Ái Thượng Nữ Lão Sư

Chương 37: 9 ngày du lịch ở Hải Nam



Cuối cùng những món ăn mà ta liệt kê cũng chưa ăn được vào mồm, hẳn là một tô mì nhỏ là xong việc.

Ta không có đưa con búp bê cho Cẩn trước mặt Dương Dương, chủ yếu là lo lắng vạn nhất Dương Dương không cẩn thận làm phát ra âm thanh, sẽ tương đối phiền toái, cho nên vẫn đem búp bê đặt trong ba lô không có lấy ra, ngược lại đem siêu nhân biến hình cho Dương Dương, hài tử nhận quà mừng rỡ như điên.

"Dương Dương nghỉ hè?" Ta hỏi Cẩn, nhưng thật ra là muốn biết Cẩn lúc nào có cơ hội đi riêng với ta ra ngoài.

"Chưa, bất quá cũng sắp nghỉ rồi!"

"Chưa nghỉ? Vậy làm sao lại ở nhà a?" Ta đột nhiên tò mò.

Cẩn nhìn ta, ánh mắt giống như thấy người ngoài hành tinh "Hôm nay là chủ nhật! Ngươi đi Mỹ về còn chưa xem lại lịch a!"

Ta ngất, hôm nay thực sự đem mặt vứt xuống sàn nhà.

Ngồi trong nhà Cẩn một hồi thì trở về, suy tính nhất định phải ghé qua nhà thăm bà nội một chút, dù sao rời nhà nửa tháng, rất nhớ ông bà nội.

Mới ra khỏi cửa nhà Cẩn, đã gửi một tin nhắn cho Cẩn.

"Mang quà cho ngươi, tìm thời gian thích hợp đưa cho ngươi!" Cẩn rất nhanh trả lời "Làm sao mới vừa nãy không đưa cho ta a!"

Ta cười trộm, trả về bốn chữ "Con nít, không tiện!" tưởng tượng được Cẩn ở bên kia điện thoại nhất định là mồ hôi như mưa.

Một đường chạy chầm chậm về nhà.

Về đến nhà mới phát hiện phiền toái thực sự vừa mới bắt đầu.

Đúng dịp các cô cậu về thăm ông bà nội, câu thứ nhất chính là hỏi ta thi tốt nghiệp thế nào, ta đây mới nhớ tới tựa hồ ta cũng nên xem một chút mấy cái tin tức có liên quan đến việc thi tốt nghiệp, lúc ra khỏi trường thi đã tính sơ qua điểm của mình, thi đậu vào trường ta muốn, phải không thành vấn đề.

Quả nhiên không tới mười ngày, điểm thi đã có, chẳng những là thi đậu, hơn nữa còn cách xa điểm trúng tuyển của trường tới mười mấy điểm.

Trong nhà hội này giống như pháo khai trương đồng loạt nổ tung, các loại chỉ trích cũng tới dồn dập, nói là ta tùy hứng a, mù quáng a, cái gì cũng nói được, nhìn bạn học thi đậu trong nhà sẽ không ngừng vui mừng, còn ta bên này phải liều mạng tránh né những thứ cuồng phong bạo vũ này.

Ai, cũng là tự mình tìm khổ, nhận đi....

Thật ra trong nội tâm ta vẫn luôn cảm thấy rất vui vẻ, đi học trường nào cũng thế, ta vẫn luôn tin tưởng, mặt trời nhất định sẽ tỏa hào quang.

Cẩn từ khi ta đăng ký nguyện vọng về sau, cũng chưa tiến hành bất kì đánh giá nào đối với nguyện vọng của ta, nghĩ lại một chút, khi đó, chúng ta cái gì cũng không nói, chớ đừng nói chi tới việc đánh giá nguyện vọng của ta, muốn đi trường nào, ta đã quyết định từ rất sớm, cũng cùng Cẩn tranh cãi qua, Cẩn hiểu rõ ta, phàm là chuyện ta đã quyết định, một chút cũng sẽ rất khó thay đổi.

