Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Triển Hội Chứng Hóa Cún

Chương 17: Vượt qua hiểu lầm này lại đến hiểu lầm khác



E.dit: Súp Sữa

Đối diện với ánh mắt phức tạp của Bùi Thư Thần, Ôn Mộ vội vàng giải thích: "Không phải đâu Bùi tổng, đây là đồ tôi mua cho mẹ và em gái mà."

Làm thế nào mà Bùi Thư Thần lại hiểu lầm là cậu muốn đeo vậy trời má.

Sao lại thế chứ, Ôn Mộ có chút phiền muộn, trong mắt Bùi tổng cậu là người sẽ làm chuyện như vậy hả? Trông cậu đâu có giống như thuộc hội chị em đâu.

"Không phải thì tốt.

Cậu nhanh lên đi, tôi ra ngoài chờ đây."

Bùi Thư Thần bỏ xuống một câu liền đi ra ngoài, bởi vì hắn cũng thấy hơi lúng túng.

Ôn Mộ rất nhanh đã thanh toán rồi chạy đến chỗ hắn, Bùi Thư Thần nhìn lướt qua bên trong túi đồ, vẫn chỉ thấy có mỗi ba món đồ vừa rồi.

"Cậu không mua gì cho mình sao?"

"Ừm." Ôn Mộ gật đầu.

Ham muốn vật chất của cậu không nhiều, những đồ cậu mua về sử dụng đều mang tính thiết thực, cậu không thích mua đồ linh tinh hoang phí mà ngược lại thích tích góp tiền hơn, nhưng nếu là mua đồ để tặng cho người khác thì cậu luôn luôn sẵn lòng.

Nếu nhất định phải nói ra một thứ yêu thích thì, cậu muốn có một căn nhà, từ trước đến giờ cậu luôn mong muốn được sở hữu một ngôi nhà thuộc về riêng mình.

Không cần quá lớn, chỉ cần mấy chục mét vuông, một phòng ngủ một phòng khách là được rồi.

Tính cách cậu an phận yên tĩnh, cực kỳ mong muốn có một cái ổ nhỏ, sau đó cậu sẽ trang trí nó thành nơi thoải mái nhất thế giới, và cậu sẽ nuôi thêm một con mèo nữa.

Đây là lý tưởng của cậu ở thế giới trước, sau khi đến thế giới này, mục tiêu của cậu đã biến thành chữa bệnh cho Ôn Dao.

Chờ Ôn Dao khỏi bệnh rồi, cậu vẫn muốn tiết kiệm tiền mua nhà, mua một căn lớn một chút, rồi cùng Hứa Mạn và Ôn Dao chung sống.

Vì vậy Ôn Mộ nhìn Bùi Thư Thần cười cười: "Tôi không thiếu cái gì, cho nên không có mua."

Bùi Thư Thần hơi ngạc nhiên.

Omega này ngoài miệng nói mình không muốn mua gì, nhưng khi nãy hắn nhìn thấy đôi mắt Ôn Mộ liên tục nhìn chằm chằm vào một cây bút mực Montblanc.

Hắn tỉ mỉ nhìn lại thật kỹ, chắc chắn rằng bên trong túi đồ không hề có cây bút đó, chỉ có mỹ phẩm, túi xách nữ cùng với chiếc kẹp tóc màu phấn hồng.

Nhưng trên tư liệu rõ ràng tra được Omega này ham mê hư vinh, hắn lại không có bạc đãi cậu ta, không đến nỗi ngay cả một cây bút chỉ có năm nghìn tệ cũng không nỡ mua vậy chứ.

Ôn Mộ sẽ là loại người như này? Mua đồ cho mẹ và em gái, lại không nỡ mua cho bản thân cái gì sao?

Có gì đó không đúng.

...

Bùi Thư Thần trong lòng cảm thấy quái lạ, sau khi trở về liền bảo thư ký Trần đi kiểm tra sao kê ngân hàng của Ôn Mộ.

Tấm thẻ khi trước hắn đưa cho Ôn Mộ là thẻ phụ, hàng tháng đúng hạn thư ký Trần sẽ gửi tiền vào thẻ này, về phần Ôn Mộ có chuyển tiền đi đâu hay là lấy tiền làm gì hay không, Bùi Thư Thần không thèm quan tâm.

