Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Triển Hội Chứng Hóa Cún

Chương 19: Chú ơi! Chú là người yêu của anh con ạ?



Ngày mai là thứ sáu, Bùi Thư Thần để tài xế đưa Ôn Mộ về nhà đi đón Ôn Dao đến bệnh viện làm kiểm tra.

Ôn Mộ về đến nhà, nói với Hứa Mạn: "Mẹ, Bùi tổng đã đồng ý rồi, hiện tại ngài ấy có công việc, khi nào rảnh sẽ gọi video cho mẹ, giờ chúng ta đưa Dao Dao đi bệnh viện trước nhé?"

Hứa Mạn nửa tin nửa ngờ, bà vẫn cảm thấy chuyện này cứ là lạ sao ấy: "Đợi lát nữa đi, bệnh của Dao Dao cũng chẳng tệ đi trong nửa giờ được."

Ôn Mộ cực lực thuyết phục: "Mẹ, con không có lừa mẹ mà, chúng ta đưa Dao Dao đi hẹn trước lấy số, nếu con nói dối, Bùi tổng không gọi video cho mẹ thì lúc đó không làm phẫu thuật nữa là được mà phải không?"

Hứa Mạn nghĩ cũng phải, hơn nữa nếu như Ôn Mộ thật sự nói thật...!Tất nhiên là được làm phẫu thuật càng sớm càng tốt, bà nằm mơ cũng muốn Ôn Dao có thể làm một đứa trẻ khỏe mạnh, không cần tuần nào cũng phải đến bệnh viện chịu khổ nữa.

Ôn Dao ở trong phòng làm bài tập, nghe thấy âm thanh đi ra, Hứa Mạn nói: "Dao Dao, bây giờ chúng ta đến bệnh viện làm kiểm tra cho con nhé."

"Vâng ạ." Ôn Dao hiểu chuyện gật gật đầu, thay quần áo cùng Ôn Mộ và Hứa Mạn ra ngoài.

Tài xế của Bùi gia đang chờ ở dưới lầu, Ôn Mộ bất đắc dĩ đành phải tiếp tục nói dối: "Mẹ, chúng ta có thể đi bằng xe của công ty con."

Cậu vừa nói vừa đi về phía chiếc xe Mercedes, Hứa Mạn kéo cậu: "Con đi đâu vậy?"

Ôn Mộ nói: "Đây chính là xe của công ty con đó."

Hứa Mạn nghi ngờ lên xe, trong lòng cực kỳ bất an.

Gần đây hành động của Ôn Mộ rất không bình thường.

Thằng bé chỉ là một thực tập sinh nhỏ, công ty lại cho nó một chiếc xe tốt như vậy?

"Anh ơi, phiền anh đưa chúng tôi đến bệnh viện nhân dân số sáu." Ôn Mộ nói với tài xế.

"Bệnh viện số sáu? Bùi tổng nói đến Từ Tây mà."

Ôn Mộ vội vàng nói: "Không không, anh à chúng tôi không đến Từ Tây đâu."

Bệnh viện công thuộc về tài nguyên công cộng, mọi người đều bình đẳng, bất kể có địa vị như thế nào cũng đều phải xếp hàng như nhau, muốn làm phẫu thuật cũng phải hẹn trước, cứ theo thứ tự mà làm, nhưng ở Từ Tây thì khác.

Từ Tây là bệnh viện tư nhân, chỉ cần có tiền là được ưu tiên, nhận được dịch vụ chữa bệnh và chăm sóc tốt nhất, đây chính là đặc quyền của người giàu.

Từ Tây cũng là bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố S.

Ở bệnh viện này, giá cả một ca phẫu thuật thường gấp ít nhất năm lần so với bệnh viện công, hơn nữa lại không thể dùng bảo hiểm y tế, Ôn Mộ sợ năm trăm vạn không đủ dùng.

Nhưng tài xế lại nói: "Tiểu Ôn, đây là Bùi tổng dặn dò, tôi không dám không nghe theo.

Cậu không cần lo lắng chuyện tiền bạc, Bùi tổng đã nói ngài ấy sẽ giúp cậu thu xếp."

Hứa Mạn ngồi ở ghế sau nghe thế thì trong lòng chấn động.

Từ khi nào Ôn Mộ lại có quan hệ tốt với Bùi tổng gì gì đó như vậy?

Hứa Mạn ôm một bụng thắc mắc, nhưng tài xế của công ty Bùi Thư Thần đang ở đây, không tiện hỏi Ôn Mộ, bà không thể làm gì khác đành giữ trong bụng.