Bị trong nhà điên cuồng oanh tạc làm cho đầu óc ta choáng váng, gọi điện cho A Đạt, A Đạt mới vừa nhận được giấy báo trúng tuyển của Trung quốc chánh pháp đại học, cả người vui vẻ đến bất diệt nhạc hồ, nghe ra được trong điện thoại cả nhà đang ở đó yến tiệc linh đình đây.

"Minh tử, thế nào?"

"Không chịu nổi, bị trong nhà vây công!"

"Không thể nào...điểm của ngươi...có phải về chuyện nguyện vọng hay không!"

"Đừng nói nữa!" ta nghe về chuyện nguyện vọng liền nhức đầu, xem ra, nếu muốn bình thản sống qua được những khiển trách trong nhà thật không dễ dàng.

"Ai...Giấy báo trúng tuyển đến chưa?" A Đạt đột nhiên hỏi.

"Còn chưa!"

"Có biện pháp, trong khi chờ giấy báo trúng tuyển, hãy trốn ra ngoài một thời gian, chờ lát sau trở về nhận được rồi, trong nhà của ngươi tổng sẽ không để cho ngươi đi nhập học, đến lúc đó ngươi trực tiếp đi đăng kí là được, dù sao trường ở xa như vậy..."

Biện pháp tốt, quả nhiên a, làm bằng hữu nhiều năm như vậy quả nhiên không vô ích. Vì vậy ta bắt đầu len lén dọn dẹp hành lý, chuẩn bị "đường chạy trốn".

Lúc ta xuất hiện dưới lầu nhà Cẩn, trên vai đã vác một đống lớn ba lô túi xách.

"Minh a, ngươi đây là...." Cẩn đối với việc ta đột nhiên giá lâm có chút mờ mịt.

"Ta chạy trốn!" Ta cũng không đợi Cẩn phản ứng kịp, một chân đã bước vào cửa trong.

"Cái gì?" Cẩn nhìn ta, cảm thấy có chút không giải thích được.

"Ta thi đậu, trong nhà điên rồi!" Trả lời đơn giản, ta tin Cẩn nhất định có thể hiểu. Quả nhiên, từ trong mắt Cẩn, không tìm thấy dấu vết nào của sự ngạc nhiên.

"Vậy ngươi...." Cẩn chỉ chỉ túi đeo lưng trên người ta "Đây là làm sao a?"

"Nhu phẩm cần thiết trên đường chạy trốn a!"

Không đợi Cẩn tìm cho ta đôi dép, ta tự nhiên ở cửa đã tìm được rồi.

"Ngươi không phải là chạy trốn rồi chạy đến nhà ta đi...."Cẩn cẩn thận hỏi.

"Không có!!" Đổi dép, tháo ba lô xuống đặt ở cửa,"Một đám người chúng ta!" Cười đi vào phòng khách, để lại Cẩn một mình đứng ở cửa không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Một đám người?" Cẩn vừa đi vào vừa hỏi.

"Đúng vậy..." Ta cầm cái ly trên bàn uống một hớp, ai....Chạy quá nhanh, khát khô cả cổ, đặt ly xuống, nhìn đồng hồ đeo tay một cái,"Đoán chừng rất nhanh sẽ đến!"

Quả nhiên, vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.

"Này người nào a?" Cẩn hỏi ta.

"Ngươi mở cửa sẽ biết, đây là nhà của ngươi a..." Ta cố ý vặn ngược lại Cẩn. Cẩn bất đắc dĩ, chạy đi mở cửa.

"Ngài hảo..." Một người đàn ông xa lạ, đại khái chừng 20 tuổi đi, "Ngài hảo, ta là công ty du lịch Thanh Niên Trung Quốc, ngài đặt vé du lịch theo đoàn 9 ngày ở Hải Nam, mời ngài xác nhận một cái, sau đó ghi số "Chứng minh nhân dân" vào đây, chiều hôm nay chúng ta sẽ chuyển vé tới."

"Ha ha ha..." Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Cẩn, ta ngồi trong phòng khách nở nụ cười.

Không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là chạy qua giải quyết việc này một cái, vốn là muốn một mình giải quyết hết những thứ này, nhưng kẹt cái ta không biết số cmnd của Cẩn.