Bây giờ có thể lợi dụng chỗ tốt của quyết định này, bởi vì nếu trước kia hắn chuyển tiền trực tiếp vào tài khoản gốc của Ôn Mộ thì sẽ không thể kiểm tra sao kê ngân hàng của cậu được, đây thuộc về quyền riêng tư cá nhân.

Thư ký Trần nhanh chóng báo cáo cho Bùi Thư Thần: "Vào cùng ngày cậu Ôn nhận được tiền, đã chuyển 27 vạn tệ vào tài khoản của mẹ mình, hay chính là bà Hứa Mạn.

Tôi đi kiểm tra thì biết được trước đây bà Hứa và con gái sống trong một căn nhà rộng bốn mươi mét vuông tại số 673 đường Hồng Hà, hiện tại họ đã chuyển đến đường Triệu Nam và thuê một căn nhà rộng sáu mươi mét vuông rồi."

"Tôi biết rồi." Bùi Thư Thần nói.

Đường Hồng Hà nằm ở vị trí hẻo lánh ngay sát ngoại thành, hoàn cảnh và môi trường sống nổi danh là kém, mà đường Triệu Nam lại nằm bên trong nội thành, môi trường và an ninh tốt gấp đôi so với đường Hồng Hà, cho nên tiền thuê của hai nơi cũng không thể ngang nhau.

Hóa ra là như vậy sao.

Đối xử rất tốt với người nhà, xem ra Omega này cũng không phải không có điểm nào tốt đẹp.

Nhưng mà Bùi Thư Thần là một con hồ ly ngàn năm, đương nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà có cái nhìn khác về người ta.

Hắn nghĩ vẫn có khả năng là Ôn Mộ đang giả vờ, cố tình xây dựng hình ảnh con ngoan hiếu thuận ở trước mặt hắn.

...

Sau khi về nước Ôn Mộ liền vào diễn đàn biên kịch nhận thêm vài nhiệm vụ.

Cậu mua đồ cho Hứa Mạn và Ôn Dao đã tiêu gần một vạn tệ, khi ở sân bay London cũng mua ít quà cho dì quản gia cùng người làm trong nhà nữa, ba vạn tệ trước đó kiếm được giờ chỉ còn dư lại chưa đến một nửa, vậy nên cậu nhất định phải kiếm thêm tiền mới có cảm giác an toàn.

Khoảng thời gian này, cậu đi đăng ký tài khoản của app video ngắn Dâu tây để xem mấy cái kịch bản cậu viết trước đó, tất cả đều đã quay xong và được đăng tải lên cùng một lúc, số lượt xem và lượt yêu thích đều cực kỳ cao.

Cứ theo đà này thì, Ôn Mộ cảm thấy sau khi hết hạn hợp đồng một tháng, bên kia chắc là sẽ tiếp tục gia hạn hợp đồng với cậu, ít nhất thì khoản thu nhập này cũng đã chắc chắn bền vững rồi.

Thật ra đối với cậu nhiệm vụ này rất dễ dàng, từ nhỏ Ôn Mộ đã thích đọc sách xem TV, hàng năm cô nhi viện đều sẽ được các nhà hảo tâm quyên góp một ít sách cũ, các thể loại sách cậu đều đã đọc qua, cho nên không hề do dự đăng ký thi vào chuyên ngành kịch văn học của Học viện Hý kịch Trung ương, hơn nữa thành tích luôn luôn nằm trong top một top hai của ngành.

Nội dung của kịch bản video ngắn là một câu chuyện tình cảm khá là đơn giản, thời lượng ngắn cho nên diễn biến cũng nhanh, chỉ cần tạo ra một số xung đột hiểu lầm rồi quay xe là xong.

Ôn Mộ viết kịch bản cả ngày, đến khi Bùi Thư Thần tan làm trở về mới bỏ công việc trên tay xuống, chờ ở cửa lấy dép đi trong nhà cho hắn.

