Ái Tình Thượng Lưu

Chương 5



Chung Vãn Ý dùng hành động chứng minh với tôi là hắn rất vui lòng được tôi sở hữu.

Đêm đã khuya, sắc thái sương mù dày đặc có lau đi cũng không giảm bớt một chút nào. Chúng lay động trước mắt tôi, thỉnh thoảng lại có tia sáng xa xăm xuyên qua màn hơi mờ xâm nhập vào trong phòng.

Mặc dù không gian tối đen, tôi vẫn có thể thấy được ánh mắt đối phương tỉnh táo và cứng rắn, không hề bị tình dục làm dao động nửa phần... Đó là ánh mắt của kẻ đang rình rập con mồi.

Đáng hổ thẹn, không chút chính nghĩa, cũng không hề vinh dự.

Cho dù có bị ném tới nơi nào tôi cũng khó lòng quên đi được cảm giác đầy sức sống nhuốm màu dục vọng, dơ bẩn cùng bồng bột này.

Đối mặt với Chung Vãn Ý mạnh mẽ như thế, tôi luôn nhớ lại cái ngày chúng tôi gặp gỡ lần đầu, khi hắn nhếch nhác đứng dưới cơn mưa lớn, toàn thân ướt đẫm.

Cuộc phẫu thuật ghép gan cho Triệu Túc Đàm tập hợp toàn bộ bác sĩ đứng đầu khoa nội trong nước.

Lần phẫu thuật ghép tạng này rất thành công. Tỉnh dậy sau khi được gây mê, ông Triệu tỏ vẻ vui mừng lắm vì có thể cảm nhận được sức sống không gì sánh được.

Không đến nửa năm sau lần phẫu thuật đó, ông gấp không chờ nổi mà đòi xuất viện, ồn ào muốn đi đến hòn đảo ở vùng lân cận. Nói sao thì nội tạng ông đang dùng cũng được lấy từ người trẻ tuổi, sinh lực dồi dào.

Ngược lại, tôi bị tổn hao sức lực, điều dưỡng ở bệnh viện khoảng chừng bảy, tám tháng. Trong lúc đó nhà họ Triều gần như quên đi sự tồn tại của tôi, chỉ có bác sĩ Tần và Chung Vãn Ý đôi khi âm thầm tới thăm. May mà qua mấy tháng sau nữa, tôi được chăm sóc tỉ mỉ nên có thể quay về nhà họ Triệu, coi như không có gì khác biệt với người thường.

Ấy vậy mà trên cuộc họp cổ đông, Triệu Dữ Hủy lại đề nghị trục xuất tôi ra khỏi hệ thống quản lý tập đoàn.

“Triệu Quan Cận hoàn toàn không phải con cháu nhà họ Triệu chúng ta. Tôi đã tìm người điều tra rồi, năm xưa sau khi Tống Nhữ Anh rời đi không được bao lâu đã qua đời. Con gái bà ta khốn cùng chán nản, lưu lạc đến bước đường ăn chực ở nhà họ hàng, làm sao có thể lắc mình biến hóa thành tiểu thư danh giá được chứ?”

Nghi vấn của cô ta được đông đảo cán bộ cấp cao ủng hộ. Thấy tình thế bất lợi, tôi lạnh lùng phản bác: “Một khi đã như vậy, sao các người không nói thẳng trước khi thực hiện giải phẫu?”

Triệu Dữ Hủy bĩu môi: “Ai bảo ông nội thích... gan của cô làm gì. Thứ hữu dụng nhất trên người cô đã cống hiến cho nhà này rồi. Bây giờ cô có thể cút khỏi đây.”

“Tại sao tôi phải rời hỏi đây?” Trước ánh mắt khinh thường của đối phương, tôi bình thản trả lời: “Có một người chứng minh được thân phận của tôi.”

“Cô đừng nói là Chung Vãn Ý đấy nhé?” Triệu Dữ Hủy cười, một nụ cười mang theo bẫy rập ác ý, gấp gáp muốn dụ dỗ tôi khai ra tất cả âm mưu ở sau lưng.

“Hắn thì chứng minh được cái gì? Chứng minh hai người đã thông đồng với nhau ngay từ đầu à?”

Tôi không bày tỏ ý kiến. Ngay trước mặt cô ta, tôi khiêu khích lấy điện thoại ra nhấn một dãy số. Sau khi đầu dây bên kia bắt máy, tôi ngọt ngào gọi một tiếng: “Ông nội?”

