Ái Tình Chuyển Kiếp

Chương 84: Cứu huynh là một việc đúng đắn



Do người đang mệt nên Châu Mộc Vân ngủ một mạch tới tận sáng, lúc tỉnh dậy mặt trời đã lên tới tận đỉnh đầu. Nàng vươn vai, mệt mỏi ngồi dậy thì phát hiện người bên cạnh đã rời đi từ lúc nào, chạm tay vào cũng không cảm nhận được một chút hơi ấm.

"Huynh ấy dậy rồi à?"

Châu Mộc Vân buông tiếng thở dài, xoa xoa đầu cho đỡ nhức sau đó đi vệ sinh cá nhân, thay y phục mới rồi rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ bé. Nàng nghiêng đầu nhìn xung quanh, vừa đảo mắt một vòng thì thấy ngay Tống Minh Viễn đang đứng chẻ củi ở một góc cách đó không xa cùng với vài nam nhân khác trong làng.

"Hưng Kiệt sư... À không, phu quân à!"

Châu Mộc Vân nở một nụ cười gượng gạo, nhanh chóng đi lại rồi kéo kéo tay y: "Chàng đang bị thương mà ra đây làm gì vậy? Vào trong đi để thiếp bôi thuốc giúp cho."

Bây giờ việc quan trọng nhất là để vết thương của người này lành lại nên nàng nhất định phải tranh thủ, thảo dược trong khu rừng này cũng có nhiều nên càng không thể chậm trễ, chỉ sợ vị hoàng đế kia tìm được thì lúc đó nàng có chết cũng không rửa hết tội.

Nhưng Tống Minh Viễn nghe thấy lại chẳng thèm đoái hoài, buông cây rìu trong tay xuống rồi hậm hực bước đi: "Ừm."

Châu Mộc Vân nhíu mày, cúi đầu chào mấy người kia một cái rồi lẽo đẽo theo sau, hỏi lại bằng khuôn mặt ngơ ngác: "Sao hôm nay nhìn huynh khó chịu quá vậy? Bị đau ở đâu à?"

"Không có gì, mà lần sau muội đừng gọi ta là phu quân nữa, nghe chói tai chết đi được."

Ở trong cung lúc nào cũng một tiếng bệ hạ, hai tiếng bệ hạ mà ra ngoài lại cả gan gọi nam nhân khác bằng hai chữ đó.

"Hôm qua huynh cũng gọi ta là nương tử cơ mà? Không xưng hô như vậy lỡ bị phát hiện thì phải làm sao đây?"

Tống Minh Viễn bĩu môi, chẳng thèm trả lời mà đi thẳng về căn nhà kia, y mệt mỏi ngồi xuống ghế rồi chậm rãi cởi áo, ngồi im đó cho nàng bôi thuốc chỉ có điều trong suốt quãng thời gian đó lại chẳng nói tiếng nào.

Châu Mộc Vân không cần hỏi cũng biết y đang giận nhưng chẳng buồn quan tâm, sau khi xong xuôi bèn đặt chén thuốc mỡ xuống dưới bàn: "Huynh ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi."

"Vậy cứ nằm đây nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài phụ giúp các a di một chút."

"Mà muội bôi thuốc chưa? Nếu chưa thì cởi đồ ra ta bôi giúp cho, chưa lành hẳn mà ra ngoài làm gì cho mệt."

Bước chân Châu Mộc Vân thoáng khựng lại, tới khi tiêu hoá hết câu nói đó liền ném cho đối phương một ánh mắt sắc lẹm: "Không cần phiền tới huynh, ta sẽ nhờ dì Túc bôi giúp."

"Xí, vậy thì thôi, làm như ta thèm lắm vậy."

Nàng bĩu môi, bày ra bộ mặt khinh bỉ nhưng nhớ tới dáng vẻ nhộn nhịp của ngôi làng ban nãy lại tò mò hỏi: "À đúng rồi, huynh có biết tại sao hôm nay trông mọi người lại tất bật làm việc không, hình như còn thấy vài người treo lồng đèn nữa?"

