Ái Tình Thượng Lưu

Chương 1



Tôi là tiểu thư thất lạc bên ngoài của nhà họ Triệu. Vào bữa tiệc mừng tôi quay trở về, Triệu Dữ Hủy liếc nhìn túi Birkin da cá sấu trên tay tôi nói: “Túi mới mua à?”

“Ừ.”

Đối phương mỉm cười với tôi, xoay người lại mỉa mai tôi với bạn bè: “Túi xách đó có giá trị rất cao, Triệu Quan Cận đào đâu ra tiền chứ!”

Mọi người thấy vầng trán tiêm đầy axit hyaluronic của cô ta giật giật thì tỏ ra không thể tin nổi. Dù sao thì mới nửa giờ trước, ai cũng nhận ra tôi vừa bước xuống xe Maybach màu xanh lóa mắt của thiếu gia Thượng Hải, Chung Vãn Ý. Cái túi xách này còn có thể đào ra từ đâu được nữa?

Khi tôi chủ động ngồi xuống bên cạnh hắn thì ánh mắt mọi người liếc qua cứ như đèn flash vậy.

“Thật đấy à, tiểu thư mới đến kia là bạn gái Chung Vãn Ý?”

“Không thể nào?”

“Hắn thích cô ta chỗ nào thế?”

Có loại người không cần nói lời nào thì trời sinh vẫn là nhân vật chính. Mặc dù ánh đèn lờ mờ nhưng không ai có thể xem nhẹ Chung Vãn Ý. Chân mày khí phách tôn lên hốc mắt thâm sâu, đuôi mắt hẹp dài cùng những nếp uốn cong mờ nhạt, nhìn sao cũng thấy hắn là người nghiêm nghị. Hôm nay đôi mắt ấy lại có thêm vài phần dịu dàng làm người ta khó nén lòng hiếu kỳ.

Nghe thấy có người nghi vấn mối quan hệ giữa chúng tôi, vị thiếu gia này chỉ cong môi mỉm cười, không phủ định cũng không khẳng định.

Triệu Dữ Hủy lập tức phản bác: “Nói bừa! Hắn là kiểu người tùy tiện lắm sao?”

Cô ta quay qua đương sự hỏi: “Chung Vãn Ý, không lẽ anh thích cô ta thật à?”

Cách cô ta hỏi rất bất lịch sự nhưng hắn không cho đấy là ngang ngược, trái lại hắn không hề mất đi phong thái danh gia vọng tộc mà mềm mỏng đáp lời: “Thích thì sao, không thích thì sao?”

“Đường nào thì anh cũng không thể yêu đương với cô ta!”

“À.” Hắn cười khẽ: “Tôi không thể yêu đương với cô ấy thì Tiểu Hủy sẽ yêu đương với tôi sao?”

Dứt lời, Triệu Dữ Hủy á khẩu không nói gì được nữa, chung quanh đồng loạt vui sướng cười thầm. Dẫu sao thì Triệu Dữ Hủy đã có vị hôn phu từ lâu. Người này không ai khác mà chính là Chung Vãn Thu, em trai Chung Vãn Ý.

Nhà họ Chung có hai anh em, người anh là Chung Vãn Ý, còn người em là Chung Vãn Thu. Cả hai đều thuộc dạng tuổi trẻ tài cao hiếm thấy ở Thượng Hải.

Tôi thấy không có bên nào dễ chọc nên vội vàng hòa giải: “Đừng đùa, con người Chung Vãn Ý tao nhã thâm sâu, Quan Cận làm sao trèo cao lên nổi.”

Đáng tiếc, tôi đã biết điều thế này rồi mà Triệu Dữ Hủy vẫn không vừa lòng: “Triệu Quan Cận à, cô đừng quá đắc ý, nếu không phải nhờ tôi từ chối thì làm gì đến lượt anh ấy chọn cô?”

Không thể không nói là cô ta có chút thái quá, ngay cả Chung Vãn Thu đứng bên cạnh cũng phải nhíu mày. Cô ta cứ như con chim công xòe đuôi kiêu ngạo, còn tôi thì không tức giận một chút nào. Ngay từ đầu tôi đã là người được Chung Vãn Ý tiêu tiền thuê về đây chỉ để chọc tức cô ta thôi.

Ngay trước ánh mắt đồng tình của mọi người, tôi làm như tinh thần bị tổn thương, lấy cớ muốn giải rượu rồi đi đến ban công khách sạn hóng gió.

