc, hơn nữa còn khóc thành như vậy, bàn tay đặt trên cổ ta nhẹ siết lại.

Ta đem tay Cẩn từ trên cổ của ta cầm xuống, nhìn Cẩn một cái, tông cửa chạy ra. Chạy, chạy giống như trở nên điên cuồng.

Nước mắt nhạt nhòa, không thấy rõ đường, dùng tay áo lau một cái, tiếp tục chạy, một hơi chạy tới góc tường sau dãy lớp.

Khóc, nước mắt trở nên không còn đáng giá tiền nữa, ta tựa vào tường, ngồi chồm hổm xuống, ôm chân khóc, đầu gối ướt, tay áo cũng ướt đẫm, dường như tất cả nước mắt trong một khắc này đều chảy ra hết, làm thế nào cũng không dừng được.

Tức giận, ủy khuất, tất cả cảm giác cùng nhau xông lên trái tim, hận, chẳng qua là hận, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng uất ức quá như vậy, đứng lên, hướng về phía tường xoay một vòng, nhất thời da thịt nghiền nát, máu tuôn ra ngoài.

Đau, cảm giác xương cũng muốn nứt ra, nhưng lòng của ta đau hơn, tim cũng nhanh chóng vỡ vụn thành từng mảnh.

Một quyền, hai quyền...Trên tường vết máu loang lổ, hai tay rỉ máu. Ngồi xổm xuống, tiếp tục khóc....

Có tiếng bước chân, ta bất kể, ta mặc kệ hắn là ai. Chẳng qua là tiếp tục khóc...Tựa hồ tất cả ủy khuất và khổ sở đều trong một khắc này phát tiết ra ngoài.

"Minh!" là thanh âm của Cẩn, ngẩng đầu lên, mắt kiếng đã nhòe đi, mơ hồ nhìn không rõ, mắt cũng không mở ra được, ta biết, là Cẩn.

Máu trên tay dính vào quần, quần cũng trở nên loang lổ vết máu.

"Chu Minh! Hôm nay ngươi thật quá đáng! Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi như vậy, ngươi quá kiêu ngạo, ta không nghĩ tới ngươi sẽ có mặt này, ta có chút khó chịu, cũng có chút thất vọng!"

Tavốn là đang khóc đến không thể cầm được nước mắt nhưng vào lúc này nước mắt lại ngừng lại. Ta hừ một tiếng cả cười, có thể nói là vừa khóc vừa cười cũng không sai.

Cần ngồi chồm hổm xuống nhìn ta, "Minh, ngươi làm sao vậy? Tại sao ngươi lại biến thành như vậy?" Nàng vẫn theo thói quen xoa đầu ta.

Ta chỉ cười, tất cả suy nghĩ cũng dừng lại ở từ ‗thất vọng' kia, thì ra là, ta nỗ lực lâu như vậy, mà ngươi, nhanh như vậy liền thất vọng.

"Chu Minh, nói đi, ngươi câm sao?" Cẩn quát lên, phanh một cái đứng lên!

"Ngươi muốn ta nói cái gì, ta còn có thể nói cái gì?" Ta nhìn nàng, ngữ điệu bình tĩnh, thanh âm đã khàn khàn.

"Ngươi nói cái gì? Trong lòng ngươi nghĩ như thế nào liền nói thế nấy!" Cẩn lớn tiếng quát ta.

"Trong lòng ta nghĩ thế nào? Ta không có nghĩ gì hết!" Vẫn bình tĩnh như cũ.

"Chu Minh! Bây giờ ngươi đối với ta cũng dùng thái độ này sao? Ngươi định cùng tất cả lão sư đối kháng sao? Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ngươi còn là học sinh ta thích nhất sao?" Thanh âm Cẩn trầm xuống, nỗi thất vọng từ trong giọng nói của nàng thấm ra ngoài.

"Thái độ của ta...Ta....Ta còn...thái độ!" Ta vẫn như cũ lầm bầm làu bàu.

"Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi không nói cho ta biết được sao?" Tới hai chữ "được sao", trong giọng nói của Cẩn lộ ra nóng nảy và phiền muộn.