Hứa Mạn là hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, còn Ôn Dao thì còn nhỏ nên cũng không nghĩ nhiều, nhưng cô bé cảm thấy lần này đi bệnh viện có chút không giống bình thường, không nhịn được căng thẳng.

Trong lòng Ôn Mộ cũng đang rất phức tạp, Bùi tổng giúp cậu thu xếp cái gì cơ? Chẳng lẽ Bùi tổng không chỉ cho cậu tiền mà còn giúp cậu cả chuyện này sao?

Trong lòng ai cũng có suy nghĩ, một đường không nói chuyện đi tới bệnh viện Từ Tây.

Khác biệt lớn nhất giữa bệnh viện tư nhân hàng đầu với bệnh viện công chính là – ít người.

Tiền sảnh vắng đến nỗi có thể giăng cái lưới để bắt chim, bởi vì đa số người khám bệnh ở đây đều có bác sĩ tư nhân, không cần xếp hàng đăng ký, chỉ khi nào cần nộp phí mới phải đến thôi.

Ôn Mộ cùng Hứa Mạn mờ mịt nhìn quanh bốn phía, căn bản không biết nên làm gì.

Vừa lúc tay chân luống cuống không biết làm sao, ánh mắt Ôn Mộ khiếp sợ, nhìn về phía cầu thang phía bên phải đại sảnh.

Bùi Thư Thần từ trên đi xuống, bên cạnh là một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng.

Ôn Mộ ngây người đứng tại chỗ, nhìn Bùi Thư Thần từng bước từng bước đi đến chỗ mình, tới trước mặt bọn họ, đưa tay về phía Hứa Mạn: "Bà Hứa, xin chào, tôi là Bùi Thư Thần."

Hứa Mạn ngây người.

Ôn Mộ đẩy bà một cái, nhỏ giọng giục: "Mẹ."

Hứa Mạn cẩn thận bắt tay với Bùi Thư Thần: "A, Bùi tổng, làm sao lại phiền ngài đích thân tới như vậy."

Thật ra Bùi Thư Thần không phải cố ý tới, chỉ là vừa vặn hắn cũng tới làm kiểm tra mà thôi.

Hắn liếc nhìn Ôn Mộ một cái, nói với Hứa Mạn: "Bởi vì tôi có một chuyện cần phải giải thích với ngài."

"A, ngài cứ nói." Hứa Mạn được sủng mà sợ.

Bùi Thư Thần rất khách khí nói: "Ôn Mộ là một nhân viên ưu tú của công ty, cậu ấy luôn tận tâm với công việc của mình.

Chuyện xảy ra lần trước chắc ngài cũng biết, bởi vì nó mà đã làm ảnh hưởng đến tương lai phát triển của cậu ấy, vậy nên trong lòng tôi cảm thấy rất có lỗi."

"Sau này sợ rằng cậu ấy sẽ không thể tiếp tục làm nghệ sĩ nữa, tôi sẽ sắp xếp một vị trí thích hợp cho cậu ấy ở sau hậu trường trong công ty.

Hơn nữa, nghe nói rằng sức khỏe của em gái cậu ấy không tốt, lần này tôi trả tiền phẫu thuật cho cô bé, cũng coi như một chút bồi thường dành cho Ôn Mộ."

Lúc nói những lời này, Bùi Thư Thần cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác so với bình thường, không hề có chút cao cao tại thượng nào.

Thật ra không phải hắn chưa từng khách khí, chỉ là có rất ít thời điểm hắn cần phải khách khí với người khác, nhưng nếu như đã muốn tỏ ra hòa nhã, hắn có thể trở nên thân sĩ lễ độ hơn bất cứ người nào.

Ôn Mộ kinh ngạc nhìn Bùi Thư Thần.

Cậu thậm chí còn phảng phất nhìn thấy vòng sáng thiên sứ trên đỉnh đầu Bùi Thư Thần nữa luôn.

Bùi tổng thật sự là...!đối với cậu quá tốt rồi.

Cậu không nghĩ tới Bùi Thư Thần sẽ làm tới mức này, đỡ giúp cậu nhiều lời như vậy, thậm chí còn nói sẽ sắp xếp giúp cậu một vị trí sau hậu trường, mọi phương diện đều được hắn suy tính chu đáo.

Hứa Mạn cũng hoàn toàn không ngờ được.

Tin tức lần đó khiến bà cho rằng Bùi Thư Thần là một tên thương nhân khôn ngoan, hoàn toàn không thèm đặt người khác vào mắt, nhưng mà hôm nay gặp mặt, Bùi Thư Thần lại không hề có gì gọi là kiêu căng ngạo mạn cả.