Bởi vì lời thư ký Trần nói ban ngày cho nên Bùi Thư Thần vô thức nhìn Ôn Mộ thêm vài lần.

Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng hắn cảm thấy Omega này nhìn vừa mắt hơn chút rồi.

Dường như sợi dây thần kinh căng thẳng trong đầu cuối cùng cũng được thả lỏng, hắn cho phép Ôn Mộ ngồi bên trong thư phòng chơi máy tính – hắn không biết là Ôn Mộ cũng làm việc, cho nên vẫn luôn nghĩ Omega này trầm mê chơi điện tử mà thôi.

Ôn Mộ được sủng mà sợ, tuy rằng sắc mặt Bùi tổng hiếm thấy mà sáng sủa, nhưng cậu vẫn sợ sẽ quấy rầy đến Bùi Thư Thần, vì vậy quyết định hỏi lại một chút: "Vậy tôi gõ chữ có được không?"

"Ừm." Bùi Thư Thần gật đầu.

Thế là hai người ở trong cùng một không gian, ai bận rộn việc của người nấy, thế mà lại hòa hợp đến bất ngờ.

Lúc Ôn Mộ giúp Bùi Thư Thần pha cà phê, nhìn thấy Bùi Thư Thần ngẩng đầu lên, cau mày xoay xoay cái cổ, do dự một chút mới hỏi: "Bùi tổng ngài thấy mệt sao, hay là để tôi giúp ngài xoa bóp vai nha?"

Bùi Thư Thần lúc này đang phát bệnh nhẹ nên có hơi buồn bực, không có cách nào chống lại mê hoặc khi ở chung với Ôn Mộ trong không gian nhỏ, vì vậy gật đầu.

Ôn Mộ hơi ngạc nhiên, cậu chỉ theo bổn phận hỏi thử một câu thôi, ai mà ngờ Bùi Thư Thần lại đồng ý.

Nhưng đúng là cậu có biết xoa bóp thật, nếu không thì sao dám hỏi ra miệng.

Cậu đặt hai tay lên trên vai Bùi Thư Thần, tìm đúng huyệt vị, lúc thì nhẹ nhàng lúc lại dùng lực ấn bóp, ngón tay nhìn trông trắng nõn tinh tế nhưng lại rất có lực, làm tiêu tan cơn đau mỏi trên vai cổ.

Bùi Thư Thần hỏi: "Trước đây cậu từng xoa bóp cho người khác sao?"

Ôn Mộ hơi sửng sốt.

Kỹ thuật của cậu rất tốt, đúng là do trước đây giúp người khác xoa bóp mà luyện ra được.

Hồi còn bé ở cô nhi viện, cậu thường hay xoa bóp cho bà viện trưởng, sau khi lên đại học rồi, thỉnh thoảng cũng sẽ ấn ấn cho đám bạn cùng phòng ký túc xá.

Nhưng mà nguyên chủ không phải người như thế, cậu ta vẫn luôn độc lai độc vãng, không có bạn bè gì, Ôn Mộ sợ Bùi Thư Thần sẽ đi điều tra, cho nên ấp úng nói dối: "Không phải, tôi vừa mới học gần đây thôi."

Bùi Thư Thần hơi suy nghĩ.

Omega này...!là cố ý vì hắn mà học sao.

Cảm giác mềm lòng kia lại bất chợt xuất hiện lần nữa.

Bùi Thư Thần lên dây cót tinh thần chống lại cảm giác rung động này.

Hắn vẫn chưa xác nhận được rằng Ôn Mộ có đang giả vờ hay không, cho nên tuyệt đối không cho phép chính mình bị hạ gục dễ dàng như vậy được.

Nắn bóp vai xong, Ôn Mộ nhận được sự đồng ý giúp Bùi Thư Thần xoa xoa cái cổ, bỗng nhiên nhìn thấy bên trong mái tóc đen dày của hắn có một sợi gì đó bạc bạc.

"Bùi tổng, ngài có tóc bạc kìa."

"Cậu nói cái gì cơ?"

Ôn Mộ tưởng hắn không nghe rõ, lặp lại lần nữa: "Ngài có một sợi tóc bạc đó."