Chỉ chốc lát, người ta rời khỏi, chỉ để lại ta và Cẩn vẫn như cũ có chút ‗Trượng nhị hòa thượng không sờ được suy nghĩ'(1).

"Ngươi đặt hồi nào?" Cẩn nghi hoặc nhìn ta.

"Không phải là ta đặt!" Ta cố làm ra vẻ trấn định.

"Quỷ đặt?" Cẩn buồn bực nhìn ta.

"Nha, lão sư, ngươi sao có thể nói học sinh của mình là quỷ a? Là A Đạt đặt!"

"A Đạt?" Cẩn hoàn toàn mất hết trạng thái.

"Đúng vậy, ta, ngươi, A Đạt, Mẫn, còn có Sảng, Đan..." Ta liệt kê tên một đám. Cẩn hoàn toàn bối rối.

"Xem đi, coi như là chúng ta sinh hoạt lớp lần cuối....Không đúng, là chúng ta tụ tập bè bạn lần cuối....Cũng không đúng, là năm cấp 3 lần cuối cùng...Sao cũng được, ngươi chịu đi!"

Cẩn bất đắc dĩ "Ngươi....các ngươi....!"

"Ai...Thi đậu xong cảm thấy rất vui vẻ, thi xong muốn thư giãn, ta lại đang trên đường chạy trốn liền thuận đường đi luôn..." Ta cố ý làm ra bộ dáng như mình rất vô tội "Đúng rồi, lão sư, là mọi người mời ngươi đi, không phải là ta ở đằng sau sắp xếp a, ta là trong sạch!"

Ở nhà Cẩn lảm nhảm cùng Cẩn một hồi, ta liền tuyên bố đi trước một bước.

"Đồ của ta để lại đây đi, dù sao chúng ta cũng cùng đi, ta trở lại cầm sau!" Ta cười nói với Cẩn.

"Ngươi không phải là đang trên đường trốn sao?"

"Đúng vậy! Ta trốn ở nhà A Đạt!" Ta cười nhìn Cẩn. Thật ra thì, vốn kế hoạch của ta chính là qua nhà A Đạt ở nhờ, không quá muốn ở nhà Cẩn, dù sao có một số việc, ta còn chưa tính kĩ phải làm thế nào, vào lúc này, ta không muốn tạo cho Cẩn bất kỳ khốn nhiễu và áp lực nào. Cho nên mới không an bài du lịch hai người mà là cùng mọi người tập thể đi du lịch.

"Hắc hắc, lão sư, ngươi tốt nhất là thu dọn đồ đạc đi, xong rồi chúng ta tới tìm ngươi!" Ta cười nói với Cẩn.

Lúc đi khỏi nhà Cẩn cảm thấy có chút như trút được gánh nặng, Cẩn chắc là không phản ứng kịp đi, thậm chí không có bất kỳ cự tuyệt nào, vốn là ta và A Đạt thương lượng xong, nếu như Cẩn cự tuyệt, như vậy sẽ để cho mọi người thay phiên ra mặt, cuối cùng lấy danh nghĩa tập thể ra mời, rất muốn Cẩn cùng chúng ta ra ngoài chơi, không chỉ muốn cùng nàng có nhiều thời gian bên cạnh nhau hơn, mà là, thi tốt nghiệp phổ thông cho chúng ta quá nhiều áp lực, không riêng gì chúng ta mỗi người học sinh, còn có Cẩn, ta muốn để cho Cẩn thoải mái thả lỏng một chút.

Về phần tình cảm chất chứa trong nội tâm ta, đã không cần nói ra, trải qua 15 ngày ở Mỹ, ta nghĩ ta đã minh bạch rất nhiều, yêu là làm bạn, mà không phải độc chiếm, điều ta muốn, chẳng qua là Cẩn sẽ vì ta ở bên cạnh mà vui vẻ.

Buổi tối cũng không ở tại nhà A Đạt mà là cùng mấy đứa bạn thân cấp 3 tụ tập ở nhà Mẫn uống đến say mèm, cùng nhau nhớ lại thời gian cấp 3, bất tri bất giác, đã ở cùng một chỗ 3 năm mà giờ đây chúng ta thật sự bắt đầu mỗi đứa một phương, có lẽ, sau này cơ hội gặp mặt cũng không nhiều.