"Ta nói, ta nói!" Ta từ từ đứng lên. Nắm chặc quả đấm. Chi cảm thấy nắm tay đau rát. Hít sâu một hơi, dùng hết dung khí, từng chữ một thốt ra.

"Ta nói, ta ~~ yêu ~~ ngươi!"

Cẩn sửng sốt, Cẩn, một người đang nóng nảy, đang cuồng nộ, đang tức giận, vào giờ khắc này, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

"Ta yêu ngươi, nhưng ta không dám nói, ta cũng không thể nói, ta chỉ có thể một mình len lén yêu thầm, lớp mười, lúc ngươi dạy ta, ta đã thích ngươi, ta sùng bái ngươi, nhưng từ từ, những thứ này cũng thay đổi, biến thành yêu. Lão sư, ngươi hỏi ta tại sao ta cũng chẳng biết tại sao, ta quá ngu ngốc, có lẽ là sắp điên rồi. Ta không thể khống chế nổi bản thân, từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên ta có cảm giác đối với một người như vậy, ta không biết phải làm thế nào, thật sự không biết làm thế nào!"

Nước mắt một lần nữa lại trào ra, lời cũng dừng lên nơi cổ họng. Cẩn nhìn ta chằm chằm, không thể nói gì. Ở trong mắt của nàng, ta giống như biến thành một người xa lạ, một người nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng quen biết.

"Ta yêu ngươi, nhưng ta không muốn nói ra, ta sợ ngươi sẽ không tiếp nhận, thậm chí, ngươi sẽ cảm thấy ta biến thái, ta chỉ có thể một mình len lén thích là đủ rồi, chỉ cần ánh mắt của ngươi rơi vào trên người ta, ta đã thỏa mãn lắm rồi. Thi nhất khối, cố gắng học hành chính vì muốn ngươi chú ý ta...Ngươi không dạy ta nữa, ta đau khổ, bởi vì ta không thể ngày ngày thấy ngươi, ta hận lão Ngô, hận chủ nhiệm lớp, hận bọn hắn khiến ta không thể ngày ngày thấy ngươi, lão Hoàng nói văn 2 không tốt, nói ngươi không tốt, ta lớn tiếng với hắn, dù hắn đem ta khai trừ, ta cũng nhận, bởi vì hắn khi dễ ngươi, ta sẽ không để cho ai khi dễ ngươi bất kể hắn là ai, chỉ cần hắn khi dễ ngươi, ta liền cùng hắn liều mạng!" Vừa nói ta vừa dùng sức huơ huơ quả đấm.

"Hôm nay ta nói những lời này, có thể bắt đầu từ ngày mai, ngươi sẽ không để ý đến ta nữa, ta không còn là Chu Minh ngày xưa trong lòng ngươi nữa, ta khiến ngươi thất vọng, cả thế giới này, người ta không muốn làm thất vọng nhất chính là ngươi, bởi vì ta yêu ngươi, ta để ý ngươi!"

Ta nghẹn ngào....Cảm giác như bị tê liệt, cả người không có khí lực. Cẩn lo lắng, nhưng chẳng qua chỉ đứng nhìn ta, khóe mắt đã ươn ướt.

Ta không nghĩ tới mình sẽ đem tất cả những thứ khổ não này trút hết ra ngoài, chắc vì sự căm phẫn dồn nén quá sâu, quá nặng, có lẽ là bởi vì bị đè nén quá lâu, mới có thể kích động nói ra như vậy.

Ta không cách nào đoán được thái độ của Cẩn, nàng vẫn an tĩnh như vậy, không kinh ngạc như trong dự liệu, cũng không nổi trận lôi đình, nàng chẳng qua là lẳng lặng nhìn ta, giống như không nhận ra ta. Bây giờ, chắc là ở trong mắt nàng, ta đã không phải là Minh nhi mà nàng quen thuộc nữa.

Như vậy, một sự kiện đột phát sẽ có kết quả gì, ta không có cách nào đoán được, Cẩn vẫn im lặng khiến ta có chút không biết làm sao, ta cũng chỉ đứng đó mà ngơ ngác.

Nàng nhìn ta chằm chằm, từ trên xuống dưới, Cẩn, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấu lòng ta? Ngươi thấy được sao?