Nơi này thuộc bến Thượng Hải tấc đất tấc vàng, được sửa chữa lại từ hai tòa nhà cổ kính có giá trị lịch sử lâu đời, vị trí đắc địa, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn khắp cảnh sắc sông Trường Giang. Trong lúc tôi hưởng thụ cảnh đêm hiếm thấy, bỗng dưng có một giọng nam láu cá truyền đến từ sau lưng.

“Chị gái có dáng người đẹp đấy.”

Tôi xoay người, nhận ra đó là vị hôn phu của Triệu Dữ Hủy. Chung Vãn Thu đứng ngay sát sau lưng tôi, tay cầm champagne, đồng tử thì sáng như tuyết.

Tôi thấy cách hắn mời rượu không có ý tốt nên lễ phép từ chối: “Ngại quá, tôi không uống rượu.”

Hắn không giận, cười hì hì lấy ly rượu lại, ánh mắt quét qua bộ lễ phục bao bọc cơ thể tôi tựa như một tên thợ săn cay độc. Tiếc là hắn còn chưa kịp hành động thì một người họ hàng nhà họ Triệu đúng lúc tiến tới, kéo tay tôi ân cần hỏi han.

Chung Vãn Thu thấy thế thì tránh qua một bên. Khóe mắt tôi liếc thấy hắn vẫn đang đánh giá tôi không hề kiêng nể gì.

Trò chuyện không được bao lâu, người họ hàng kia bắt đầu quan tâm đến chỗ ở của tôi hiện giờ. Tôi âm thầm lắc đầu: “Tạm thời tôi không ở lại nhà họ Triệu.”

“Vậy thì ở chỗ nào?”

“Ở lại khách sạn Vương Miện cách vách.” Tôi mỉm cười nói: “Phòng 3023.”

Đêm đó Chung Vãn Thu toàn thân dính đầy mùi rượu gõ cửa phòng tôi. Nhìn thấy đối phương thì tôi tỏ ra kinh ngạc: “Vãn Thu, cậu tới đây làm gì?”

Đứa con rể hàng thật giá thật của nhà họ Triệu đứng ngay ngoài cửa, áo sơ mi cao cấp gỡ mất vài nút cài, một mảng lớn ngực lõa lồ bị cồn thiêu cháy đỏ bừng.

Hắn cười gian tà: “Không phải chị mời tôi đến đây à?”

“Tôi mời cậu lúc nào?”

“A ha, trò vặt của đám đàn bà...”

Đối phương nói xong thì gấp không chờ nổi, kề cái miệng nồng nặc mùi rượu lại gần. Tôi khéo léo né tránh: “Ối, cậu hôi quá!”

Hắn còn muốn tới gần nhưng bị tôi dỗ đi vào phòng tắm: “Cậu tắm rửa trước đã, để tôi giúp cậu gọi canh giải rượu.”

Chung Vãn Thu thích ý lắm, còn khen tôi biết cách săn sóc. Chờ hắn vào phòng tắm rồi là tôi gọi điện cho lễ tân ngay, nói là tôi phát hiện có camera trên trần nhà.

Không đến mười lăm phút sau, Triệu Dữ Hủy xuất hiện trước cửa phòng tôi với dáng vẻ vô cùng lo lắng. Khách sạn này vừa được chuyển sang danh nghĩa của cô ta. Vị tiểu thư này trông chừng gắt gao, không chấp nhận nổi nửa điểm sơ suất nào. Cũng bởi vậy mà cô ta vừa bước vào là gặp được tôi, cùng với Chung Vãn Thu đang ngồi ở đầu giường lau khô tóc.

Tôi còn tưởng là Triệu Dữ Hủy có tính cách như thế sẽ la lối khóc lóc ngay tại trận, thậm chí tôi còn chuẩn bị tinh thần bị tát... không ngờ là ngoài dự đoán của tôi, cô ta vậy mà không nổi giận.

Không những thế, cô ta còn dịu dàng nói: “Anh biết cô ta là người nào không?

Chung Vãn Thu hơi xấu hổ: “Biết.”

“Anh thì biết cái gì?” Triệu Dữ Hủy cao giọng nói, ý thức được tình hình không ổn lại xuống giọng mềm mỏng: “Bên ngoài có nhiều đàn bà như vậy, tại sao anh cứ phải ăn cỏ gần hang thế này? Em nói rồi mà, đừng để em mất mặt với ông nội, bây giờ ông ấy coi trọng em lắm!”

Chung Vãn Thu cũng thật biết thời thế, lập tức tiến lên dỗ dành, khuyên nhủ: “Anh mua túi xách cho vợ nhé, vợ đừng giận anh.”