Xem ra là do chính bản thân mình quá phiến diện, bà không khỏi có chút xấu hổ.

Vị Bùi tổng này, thật sự rất nhân hậu, là ân nhân của cả gia đình bà.

Nói đến mức này rồi, Hứa Mạn không còn gì để nghi ngờ nữa, Bùi Thư Thần là tổng tài quyền cao chức trọng như vậy, làm sao có thời gian để cùng Ôn Mộ thông đồng lừa bà chứ.

Chuyện đó không có khả năng.

Sau khi hết khiếp sợ, nghĩ đến ước mơ phẫu thuật cho Ôn Dao cuối cùng đã thành hiện thực, đôi mắt Hứa Mạn liền có chút ướt.

Bà liên tục cúi người với Bùi Thư Thần: "Cảm ơn ngài, thật sự rất cảm ơn ngài."

Bùi Thư Thần đỡ lấy bà: "Đừng khách khí, đây là Ôn Mộ xứng đáng nhận được."

Ôn Mộ ngượng ngùng sờ sờ cổ.

Lúc này, bác sĩ Triệu vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh Bùi Thư Thần bước lên phía trước: "Cô bé này là người bệnh đúng không, tôi đưa bé đi làm kiểm tra trước, nếu không có vấn đề gì thì hai ngày sau có thể phẫu thuật."

...

Bùi Thư Thần sau khi nói chuyện xong với Hứa Mạn thì phải rời đi ngay, hắn vẫn còn nhiều việc phải làm.

Hứa Mạn đưa Ôn Dao đi xét nghiệm, Ôn Mộ đi cùng Bùi Thư Thần đến bãi đậu xe.

Ôn Mộ đã cảm động đến tột đỉnh: "Bùi tổng..."

"Đừng nói cảm ơn." Bùi Thư Thần ngắt lời cậu, "Mấy ngày nay cậu đã cảm ơn nhiều lắm rồi."

"..." Không cho nói cảm ơn, Ôn Mộ nín nửa ngày cũng không nghĩ ra còn có thể nói cái gì nữa.

Nhìn cậu nín đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, Bùi Thư Thần làm một chuyện mà hắn vẫn luôn muốn làm – ở trên đầu Ôn Mộ xoa nhẹ một cái.

Giống y như trong tưởng tượng của hắn, quả nhiên tóc thật là mềm.

Mặt Ôn Mộ lập tức càng đỏ hơn.

Bùi Thư Thần tâm tình sung sướng nói: "Đi vào với em gái đi, tôi đi đây."

"Ừm, gặp lại sau Bùi tổng, lái xe chậm một chút." Ôn Mộ vẫy vẫy tay.

...

Sau khi Ôn Dao làm kiểm tra xong, tất cả các chỉ số đều không có vấn đề gì, liền nhập viện ngay trong ngày, hai ngày sau phẫu thuật.

Cô bé có chút choáng váng, còn tưởng mình đang nằm mơ.

Hứa Mạn cũng hoa mắt, không nghĩ tới sẽ hiệu suất như vậy, ước mơ chờ đợi đã lâu đột ngột ập đến làm bà tay chân luống cuống.

Trong hai ngày này, Ôn Mộ gánh vác trách nhiệm là đấng nam nhi duy nhất trong nhà, liên lạc với giáo viên chủ nhiệm của Ôn Dao giúp cô bé xin nghỉ phép, chạy tới chạy lui trong bệnh viện để nộp tiền, lấy các loại báo cáo, đưa Hứa Mạn về nhà lấy đồ dùng hàng ngày.

Đến tối, Hứa Mạn ở lại bệnh viện, Ôn Mộ bị tài xế đuổi về nhà Bùi Thư Thần.

Ban đêm, tắt đèn nằm trên giường.

Bùi Thư Thần đột nhiên hỏi: "Không ngủ được?"

"Ừm, xin lỗi Bùi tổng, tôi quấy rầy anh sao?" Ôn Mộ nhẹ giọng nói.

"Không, tại sao không ngủ được?"

Ôn Mộ nói: "Tôi có hơi lo lắng."

Ngày mai Ôn Dao sẽ phải làm phẫu thuật, mặc dù y học ở thế giới này rất tiên tiến, nhưng đó cũng là đại phẫu thay nội tạng, Ôn Mộ lo lắng không tài nào ngủ được.

Bùi Thư Thần im lặng, hiếm thấy nhẹ nhàng an ủi: "Bác sĩ rất có kinh nghiệm, đối với anh ta mà nói đây chỉ là một cuộc giải phẫu nhỏ thôi, cậu đừng lo lắng."