Ánh mắt Cẩn cuối cùng rơi vào tay ta.

"Tay của ngươi...không sao chứ!" Nàng chậm rãi nói, mặt không có bất kỳ biểu tình gì.

"Không có gì!" Ta giơ tay lên nhìn một chút, máu đã bắt đầu đông lại, trên hai tay, tất cả cũng toàn là máu, nắm chặt tay lại, dùng một chút lực, vết thương mới vừa đông lại bắt đầu chảy máu.

Lúc này mới nhận ra cảm giác đau đớn đang mãnh liệt lan tỏa, buốt đến tận xương.

"Đi!" Cẩn tiến lên một bước. Kéo ta đi phòng y tế!

"Không cần, ta không cần!" Ta lạnh lùng nói. Ta không biết mình cuối cùng là muốn thế nào,"Ta không cần!" Ta lạnh lùng nói. Ta không biết mình muốn thế nào nữa, ta không cần điều này, điều ta muốn, chẳng qua là câu trả lời chắc chắn của ngươi.

"Bất kể nói thế nào, ngươi bây giờ vẫn là học sinh của ta, ngươi nhất định phải nghe ta!" Cẩn nhìn ta chằm chằm, nàng luôn là kiên quyết như vậy, luôn là như vậy dự liệu hết thảy.

"Học sinh?...Ha ha...Ta hiểu rồi, tạ ơn lão sư quan tâm, tự ta có thể đi được, lão sư ngài trở về đi thôi!"

Ta biết lúc này ta tựa như một dã thú không có chút tình cảm nào, giọng nói lạnh như băng, mặt vô biểu cảm, Cẩn làm ta đau nhói. Nàng quả nhiên không thể tiếp nhận.

"Chu Minh, ta hy vọng ngươi có thể tỉnh táo lại, ta bây giờ rất bấn loạn, ta nghĩ ta cần thời gian suy nghĩ xem đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Có lẽ là ta trách lầm ngươi, nhưng bất kể là vì lí do gì, bất kể trong lòng ngươi nghĩ cái gì, ta chỉ có một nguyện vọng, chính là hy vọng ngươi mạnh khỏe."

Ngẩng đầu nhìn Cẩn, nét mặt của nàng nghiêm túc như vậy, ta không có cách nào phản bác nàng nửa điểm, hết thảy đều nghe theo nàng, ta đã thành thói quen phục tùng vô điều kiện.

"Đi thôi!" Cẩn kéo cánh tay ta, nhìn bàn tay của ta, "Nhất định rất đau, Chu Minh, ta không hy vọng ngươi bởi vì bất kì nguyên nhân nào mà thương tổn tới mình" nàng suy nghĩ một chút, lại bổ sung "Dĩ nhiên, ta cũng hy vọng ngươi không vì bất luận kẻ nào mà làm trễ nãi tiền đồ của mình, giống như màn khôi hài ở phòng làm việc hôm nay, ta hy vọng ngươi sẽ không tiếp tục tái diễn, ngươi vì ta làm hết thảy, ta rất cảm kích!"

"Ta không cần ngươi cảm kích! Đây là chuyện ta làm, ta có năng lực chịu trách nhiệm với chuyện đã xảy ra, ta không cần ngươi cảm kích ta, nếu như bắt đầu từ hôm nay, ngươi chỉ xem ta là một học sinh, như vậy ngươi chỉ cần hoàn thành tốt nghĩa vụ của một lão sư là được, cứ việc phê bình hoặc trách phạt ta sao cũng được!" Đau lòng, cái đau khiến ta quên mất nếu ta như vậy Cẩn cũng sẽ đau.

"Cái đề tài này chúng ta nói sau, bây giờ ngươi đi xem cái tay cho ta!" Cẩn kéo ta, cũng không quay đầu lại hướng phòng y tế đi!

Trên đường đi chúng ta cũng không nói bất kỳ câu nào, ta cuối cùng muốn tránh thoát khỏi tay Cẩn nhưng Cẩn vẫn dùng sức nắm thật chặc cánh tay ta, trên đường rất nhiều học sinh đều đứng lại nhìn, nghĩ lại thì với hình ảnh trước mắt thì tỉ lệ này cũng không phải là quá cao.