Tôi nghe được là Triệu Túc Đàm đang nghỉ phép trên hòn đảo nhỏ tư nhân nào đó. Microphone bên kia không chỉ vang tiếng gió mà còn có vài giọng cười duyên dáng của các cô gái. Biết người gọi đến là tôi thì ông mất kiên nhẫn, muốn ngắt đường truyền nhưng bị tôi dùng một câu ngăn lại.

“Ông nội, không phải ông từng hỏi con mật mã tủ sắt kia là gì à? Bây giờ con nhớ ra rồi.”

Triệu Túc Đàm vô cùng lo lắng, quay lại Thượng Hại với hai anh em nhà họ Chung, ngoài ra còn có vài người cầm đầu các tập đoàn có quan hệ chia sẻ lợi ích chung.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, tủ sắt đen tuyền kia lại được khiêng tới trước mặt tôi. Chung Vãn Ý tiếp tục được dịp diễn trò náo nhiệt, buộc miệng trách cứ: “Triệu Dữ Hủy, cô ép người đến nghiện luôn rồi à?”

“Sao, anh đau lòng à?” Đối phương thảnh thơi búng móng tay chính mình: “Cô ta chẳng qua là kẻ giả mạo thôi, Chung Vãn Ý, anh điên rồi đúng không?”

“Mặc kệ cô ấy là thật hay giả, chỉ cần ông Triệu thừa nhận thì Quan Cận chính là cháu gái của ông.”

Thấy hắn cứng mềm đều không chịu ăn, biểu cảm không quan tâm của Triệu Dữ Hủy hơi rối loạn: “Nếu cô ta không phải tiểu thư nhà họ Triệu thì anh vẫn giữ lập trường như thế à?”

Chung Vãn Ý nắm lấy tay tôi: “Cô ấy chính là lập trường của tôi.”

Lời vừa dứt, Triệu Dữ Hủy luôn không biết lý lẽ nay hốc mắt đỏ ửng.

Đúng lúc đó, Triệu Túc Đàm chống gậy đi vào đại sảnh. Khi ông bước đến gần, Triệu Dữ Hủy lên tiếng nói: “Được lắm, sau này anh đừng hối hận đấy.”

Có muốn hối hận cũng không còn kịp nữa, bởi vì tôi đã đẩy Chung Vãn Ý ra, đi tới két sắt nặng nề phía trước.

Không cần nghĩ ngợi, chẳng mảy may do dự, tôi ấn xuống dãy số đã thuộc nằm lòng từ lâu.

19950517

Một lời nhắc nhở dễ nghe vang lên, cửa sắt dày nặng lập tức “cạch” một tiếng rồi mở ra. Sau đó toàn bộ đại sảnh rơi vào hỗn loạn. Khác với cảm xúc vui mừng của người nhà họ triệu, Chung Vãn Ý từ nghiêm nghị, phiền lòng dần trở nên khiếp sợ, tức giận vì bị lừa gạt.

Nhìn gương mặt hắn xanh mét, tôi nhẹ nhàng mở lời: “Surprise.”

Rốt cuộc trong két sắt có gì đáng giá để Triệu Túc Đàm tốn công dùng đủ mọi cách ép tôi mở ra? Tôi không biết chính xác đó là gì, nhưng chắc chắn có liên hệ đến tôi. Đơn giản vì mật mã là ngày sinh của tôi.

Rất nhiều năm trước đây, Tống Nhữ Anh là mẹ tôi tình đầu ý hợp với con trai độc nhất nhà họ Triệu. Hai người kết hôn vài năm thì sinh ra tôi. Khi tôi được năm tuổi thì Triệu Túc Đàm bỗng dưng chia cắt hai vợ chồng họ. Ông ta chọn cho con trai mình một vị tiểu thư danh giá có gia thế tốt hơn, chỉ chờ bọn họ ly hôn là cưới về.

Ban đầu cha ruột tôi không đồng ý, nhưng mãi sau này vẫn không lay chuyển được Triệu Túc Đàm, chỉ có thể cam chịu nhìn ông đuổi hai mẹ con tôi ra khỏi nhà.

Sau đó mẹ tôi vẫn luôn sống dưới sự theo dõi của Triệu Túc Đàm. Tận một năm sau, khi báo chí đăng tải tin tức cha ruột tôi kết hôn mới làm bà hết hy vọng, chán nản dẫn theo tôi về vùng nông thôn.