Bùi Thư Thần trầm mặc nguyên một phút.

Ngay khi Ôn Mộ nghĩ chắc là hắn không thèm để ý đến cái chuyện nhỏ này tí nào, Bùi Thư Thần đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế, bước vội vào nhà vệ sinh bên trong thư phòng.

Ôn Mộ đầu đầy hỏi chấm đứng tại chỗ, Bùi tổng như này là làm sao vậy?

Trong phòng vệ sinh, Bùi Thư Thần vẻ mặt nghiêm túc đứng trước gương, vò vò tìm tìm bên trong tóc.

Ngón tay đột nhiên dừng lại.

Hắn nhìn chằm chằm sợi tóc ánh bạc chói lòa giữa đống tóc đen của mình, trong đầu sét đánh cái oành.

Cái gì đây?

Thứ này làm sao lại xuất hiện trên đầu hắn được?!

Bùi Thư Thần không thể nào tiếp thu được sự thật này.

Hắn quản lý hình tượng của mình cực kỳ nghiêm khắc, ăn ít dầu mỡ đồ ngọt, mỗi ngày sáng tối đều kiên trì tập thể hình, từ năm hai mươi chín tuổi trở đi còn hạ quyết tâm sẽ không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa...!hắn không cho phép mình biến thành ông già trung niên.

Nhưng hôm nay...!cuối cùng vẫn là hắn tự lừa mình dối người.

Như thể thế giới sụp đổ, hai tay Bùi Thư Thần chống trên bồn rửa mặt, xung quanh người không khí âm u bay bay bay.

Ôn Mộ ở bên ngoài còn cảm nhận được sức mạnh u oán cường đại đó, đến nỗi cậu phải víu lấy lưng ghế mới không bị áp cho té ngã.

Rốt cuộc Bùi tổng làm cái gì bên trong thế, sao lại không vui đến mức này?

Ôn Mộ dưới uy thế kiên cường chống đỡ đi tới bên sofa ngồi xuống, khoảng mười phút sau, cuối cùng Bùi Thư Thần cũng coi như đi ra.

Hắn hiếm thấy mà kết thúc công việc sớm, cũng không để ý đến Ôn Mộ, một mình trở lại phòng ngủ đi tắm.

Ôn Mộ tựa hồ từ gương mặt không cảm xúc của hắn nhìn ra được dòng chữ sống không còn gì luyến tiếc.

Bất thường vậy sao trời, trước giờ Bùi Thư Thần hoặc lạnh lùng hoặc nghiêm khắc hoặc hờ hững, đây là lần đầu tiên Ôn Mộ thấy dáng vẻ ủ rũ suy sụp tinh thần của hắn đó.

Không lẽ vì sợi tóc bạc kia hả? Ôn Mộ suy đoán.

Nhưng mà thế thật á, chỉ là một sợi tóc bạc thôi mà, có vài người còn trẻ đã có vài sợi bạc rồi, mười mấy tuổi có tóc bạc là chuyện thường thấy, huống chi Bùi Thư Thần làm việc vất vả như vậy, có một hai sợi tóc bạc cũng rất bình thường mà.

Ôn Mộ nghĩ không ra, đành tắt đèn thư phòng rồi trở về phòng mình nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, sau đó đứng bên ngoài cửa phòng Bùi Thư Thần đợi lệnh.

Bùi Thư Thần tắm rửa thay đồ ngủ xong, gọi Ôn Mộ đi vào phòng.

"Giúp tôi nhổ." Hắn nói.

"A? Sẽ đau đó." Ôn Mộ nhỏ giọng nói.

Bản thân cậu sợ đau, cũng không chịu nổi người khác đau, Bùi Thư Thần bảo cậu nhổ tóc cho hắn, cậu có hơi sợ hãi.

"Nhổ."

Ôn Mộ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nhỏ giọng làu bàu: "Nghe bảo nhổ một cái thì mười cái khác sẽ mọc lên á."

Bùi Thư Thần khinh thường nói: "Giả, không tin." Coi như mọc ra mười cái nữa thật thì hắn cũng phải nhổ hết.