Y tế lão sư tiến hành xử lý sơ qua vết thương cho ta, ánh mắt hoài nghi đem ta từ trên xuống dưới quan sát thật nhiều lần, y tế lão sư hỏi tay ta làm sao lại ra thế này, ta nói chạy giỡn với bạn

học không cẩn thận nên bị đụng trúng, nàng nói thật đúng là không cẩn thận, nhìn tình trạng này không chỉ là đụng trúng một lần a.

Máu trên tay đã được lau rửa sạch sẽ, lúc này mới thấy được khớp tay sưng đỏ cùng với máu ứ đọng, ai. Xem ra y tế lão sư tương đối thống hận loại hành động tự tổn thương bản thân này, lúc băng bó cố tình động mạnh vào vết thương, khiến ta đau đến nhe răng nhếch mép.

Xử lý tốt, Cẩn đi tới hỏi một chút vết thương có nghiêm trọng không, y tế lão sư nhỏ giọng nói với Cẩn:

"Ai nha, học sinh này của ngươi a, tính khí cũng thật quyết liệt a!" Ta quay đầu trợn mắt nhìn y tế lão sư, nàng liền hò hét:"Ngươi trừng ta xong rồi sao? Không ngờ tính khí của ngươi quyết liệt đến vậy, còn chơi trò tự tổn thương bản thân đây!" Ta im lặng, đối với cái loại bà chằn đến từ Hà Đông này, ta đành phải im lặng câm nín, chỉ số chiến đấu quá cao, lực sát thương quá lớn.

"Khớp tay không có ảnh hưởng gì nặng sao, có thể gặp nguy hiểm không? Nếu không tại sao lại sưng to như vậy?" Cẩn nhỏ giọng hỏi.

"Không sao, ta cũng đã kiểm tra qua, tiểu từ này thật khó quản đi, ngươi là chủ nhiệm lớp sao, chắc có rất nhiều chuyện phải lao tâm khổ trí!"

Không đợi Cẩn nói tiếp, ta lập tức đứng lên, đi tới cạnh y tế lão sư,"Y tế lão sư thân ái, ta xin trịnh trọng tuyên bố ba điều, thứ nhất, ta vô cùng cảm tạ ngươi đã đem tay ta gói kỹ mặc dù trông có chút xấu xí, thứ hai, ta không phải là tiểu tử, ta đường đường là một nữ sinh duyên dáng nguyệt thẹn hoa nhường, thứ ba, vị này trước mặt ngươi không phải là chủ nhiệm lớp của ta." Nói xong ta liền đi thẳng tới cửa, mở cửa, quay đầu hướng Cẩn nói"Chúng ta đi thôi!" Sau đó vừa cười cười vừa nói với y tế lão sư"Y tế lão sư thân ái, cảm tạ ơn tái sinh của ngài, ta vĩnh viễn cảm kích ân đức của ngài, gặp lại a!"

Sau đó ta liền rời khỏi, Cẩn nói chút gì đó với y tế lão sư rồi cũng nhanh chóng đi ra, bước phía sau ta, còn cách ta khá xa.

Ta rất muốn dừng lại đợi Cẩn, nhưng nếu chờ được nàng đến rồi ta không biết phải nói gì, chỉ có thể một người thẳng bước phía trước mà đi, nhưng tất cả tâm trí lại dừng trên người ở phía sau kia.

"Minh!" Cẩn chạy tới mấy bước, ta cố ý không đi quá nhanh, nếu như nàng muốn nói với ta điều gì nàng có thể lập tức đuổi theo.

Dĩ nhiên là đứng lại, quay đầu nhìn Cẩn.

"Về lớp đi, đừng làm rộn nữa!" Thanh âm Cẩn thật thấp. Đây không phải là điều ta muốn nghe.

"Lão sư, sau này ngươi sẽ ghét nhìn thấy ta sao?" Ta không biết nên hỏi như thế nào về đáp án mà ta muốn biết, ta nghĩ, đây là câu hỏi cơ bản nhất đi, bất kể nàng có thể tiếp nhận ta hay không, ta đều không muốn ta với nàng trở thành hai người xa lạ.