Tôi trưởng thành, vất vả lắm mới đến Thượng Hải được, khổ nỗi là không cách nào có thể bước vào nhà họ Triệu. Đó cũng là lúc tôi gặp được Chung Vãn Ý.

Hắn cho rằng Triệu Túc Đàm muốn tìm chút an ủi trước lúc lâm chung, lại không biết rằng đường đường là người đứng đầu cả họ, sao ông Triệu có thể cho phép một kẻ giả mạo tiến vào nhà mình được chứ?

Hơn hai mươi năm qua đi, lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Túc Đàm là tôi đã biết ông nhận ra tôi là ai. Nhận ra tôi là đứa trẻ từng hung hăng nhổ nước miếng lên mặt ông để bảo vệ mẹ mình.

Thay vì đứng ra xác minh thân phận của tôi, ông lại ba phải thế nào cũng được rồi nhìn tôi và Triệu Dữ Hủy chém giết lẫn nhau. Hứng lên thì ném một ít cơm thừa canh cặn, giả mù sa mưa, vờ như bản thân hiền hòa, hưởng thụ tình ông cháu thắm thiết.

Mãi đến khi tôi chủ động bày tỏ bản thân có thể hiến gan cho ông ghép tạng, lão già này mới bắt đầu chân chính thừa nhận sự tồn tại của tôi.

Không sai, ông Triệu thật sự rất cần tôi. Bởi vì bác sĩ Tần nói với tôi cơ quan mà Triệu Túc Đàm cần thay gấp là thận, không phải gan.

Nhờ có Triệu Túc Đàm xác nhận chứng cứ thuyết phục, cuối cùng người nhà họ Triệu cũng thừa nhận thân phận của tôi.

Triệu Dữ Hủy không tin nổi, không cách nào chấp nhận kết quả thế này: “Không được, mọi người dám tin cô ta sao? Một đứa chỉ có thể dựa vào việc hiến tạng để đổi lấy sự đồng tình, thu sản nghiệp nhà này vào tay còn không phải lừa đảo sao?”

“Thế à? Tên lừa đảo nào lại tàn nhẫn ra tay với chính mình như thế?” Tôi dù gấp gáp vẫn ung dung nói: “Chuyện mà tôi dám làm thì chưa chắc đứa cháu gái ruột như cô có thể làm được đâu.”

Mặt Triệu Dữ Hủy vặn vẹo: “Ai nói tôi không làm được? Triệu Quan Cận! Ông nội còn chưa chết đâu!”

“Thì sao?”

“Cô chờ đi, xem ai mới là người cười đến phút cuối!”

“Được thôi.” Tôi cười nói: “Tôi đã hiến gan rồi, hay là cô hiến thận cho ông nội đi.”

Triệu Dữ Hủy đang định cãi lại thì chậm rãi xì hơi, bờ môi không tự chủ được mà mấp máy: “Tôi... tôi...”

“Ha.”

Giọng nói vang lên, tôi nghe thấy tiếng cười lạnh sau lưng mình, chẳng ai khác mà chính là Triệu Túc Đàm. Từ lúc tôi hiến gan cho ông, thái độ của ông với Triệu Dữ Hủy đã trở thành như thế này. Bất kể cô ta bưng trà rót nước, lấy lòng nịnh nọt ra sao thì ông vẫn lãnh đạm, coi thường và xa cách.

Triệu Dữ Hủy không dám đắc tội ông, chỉ đành tìm vị hôn phu xin chút đồng tình: “Chung Vãn Thu, anh biết cô ta là hàng giả thôi đúng không? Anh mau nói giúp em vài câu đi! Nói mau!”

Cô ta nôn nóng bắt lấy cánh tay Chung Vãn Thu, sắc mặt hắn lập tức tỏ ra khó xử: “Thật ra hai ông cháu họ có thể xét nghiệm chứng minh quan hệ huyết thống mà. Nói ra thì thật giả thế nào có khi ông Triệu đã biết từ lâu rồi.”

Hắn thật sự không tính toán gì mà chỉ nói vu vơ vậy thôi, nhưng từng câu từng chữ lại đâm vào lòng Triệu Dữ Hủy, đâm mạnh đến nỗi cô ta mặt cắt không còn hạt máu.