Lúc Châu Mộc Vân bước ra ai cũng đi đi lại lại trông vô cùng bận rộn, người thì may y phục mới, cũng có người thắp hết các ngọn đèn trong nhà lên, thoạt nhìn giống như đang chuẩn bị có một bữa tiệc vậy.

Tống Minh Viễn lười biếng dựa lưng vào thành giường, thờ ơ đáp lại: “Ba hôm nữa làng có lễ hội truyền thống đấy, muội không biết à?”

Nàng lắc đầu, trả lời xong bèn cầm ly nước bên cạnh lên uống: “Không biết, xem ra bây giờ nhiều làng có lễ hội quá nhỉ, à mà nơi này tên gì thế?”

“Long Xương.”

“Phụt!”

Ngụm nước còn chưa kịp nuốt xuống bụng ngay lập tức bị phun hết ra, đáp thẳng lên mặt của nam nhân trước mặt. Mí mắt Tống Minh Viễn giật giật, còn chưa kịp ngước lên nhìn thì Châu Mộc Vân đã hốt hoảng lấy khăn lau giúp.

“Ôi trời, xin lỗi nhiều nhé, làm ướt hết tóc và đồ của huynh rồi!”

“Muội ăn miếng trả miếng, trả thù chuyện hôm qua à?”

“Làm gì có chứ, thôi huynh tự xử đi nhé, đa tạ.”

Châu Mộc Vân cười hì hì, nói xong liền ném hẳn chiếc khăn mùi xoa lên người y rồi phi thẳng ra ngoài.

“…”

Tống Minh Viễn thở dài, hoàn toàn không biết được suy nghĩ trong đầu nàng nên chỉ có thể bất lực nằm xuống giường, trùm chăn lên kín đầu để bù lại cho giấc ngủ tối qua.

[…]

Mặt khác, sau khi rời khỏi nhà Châu Mộc Vân liền chạy thẳng tới chỗ dân làng để xác nhận thông tin vừa nghe được, tới lúc chắc chắn nơi này là làng Long Xương bèn nở một nụ cười hạnh phúc vì đến nàng cũng không ngờ được nơi mình đang ở mấy ngày qua lại chính là nơi đang tìm tới.

Châu Mộc Vân càng nghĩ càng thấy bản thân mình may mắn, không màng tới chuyện trên người đang còn có vết thương mà chạy thẳng tới chỗ Cẩm Túc để hỏi thăm: “A di, khoảng một tuần trước có ai từ xứ lạ tới nơi này trú lại vài ngày không?”

Theo lời kể của Tư Minh Hạo thì khi đó huynh ấy đã thấy một người đàn ông xách một chiếc tay nải rất to đi về hướng này, cộng với số đồ đạc thì có lẽ sẽ ở đây khoảng vài tuần. Năm ấy ngoài nàng và Lưu Ngạn Tuyền ra thì Lưu thúc thúc chính là người tiếp xúc với Tư Minh Hạo nhiều nhất nên khả năng huynh ấy nhìn nhầm chỉ có mười phần trăm.

Cẩm Túc đang cặm cụi nấu ăn nghe thấy nàng hỏi cũng nhanh chóng dừng lại, vân vê cằm một hồi lâu vẫn không tài nào nhớ ra được: “Lúc đó hình như cũng có vài người khách qua đường thì phải, con miêu tả kỹ hơn được không?”

Châu Mộc Vân cố gắng nhớ lại nhưng cũng chỉ lực bất tòng tâm vì tính đến nay đã là hơn một năm Lưu thúc thúc mất tích, nếu phiêu bạt ở nhiều nơi, tóc không cắt râu không cạo thì dung mạo ít nhiều cũng sẽ có thay đổi.

Bỗng lúc này một hình ảnh lại chợt xẹt quang qua trong đầu, đôi mắt nàng sáng rực, ngay lập tức nắm chặt lấy tay Cẩm Túc: “A đúng rồi! Người đó có một vết sẹo kéo dài từ trên lông mày tới đuôi mắt trái đấy a di!”

“Vết sẹo ở lông mày sao?”

Cẩm Túc nhíu mày, vừa định lắc đầu thì chợt nhớ được ngay: “Hình như có thì phải, người đó ăn mặc trông rách rưới lắm, chắc là người con đang tìm đấy.”