"Dĩ nhiên là không, bất kể ra sao, ngươi vẫn là học sinh mà ta thích nhất!"

"Thích nhất....học sinh!" Ta cố ý nhấn giọng ở hai chữ "học sinh", đây mới là mấu chốt, ta là một học sinh"Ha ha, ta hy vọng rằng ta không phải là học sinh của ngươi!"Ngẩng đầu nhìn Cẩn, đúng vậy, nếu như ta không phải là học sinh của ngươi, quan hệ của chúng ta có thể tiến triển hay không đây?

"Đừng nói điều ngu ngốc, trở về đi, học tập thật tốt, đừng cả ngày suy nghĩ lung tung, tu dưỡng tính khí một chút, nga, đúng rồi, chú ý tay của ngươi hắc, đừng mở băng ra, mặc dù quấn băng rất bất tiện nhưng vết thương trên tay ngươi vẫn chưa lành hoàn toàn, dễ bị nhiễm trùng, nhớ chú ý kỹ hắc!"

Lúc Cẩn nói lời này, ta vẫn đang chăm chú nhìn Cẩn, Cẩn không nhìn ta, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tay của ta, Cẩn, tại sao ngươi lại sợ nhìn thẳng vào mắt ta đây? Là chán ghét ta hay là cố ý trốn tránh cái gì?

"Về lớp đi, coi chừng mất bài...không đúng, bây giờ cũng không còn học gì hắc, vậy về lớp xem có chuyện gì cần làm không, hai ngày nữa tổng kết năm học xong sẽ được nghỉ, ngươi ở nhà nghỉ ngơi thật tốt!"

"Ân!" Ta vẫn còn đứng ở nơi đó.

"Vậy ngươi mau đi đi, ta trở về xem lớp một chút. Ta đi trước!"

Cẩn hướng phía trước đi thẳng, bỏ lại ta một mình ngơ ngẩn đứng trong hành lang!

Lại nghỉ, một mình ở nhà không ai trò chuyện, luôn muốn tìm một ít chuyện để làm nhưng lại không tìm được, cho dù có tìm được lại không có tâm tình đi làm.

Một lần rồi lại một lần cầm di động lên, bấm xong dãy số nhưng lại không dám gọi, soạn xong tin nhắn nhưng lại không dám gửi, cuối cùng ngồi nhìn di động ngẩn người, ngồi trên bệ cửa sổ một mình buồn bực cả buổi chiều.

Điện thoại gọi tới, không phải Cẩn ta không nhận, cũng không bấm tắt, chỉ là ngơ ngác nhìn di động một lần rồi lại một lần vang lên, sau một hồi cũng không vang lên nữa.

Cẩn, ngươi sẽ nghĩ về ta sao?

Buổi tối có chút đói, mới nhớ ra cả ngày cũng chưa ăn gì, lúc xuống lầu phát hiện tiệm cơm lầu dưới cũng đã đóng cửa, vừa nhìn đồng hồ mới phát hiện đã gần 12h.

Một mình ngơ ngẩn đứng dưới ánh đèn đường, bất tri bất giác đã đi tới nhà Cẩn. Nhà ta cách nhà Cẩn khá xa, vừa đi vừa trầm tư, hẳn là đã đi mất 2 tiếng.

Cửa sổ phòng ngủ của Cẩn vẫn tối đen, chắc là đã ngủ rồi, đứng dưới lầu ngơ ngác nhìn, nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Cẩn, chốt cửa của ký ức cứ như vậy mở ra, từng đợt kí ức ùa về không thể nào ngừng lại được.

Từ từ phương đông bắt đầu trắng bệch, cái lạnh một lần nữa lại thấm vào, thì ra cái lạnh sáng sớm chính là tê tái như vậy.

Ta khép thật chặc vạc áo lại, vẫn có chút lạnh, sáng sớm, thỉnh thoảng có vài người bước qua sát bên cạnh ta, ngẫu nhiên cũng sẽ có người quay đầu nhìn ta một cái.

Nhớ ai nói quá, kiếp trước 500 lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được một lần sát vai đi qua ở kiếp này, xem ra, chúng ta cũng là người có duyên.