Tóc hắn nhiều như thế, không thèm quan tâm đến một hai trăm sợi kia đâu.

"Được rồi, vậy tôi sẽ nhẹ nhàng."

Ôn Mộ cẩn thận mò tìm được sợi tóc bạc kia, cắn răng một cái bất chấp dùng sức kéo, nhổ ra.

Au, chính cậu còn thấy đau đây này, vậy mà Bùi Thư Thần mắt còn không chớp lấy một cái.

Ôn Mộ không khỏi cảm thán, Alpha không sợ đau, thật là hâm mộ mà.

Bùi Thư Thần liếc sợi tóc bạc kia một cái, thở phào nhẹ nhõm, để Ôn Mộ ném vào bồn cầu xả nước đi, như thể làm như thế thì nó sẽ không bao giờ mọc lại nữa.

"Còn nữa không?" Bùi Thư Thần ra lệnh cho Ôn Mộ nhìn lại thật kỹ.

Ôn Mộ nửa quỳ ngồi ở trên giường, ngón tay bới bới bên trong tóc hắn, nhớ tới bộ dáng khổ sở ban nãy của Bùi Thư Thần, an ủi: "Không có nữa đâu, tóc ngài mọc cực kỳ đẹp, vừa đen lại vừa mượt, cái kia chỉ là ngoài ý muốn thôi."

Tỉ mỉ tìm nửa ngày, cuối cùng không thấy có sợi tóc bạc nào khác nữa, lúc ngón tay của Ôn Mộ rời đi, trong lòng Bùi Thư Thần dâng lên cảm giác mất mát vô cùng.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng khi hắn phát bệnh thật sự rất yêu thích cảm giác ngón tay Ôn Mộ luồn trên tóc mình.

Thời khắc đó, hắn đã hiểu tại sao chó luôn cầu được xoa xoa rồi.

Bởi vì thoải mái, sướng cực kỳ.

Đầu ngón tay lướt qua mang theo dòng điện nhỏ bé, cảm giác tê dại lan ra khắp cơ thể, khiến hắn cảm thấy thoải mái vô cùng.

Thậm chí Bùi Thư Thần còn mong Ôn Mộ có thể xoa xoa đầu hắn lâu hơn chút nữa, nhưng mà xấu hổ nên hắn không có cách nào nói ra khỏi miệng.

Một lúc sau, thế mà Ôn Mộ lại y như một tiểu thiên sứ hiểu ý, nói trúng lời trong lòng hắn –

"Bùi tổng, ngài làm việc vất vả như vậy, nên chải tóc hoặc là mát xa da đầu nhiều hơn, làm vậy có thể giúp máu lưu thông tốt hơn, ngăn ngừa tóc bạc đó."

Bùi Thư Thần trong lòng mừng muốn chết, ngoài mặt lại ra vẻ bình tĩnh lắm: "Thật không? Cậu giúp?"

Ôn Mộ không hề để ý chút nào: "Được nha, vậy để tôi giúp ngài mát xa?"

Bùi Thư Thần giả vờ dè dặt do dự một giây mới "Ừ" một tiếng.

Hắn ngồi ở trên giường, Ôn Mộ quỳ phía sau hắn, ngón tay luồn vào bên trong mái tóc đen nhánh, nhẹ nhàng ấn ấn vài vòng trên da đầu hắn.

Bùi Thư Thần thoải mái đến mức muốn thở dài, không khống chế được hơi ngả người ra sau, tựa đầu vào lồng ngực nhỏ bé của Omega.

Ôn Mộ vốn dĩ không cảm thấy gì, nhưng cái dựa này của đối phương làm cậu không nhịn được đỏ mặt.

Cái tư thế này...!hình như có hơi thân mật thì phải.

Ôn Mộ dẹp tan ý nghĩ đẹp đẽ này, ở trong lòng tự thức tỉnh chính mình, đừng có mà suy nghĩ linh tinh nữa.

Nhưng mà Bùi tổng lúc này không hề hung dữ một chút nào, cũng không đáng sợ như bình thường, thậm chí còn có cảm giác dịu dàng vô cùng.

Ôn Mộ không nhịn được nổi lên ý xấu.