Ngẫm nghĩ một chút sẽ cảm thấy rất thương cảm, là "đa tình từ ngàn xưa, sầu bi thương li biệt" đi.

Thật ra thì điều khiến ta sợ nhất, chính là cùng Cẩn tách ra.

Về phần trong nhà, chẳng qua là trước khi đi một ngày ta nhắn cho cha một tiếng, chỉ năm chữ

"Ta đi Hải Nam đây!"

Hải Nam....vùng đất xinh đẹp.

Khi chúng ta lôi kéo nhau cùng xông về biển rộng mới nhớ tới chúng ta là một đám người trẻ tuổi, mới cảm nhận được chúng ta là người trẻ tuổi cũng có tinh thần phấn chấn.

Thi tốt nghiệp phổ thông tựa như luyện ngục, mà bây giờ, coi như là ‗khổ tận cam lai'(2).

Càn rỡ hát hò, trên bờ biển hô to gọi nhỏ, không ngừng hứng được ánh mắt của người khác, từng người lại từng người bị mọi người ném xuống biển.

Chỉ có hai tên nam sinh đồng hành là Đông Đông và Bắc, mặc dù chung một lớp, nhưng cũng không quen thân, ta cũng không nghĩ tới A Đạt làm sao sẽ tìm 2 tên nam sinh như vậy, sau đó A Đạt lặng lẽ nói cho ta biết, một người là bạn trai Mẫn, một người khác, đang mãnh liệt theo đuổi Sảng.

Thế mới biết, mình vẫn luôn sống trong thế giới tình cảm của mình, thật ra thì, mọi người đều có người "tình", cấp 3, quả nhiên là tuổi không chịu ăn phận, xem ra, không phải chỉ riêng mình ta là một người không an phận.

Mắt mở to nhìn Đông Đông và Mẫn tay cầm tay đi dọc trên bờ biển, chúng ta rỉ tai nhau, một đám người còn lại ở một bên cười như điên, Cẩn đang lúc kẹp giữa chúng ta, lúc này, nàng tựa hồ cũng quên mất nàng là lão sư của chúng ta, cùng chúng ta cùng nhau bát quái.

Mẫn mặc một bộ quần áo xinh đẹp, Đông Đông mặc quần cụt và áo sơ mi, bên trên có hình đảo Hawaii.

Như vậy làm kỳ đà như chúng ta dĩ nhiên không cam lòng, quyết định sau cùng là đem Đông Đông li khai, sau đó đem Mẫn ném xuống biển đi.

"Đông, tới đây, có chuyện nhờ!"Bắc lớn tiếng kêu.

Rất rõ ràng Đông Đông là một đứa trọng sắc khinh bạn, đối với việc Bắc "có chuyện nhờ" hoàn toàn coi như không thấy.

"Đông, tới đây giúp ta khiêng đồ!" A Đạt cũng bắt đầu làm chuyện xấu. Vẫn không thèm nhìn tới.

"Lý Đông, tới đây giúp lão sư một chuyện!" Ai cũng không nghĩ tới Cẩn sẽ mở miệng. Đông đông lúc này mới vô cùng không tình nguyện chạy tới.

Cẩn thành công đem Đông Đông điều đến dưới tán dù trên bãi cát trắng, giả vờ nhờ Đông Đông giúp nàng mở nắp chai nước suối ra. Đang lúc Đông Đông cực độ cảm thấy khó hiểu liền nghe thấy "Bùm" một tiếng, tiếp theo là tiếng Mẫn thét chói tai.

Chờ đến lúc Đông Đông kịp thời phản ứng, Mẫn đã là toàn thân ướt đẫm đứng trên bờ biển rồi. Chung quanh một lũ chúng ta đang ôm bụng bò lăn ra cười.

Chú thích

(1)*Trượng nhị hòa thượng không sờ được suy nghĩ*: Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao một trượng hai). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói "Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng", về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt thành câu là "sờ không được suy nghĩ" với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.

Nguồn: beme.saomobi.com

(1) khổ tận cam lai: hết đắng tới ngọt, sung sướng sau bao đau khổ