Cái lạnh dần rút đi, mặt trời chậm rãi dâng lên, ánh mặt trời vẩy lên người, ấm áp.

Suy nghĩ một chút, ta nên trở về nhà, đứng ở chỗ này, đứng nữa thì có ích lợi gì đây? Ta không thấy Cẩn, không nghe được thanh âm của Cẩn, ngẩng đầu nhìn kia khung cửa sổ quen thuộc, ta biết, người ta yêu đang ở đó, nhưng ta không thể tới gần, chỉ có thể một người tịch mịch mà rời đi, đi, chỉ có thể nói lời từ biệt với khung cửa sổ màu bạc kia.

Lấy di động ra nhìn thời gian một chút, có hơn 20 cuộc gọi nhỡ, không có Cẩn. Chỉnh sang chế độ bình thường, ta như vậy chắc sẽ khiến cho rất nhiều người lo lắng.

Xoay người rời đi, nội tâm trống rỗng, đi từ từ, đứng quá lâu, hai chân có chút tê cứng, dậm chân, cảm thấy tốt hơn một chút.

Đi chưa tới mấy bước di động liền vang lên, chắc là cha đi, sớm như vậy đã gọi cho ta cũng chỉ có cha.

Lấy di động ra nhìn một cái, là Cẩn!

"Minh?"

"Ân!"

"Là ngươi thật sao?"

"Ân?"

"Ngươi chờ chút, ta xuống liền!" Cẩn cúp điện thoại!

Tất cả tới quá đột nhiên, ta liền cứng ngắc ở nơi đó, nhất thời không biết rõ đây là tình huống gì. Chỉ chốc lát Cẩn xuống, mái tóc rối loạn, chắc là vừa mới dậy.

"Ta ở trên lầu nhìn xuống, cảm thấy đó có thể là ngươi, nhìn không rõ lắm nên không dám xác định liền gọi điện thử cho ngươi, thấy ngươi tiếp điện thoại, sao sớm như vậy đã tới đây đứng?"

"A? Không có gì, không có việc gì nên đi bộ loanh quanh!"

"Đi bộ? Ngươi đi cũng hơi bị xa rồi nha!"

"Ân? Ha ha" Ta cười, cũng chỉ là cười cho có lệ.

Cẩn nhìn ta một cái, "Tối hôm qua lại không ngủ a, xem mắt ngươi thâm quầng kìa!"

"Ha ha, không ngủ được a, liền đi dạo một chút!"

Hai người không nói gì, không khí bắt đầu có chút lúng túng.

Di động cố tình đúng vào lúc này lại vang lên, lúc này thật sự là cha.

"Uy, cha!"

"Ngươi ở đâu? Ta tối hôm qua gọi điện cho ngươi, trong nhà không ai bắt máy, di động ngươi cũng không bắt, làm cho người ta sốt ruột chết, ngươi chạy đến chỗ nào rồi?"

"Nga, di động ta bật chế độ im lặng, tối hôm qua ta không có nhà, đi ra ngoài!"

"Ngươi có đi chơi cũng đừng quá lố nha, buổi tối không có gì thì đừng đi ra ngoài, bây giờ trị an không tốt, mấy ngày trước ta lại phá một vụ án cướp bóc vào ban đêm..."

"Nga, được rồi, ngươi đừng kể cho ta nghe cái vụ án đó, lát nữa ta về là được a! Được rồi không nói nữa, ta cúp!"

Nói qua loa rồi cúp điện thoại, ta chỉ sợ cha lãi nhãi mấy cái vụ án cho ta nghe, một khi đã nói thì liên miên không ngừng.

"Ngươi đứng đây bao lâu rồi?" Cẩn đột nhiên hỏi ta.

Còn chưa kịp đem di động cất xong, vấn đề Cẩn hỏi có chút đột nhiên.

"Cũng không bao lâu a, ta...!" Ấp úng....

"Ngươi nói thật đi!"

"Ta cũng không biết, khoảng ba bốn tiếng!"Chắc vậy, thời gian xác thực ta không chắc, ta không xem thời gian, ta làm sao biết chính xác a.

Cẩn trầm mặc một hồi.

"Nếu như ta không kéo rèm cửa sổ, không nhìn thấy ngươi, ngươi sẽ làm gì a?"