“Anh dùng một cái túi xách để đuổi em đi à?”

Chung Vãn Thu đành phải nhịn đau, lấy ra một chiếc chìa khóa xe. Vậy là cô ta vui vẻ ra mặt: “Thế còn coi được.”

Dứt lời, cô ta lập tức đung đưa eo rời đi, từ đầu tới đuôi không thèm liếc mắt nhìn tôi lần nào. Đợi cô ta đi rồi, Chung Vãn Thu khom lưng nhặt quần áo dưới đất lên, nở nụ cười đầy ý nghĩa sâu xa với tôi: “Làm tốt lắm.”

Bọn họ rời đi không lâu, quầy phục vụ gọi điện thông báo có khách tới thăm. Tôi đi vào phòng khách quý theo lời mời. Ánh đèn dần sáng lên, tôi thấy được chủ nhân căn phòng này. Đó là một gương mặt điển trai chẳng khác gì hình minh họa của người nổi tiếng trên bìa báo.

Cho dù hắn ít khi nói cười nhưng vẫn làm lòng người si mê.

“Surprise.” (Ngạc nhiên chưa.)

Trong mắt mọi người, Chung Vãn Ý là một vị quân tử khiêm tốn. Chỉ có mỗi mình tôi là biết bên dưới lớp da đẹp đẽ kia cất giấu linh hồn điên cuồng và lạnh lẽo đến nhường nào.

Hắn thấy tôi không nói gì vẫn ung dung kéo khóe môi lên, vị thế như đang thưởng thức một con hamster chạy lung tung khắp nơi: “Chơi vui không?”

Dưới ánh mắt uy hiếp đó, tôi lặng lẽ cúi đầu nói: “Xin lỗi anh.”

Vì để có thể tiếp tục ở lại nhà họ Triệu, tôi cần phải nhận lỗi với hắn: “Anh Chung, tôi chỉ muốn được giúp ích cho anh thôi.”

“Làm tốt lắm, lần sau không cần làm nữa.” Đối phương nói xong thì ngửa đầu ra sau, dựa lưng vào ghế dài to rộng.

Hắn lấy điếu thuốc cắn trong miệng ra: “Có điều là tôi rất tò mò... cô câu hắn tới bằng cách nào thế?”

“Anh từng nói từ chối chính là lời mời gọi hấp dẫn nhất.”

Nghe vậy thì đối phương cười không thành tiếng: “Thú vị đấy.”

Hình như miệng lưỡi hắn dần mềm mỏng hơn trước. Tôi vội vàng nương theo lời hắn mà nói: “Anh Chung...”

“Hả?”

“Tại sao Triệu Dữ Hủy... không hề tức giận một chút nào hết vậy? Không phải bọn họ sắp kết hôn rồi sao?”

“Chuyện đó thì liên quan gì đến việc kết hôn?” Hắn nhíu mày nhìn tôi: “Người có tư tưởng ích kỷ thì không có tình yêu đâu.”

...

Tôi không thể không thừa nhận là hắn nói đúng.

Hút xong một điếu thuốc, Chung Vãn Ý mệt mỏi gác cổ tay lên trán: “Học dương cầm đến đâu rồi.”

Dưới hoạch định của đối phương, tôi đang nỗ lực bắt chước dáng vẻ một vị tiểu thư danh gia vọng tộc. Mỗi giai đoạn học tập đều được hắn đích thân nghiệm thu thành quả. Thế nên hắn cũng lựa chọn một căn phòng có dương cầm giống như tôi.

Đáng tiếc là tôi không có tí tài năng âm nhạc nào cả, chỉ cần nhấn sai một nốt là hoảng loạn rụt tay lại ngay. Tôi nơm nớp lo sợ khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo trước mặt mình.

“Duỗi tay.”

Tôi cắn răng, chờ đối phương lấy cây roi mây ra, tàn nhẫn quất vào lòng bàn tay tôi.

A... đau quá.

Tuy là anh em ruột, nhưng so với Chung Vãn Thu thì hắn càng làm người ta thấy khó nắm bắt hơn. Quyến rũ không gì sánh bằng, đồng thời lại lạnh lùng đến tận cùng.

Hắn thấy mắt tôi ngơ ngác ửng đỏ thì khóe môi cong lên, cười như có như không: “Sao, giận rồi à?”

“... Không có.”

“Tôi nói rồi, bởi vì cô quá nhỏ nhắn, cho dù tức giận cũng bị nhìn thành đáng yêu.”

Hắn nhạt nhẽo lên tiếng: “Cho nên cô đừng có khóc.”