Cậu xoắn xuýt do dự một hồi lâu, vẫn quyết định mở miệng vào đúng lúc này.

Đây dường như là thời điểm cậu và Bùi Thư Thần ở chung với nhau hòa thuận nhất, thái độ của Bùi Thư Thần đối với cậu lúc này cũng rất ôn hòa, nếu như không nắm bắt cơ hội lần này thì không biết đến khi nào mới có lần sau nữa.

Ôn Mộ sắp xếp tốt câu từ, thừa thế xông lên: "Bùi tổng, tôi có một yêu cầu quá đáng này."

Đôi môi mỏng của Bùi Thư Thần khẽ mở: "Nói."

"Ngài có thể chuyển trước cho tôi năm trăm vạn tệ kia được không..."

Bùi Thư Thần mở mắt ra, nhu hòa trong ánh mắt đã tan biến sạch sẽ, trong nháy mắt khôi phục ác liệt.

Omega này có phải cuối cùng cũng lộ ra diện mạo thật sự rồi?

Cơ thể hắn dựng về phía trước, cách xa ra một khoảng với Ôn Mộ, chất vấn: "Cậu đòi tiền để làm gì? Tôi làm sao biết cậu có vừa lấy được tiền đã chạy hay không đây?"

"Sẽ không!" Ôn Mộ lập tức thành khẩn nói: "Tôi làm sao có thể lấy tiền rồi chạy chứ, tôi chạy thế nào cũng không thoát nổi lòng bàn tay của ngài mà.

Nhưng thật ra là em gái tôi bị bệnh, cần phải thay nội tạng, nhà tôi lại không có nhiều tiền như vậy..."

"Em gái của cậu bị bệnh?" Bùi Thư Thần cau mày.

Trước đó hắn để thư ký Trần đi điều tra Ôn Mộ, nhưng về hoàn cảnh gia đình của cậu lại không có để tâm tra kỹ càng.

Ôn Mộ cẩn thận trả lời: "Đúng vậy, em ấy bị bệnh thận, hiện tại mỗi tuần đều phải lọc máu hai lần...!Nhưng mà, nếu ngài cảm thấy phiền thì không cần để ý những gì tôi vừa nói đâu."

Bùi Thư Thần xoa xoa mi tâm: "Vậy cậu ký hợp đồng với tôi, là bởi vì chuyện này sao?"

Trong lòng hắn tựa hồ có một sợi dây đứt "phựt" một cái.

Hắn xoắn xuýt đề phòng lâu như vậy, luôn cho rằng Ôn Mộ là một tên Omega tâm cơ vụ lợi.

Nhưng mà đêm hôm ấy, Ôn Mộ vì để cho em gái được chữa bệnh, mới không tiếc mạo hiểm mà xông vào phòng của hắn sao?

Nguyên lai là như vậy.

Hóa ra lại là như vậy.

Ôn Mộ thành thật trả lời: "Đúng vậy." Cậu không hiểu tại sao Bùi Thư Thần lại hỏi như thế, nhưng mà cậu không muốn nói dối.

Bùi Thư Thần trầm mặc vài giây, nói: "Có thể, ngày mai tôi sẽ cho người chuyển tiền vào trong thẻ."

Trong vài giây im lặng ấy, thật ra hắn có chút do dự.

Hắn muốn hỏi Ôn Mộ, rằng cậu ký hợp đồng với hắn chỉ đơn thuần vì tiền thôi, hay là cũng bởi vì thích hắn.

Nhưng mà cuối cùng hắn cũng không hỏi.

Bởi vì chuyện này còn cần phải hỏi sao.

Đàn ông có tiền đầy rẫy như thế, nếu như không phải do cậu thích hắn, cần gì phải chọn hắn mà tỏ tình chứ.

Hắn tự biết mình mà, hắn biết bản thân khó tiếp cận đến mức nào.

Cho nên không có gì phải nghi ngờ hết, Ôn Mộ nhất định là thích hắn.

Bùi Thư Thần cứ thế đưa ra kết luận như vậy.

- --------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Skill ảo tưởng đúng là đỉnh cao.