"Về nhà thôi!"

"Về nhà, Chu Minh, cả buổi tối ngươi không ở nhà ngây ngốc, chạy đến nơi này làm gì a? Một mình sẽ gặp nhiều nguy hiểm a!"

"Vì ta nhớ ngươi!" Ta ngược lại đáp trả rất nhanh. Cẩn lại trầm mặc, hồi lâu, một tiếng thở dài nặng nề!

"Đi thôi, lên lầu ngồi một chút, ngươi đứng lâu như vậy không mệt sao?" Thanh âm của Cẩn vẫn là ôn nhu như vậy.

"Ta...!" Ta có chút do dự, trong nội tâm dĩ nhiên là rất muốn đi nhưng lại cảm thấy không ổn lắm.

"Đi thôi!" Cẩn cứng rắn đẩy ta lên lầu.

Ngồi trên ghế sa lon, Cẩn chạy đi rửa mặt, ta cảm thấy trong lòng thấp thỏm bất an. Rất nhanh Cẩn đã ngồi vào cạnh ta.

"Muốn ăn chút gì không?"

"Không!" Ta nhớ ta tối hôm qua vì đói mới ra ngoài, bây giờ lại không muốn ăn gì cả.

"Tay có khá hơn không? Sao ngươi lại đem băng tháo ra hết thế này?" Cẩn kéo tay ta, cẩn thận nhìn, "Đã bắt đầu kéo da non, tốt lắm!"

Ta đột nhiên bắt lấy tay Cẩn nắm thật chặc.

"Lão sư, ngươi muốn nói gì thì cứ nói đi!" Ta biết dáng vẻ của Cẩn lúc nàng có lời muốn nói với ta, đặc biệt là lúc Cẩn muốn nói lại thôi, ta có thể cảm giác được.

Cẩn lại im lặng, chẳng qua là ngơ ngác nhìn ta, trầm mặc.

"Lão sư, nếu là ta tùy hứng một lần, ta nên vì chuyện mình tùy hứng mà trả giá chút gì đó, nhưng ta không hối hận, lời này ta sớm muộn gì cũng phải nói, nếu như kết quả giống nhau, thà rằng nói ra sớm một chút vẫn tốt hơn."

"Chu Minh!"

"Lão sư, ngươi nghĩ gì cứ việc nói đi, không cần sợ lời nói của ngươi sẽ tổn thương ta, nếu như kết quả giống nhau, ngươi cũng nên nói ra sớm một chút sẽ tốt hơn."

"Chu Minh!"Cẩn nhìn ta"Tối hôm qua ta cũng một đêm không ngủ, suy nghĩ một đêm, ta nghĩ, có phải hành động của ta khiến ngươi sinh ra ảo giác hay không, lỗi là do ta!"

Ta tựa hồ đã đoán được kết quả, nhưng ta muốn nghe Cẩn nói ra, coi như là không tới Hoàng Hà thì tâm không chết đi. Ai, chính là đến Hoàng Hà tâm cũng không chịu chết.

"Loại ảo giác này khiến ngươi sinh ra thứ tình cảm sai lầm, ngươi vẫn còn quá nhỏ, ngươi còn không rõ yêu một người đến tột cùng là cái dạng gì, hoặc có thể là ngươi có một loại cảm giác lệ thuộc vào ta, tốt nhất ngươi nên suy nghĩ kỹ một chút, cái này chỉ là tình cảm thầy trò mà thôi."

"Thầy trò..." Ta thất thần.

"Chớ nhạy cảm với hai chữ thầy trò này như vậy, có thể chúng ta là bằng hữu, là một loại bằng hữu cực kỳ ăn ý đi? Ngươi còn nhỏ, đối với tình cảm của ngươi, ngươi có lẽ không hiểu rõ hết! Chu Minh? Đang nghe sao?"

"Đang nghe!"

"Vậy ngươi hiểu ý ta sao?" Cẩn dè dặt hỏi thăm.

"Hiểu, ngươi cự tuyệt ta!"

"Không phải vậy, ta không có cự tuyệt ngươi!"

"Vậy ngươi đáp ứng ta sao?"