“Thật ạ?”

Châu Mộc Vân nghe tới đây liền không khỏi mừng rỡ, ngay lập tức hỏi thăm tung tích của Lưu Bỉnh Hiên thì Cẩm Túc bảo rằng bà cũng chỉ vừa mới gặp ông ấy một lần sau đó để trưởng làng đi sắp xếp chỗ ở. Xui xẻo thay trưởng làng là một bà lão cao tuổi vô cùng khó tính.

“Bà ấy chính là kiểu người trong nóng ngoài lạnh, tuy có hơi cọc cằn và độc miệng nhưng rất quan tâm tới người khác, con tới nịnh nọt một chút là được liền đấy.”

“Đa tạ a di, người nhất định sẽ gặp nhiều may mắn.”

“Con bé này, chỉ được cái dẻo miệng.”

Nàng cười khúc khích, nói xong liền chạy nhanh tới nhà của trưởng làng để dò hỏi tung tích của Lưu Bỉnh Hiên nhưng vụ việc quả thật khó hơn nàng tưởng. Châu Mộc Vân dùng hết lời ngon mật ngọt để thuyết phục, nói rõ rằng Lưu Bỉnh Hiên là người thân đang bị mất tích nhưng bà lão chẳng mảy may động lòng.

Trưởng làng ném cho nàng một ánh mắt lạnh lẽo, chỉ chăm chú dệt vải nhưng có một người cứ bên cạnh lải nhải mãi không ngừng nên tất nhiên sẽ khó chịu, tới khi không chịu nổi bèn tức giận đáp lại: “Ông lão đó đang bị người ta truy sát, sao ta biết được cô có phải người xấu hay không mà nói chứ?”

Châu Mộc Vân sững người, tới khi phản ứng liền ngơ ngác hỏi lại: “Dạ? Truy sát? Thúc thúc bị người ta truy sát sao?”

Chẳng lẽ… ông ấy biết bí mật gì đó nên bị vậy à?

Bà lão híp mắt, thấy dáng vẻ không giống như đang nói dối của nàng mới buông bỏ cảnh giác: “Lúc tới đây ông ấy bị thương rất nặng, nếu cô muốn gặp thì hãy phụ giúp cho lễ hội vào ba ngày tới đi, nếu làm tốt ta sẽ nói cho.”

Nàng nhíu mày tỏ vẻ lo lắng, thật sự rất muốn gặp ngay bây giờ nhưng biết nếu cứ khăng khăng sẽ khiến trưởng làng phật lòng nên chỉ có thể nhịn lại, sau khi nói lời đồng ý liền đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Con nhất định sẽ làm tốt, à đúng rồi, thúc thúc thích nhất là canh bí đỏ hầm với đậu phộng, tí nữa con sẽ nấu vài chén rồi đưa tới, nhờ trưởng làng chuyển cho người giúp nhé.”

Bà ấy không trả lời, chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi quay ngược vào trong xem như là âm thầm đồng ý. Mà Châu Mộc Vân biết thời gian không có nhiều nên cũng không chậm trễ nữa, lập tức đi lại để phụ giúp mọi người. Nàng đã từng tổ chức một vài yến tiệc trong cung nên việc này không mấy khó khăn, nhưng Châu Mộc Vân cũng không trực tiếp xen vào mà đứng ở một bên góp ý những chỗ chưa được.

Không những vậy nàng cũng bị biến thành chân sai vặt, mặc cho vết thương chưa lành hẳn vẫn nói với các a di là mình khỏi rồi sau đó chạy ngược chạy xuôi để trang trí lại làng. Đến mãi trưa tới lúc Tống Minh Viễn tỉnh dậy Châu Mộc Vân cũng vừa nấu ăn xong, y dụi mắt, mới bước khỏi giường thì một bóng dáng nhỏ bé đã lao phắt vào.

“Huynh tỉnh rồi đấy à? Mau ăn đi cho nóng này!”

“Nụ cười này là sao đây? Muội có chuyện gì vui à?”

“Ừ, bỗng dưng cảm thấy cứu huynh là một trong những việc đúng đắn nhất đời ta đấy.”