"Ta...Ta....!" Cẩn hiển nhiên là không biết nên nói thế nào, ta cũng thật là bản lĩnh, khiến một ngữ văn lão sư xuất sắc bị ép đến không biết nói gì.

"Ha ha" Ta cười, "Lão sư, ta hiểu rồi, ta hiểu ý của ngươi, chỉ nói giỡn chút thôi, đừng có khẩn trương như vậy...!"

Cẩn cười có chút nhẹ nhõm, chắc là không nghĩ tới ta phản ứng bình thường như vậy, dù sao nàng đã từng thấy qua bộ dáng điên cuồng của ta nên chắc vẫn có chút ám ảnh!"

"Lão sư, ngươi muốn nghe một chút suy nghĩ của ta không?"

"Ngươi muốn nói đương nhiên được!"

"Ta có thể cảm giác được lời ngươi nói với ta lúc nãy, ngươi nhất định là suy nghĩ rất lâu rồi, từng câu chữ ngươi thốt ra ta có thể cảm giác được ngươi đã rất cẩn trọng!"

Cẩn dĩ nhiên là tò mò nhìn ta."Tiểu tử nhà ngươi thần thánh a?"

"Không phải thần thánh, ngươi cũng đã nói, ta là học sinh ngươi đắc ý nhất, thói quen ngôn ngữ của ngươi không ai có thể rõ hơn ta, lão sư, điều mà ta muốn nói, có thể lời nói của ta không được rành mạch rõ ràng cho lắm, ta nghĩ đến đâu nói đến đó đi!"

Ta dừng một chút, một đêm không ngủ, cổ họng có chút không thoải mái.

"Ta chưa từng yêu qua bất kỳ ai, đúng là ta không biết yêu một người là cái dạng gì, chẳng qua là ta cảm thấy, ta đã thay đổi trở nên không còn là ta nữa, sự quan tâm ta dành cho ngươi đã vượt xa khỏi tình cảm ta dành cho bất kỳ người nào bên cạnh, ngươi cảm thấy đây không phải là yêu, nhưng ta cảm thấy chính là vậy!"

Cẩn muốn nói gì đó liền bị ta cắt đứt.

"Lão sư, ngươi hãy nghe ta nói hết!"

"Ta năm nay vừa đúng 17 tuổi, ta còn chưa đến 18 tuổi, ta tin rằng lời của một người 17 tuổi chắc chắn không đủ sức thuyết phục, ngươi trải qua nhiều sự đời hơn ta, ngươi cũng biết con người rồi sẽ thay đổi cho dù có là người trưởng thành đi chăng nữa, tình yêu tới nhanh, cũng có thể đi rất nhanh, ta không có cách nào để ngươi tin tưởng thứ tình cảm kiên định này của ta, điều này, không có cách nào để kiểm nghiệm trừ thời gian!"

"Cho nên, bất kể ngươi có tiếp nhận ta hay không, ta nên làm thế nào sẽ làm như thế đó, ta không có bất kỳ yêu cầu nào đối với ngươi, nếu ngươi có chút tình cảm với ta, tình thầy trò cũng tốt, tình bằng hữu cũng tốt, mời ngươi cứ từ từ đổi sang những góc độ khác mà cảm nhận một chút."

"Lão sư, ta rất xác định tình cảm của mình, ta là một người quật cường ngươi cũng biết, cho nên hãy để một mình ta chịu đựng đi, chỉ cần ngươi không bài xích ta, ta không có yêu cầu khác!"

Cẩn nhìn ta, suy nghĩ thật lâu, "Ta sẽ không bài xích ngươi, loại ảo giác này là do ta tạo ra cho ngươi, sao ta có thể bài xích ngươi được!"

Nhìn bộ dạng của Cẩn, ta cười, lúc này, ta chợt cảm giác được nàng không còn là một lão sư cơ trí, không còn là một người từng trải hơn ta nhiều năm, nàng chẳng qua cũng chỉ là một cô gái ngây thơ, tay chân cũng sẽ luống cuống, cũng sẽ không có chút biện pháp nào khi đối mặt với một người cứng đầu như ta!

Cẩn, hãy để cho thời gian chứng minh tấm lòng của!