"Cảm ơn Bùi tổng." Ôn Mộ lại không nhịn được nói cảm ơn.

Bác sĩ cũng là Bùi Thư Thần hỗ trợ giới thiệu cho, Bùi tổng đã giúp cậu quá nhiều.

Bùi Thư Thần không nói chuyện, giải phóng một chút tin tức tố để động viên thần kinh căng thẳng của Omega.

Ôn Mộ cảm nhận được, trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng mà khí tức mát lạnh như băng khiến cậu cảm thấy vô cùng thoải mái, chỉ chốc lát sau, hô hấp của cậu dần dần vững vàng, chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng.

...

Trước khi Ôn Dao vào phòng phẫu thuật, Ôn Mộ xoa xoa đầu cô bé: "Đừng sợ.

Không phải em luôn muốn nuôi một con thỏ nhỏ sao? Khi nào em khỏe rồi anh sẽ mua cho em một con nha."

Ôn Dao gật gật đầu.

Cô bé vẫn sợ lắm, nhưng mà so với sợ thì lại càng hy vọng nhiều hơn.

Đèn phẫu thuật bên trong sáng lên, Hứa Mạn ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, hoảng loạn đến sắp hỏng mất.

Ôn Mộ để Hứa Mạn dựa đầu trên vai cậu, nắm tay bà nhẹ giọng an ủi.

Bác sĩ Triệu thấy cảnh này, nói với Bùi Thư Thần đang đứng bên cạnh: "Bé Omega thật là hiểu chuyện nha, tôi nhìn còn thấy đáng yêu đây này, thế mà lại có người chả thèm động lòng tí nào."

Bùi Thư Thần: "Cậu nói nhiều quá đấy."

Đêm hôm qua phát hiện Ôn Mộ căng thẳng đến nỗi ngủ không yên, cho nên hôm nay hắn nhịn không được liền chạy tới nhìn cậu một chút.

Lại không ngờ rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Ôn Mộ không giống như vẻ bề ngoài yếu ớt nhu nhược, bả vai gầy gò đơn bạc của cậu cũng có thể trở thành chỗ dựa cho mẹ.

Bùi Thư Thần không đi qua làm phiền, cùng bác sĩ Triệu rời đi.

...

Ca phẫu thuật của Ôn Dao cũng được xem là một ca phẫu thuật ngoại khoa tương đối lớn, sau năm tiếng đồng hồ, bác sĩ cuối cùng cũng mở cửa đi ra, thông báo phẫu thuật rất thành công.

Hứa Mạn mừng đến phát khóc, thần kinh căng thẳng lập tức thả lỏng, đến nỗi suýt chút nữa không đứng vững ngã xuống, bà phải dựa cả người vào Ôn Mộ mới miễn cưỡng chống đỡ được.

Sau phẫu thuật, do tác dụng của thuốc mê nên Ôn Dao vẫn hôn mê.

Hứa Mạn cùng Ôn Mộ ở trong phòng bệnh nhỏ giọng nói chuyện, bà dặn dò Ôn Mộ: "Sau này con đi làm ở công ty của Bùi tổng nhất định phải nỗ lực làm việc, đừng phụ lòng tốt của Bùi tổng."

Ôn Mộ chột dạ đáp: "Con biết rồi ạ."

Chỗ nào mà làm việc chứ, nhưng mà tận tâm tận lực chăm sóc cho Bùi Thư Thần thì có thể đó.

Khi Ôn Dao tỉnh lại đã là chạng vạng, Ôn Mộ cùng Hứa Mạn vây quanh giường bệnh hỏi cô bé cảm thấy thế nào.

Cô bé cười cười: "Khỏe ạ, cũng không đau lắm."

Đau thì vẫn đau đó, hết thuốc mê làm sao mà không đau cho được, nhưng mà cô bé lại càng vui hơn, là niềm vui sướng vì từ nay có thể khỏe mạnh giống như các bạn cùng lớp.

Cho nên mặc dù cơ thể cô bé vẫn còn rất yếu ớt, tinh thần lại rất tốt, hai mắt đều bừng sáng.

Trong lúc một nhà ba người đang trò chuyện, cửa phòng bệnh vang lên.

Ôn Mộ đi tới mở cửa ra, kinh ngạc nói: "...!Bùi tổng?"

Bùi Thư Thần ôm một bó hoa, mang theo giỏ hoa quả tới thăm Ôn Dao.

Hứa Mạn bây giờ đối với Bùi Thư Thần đã là không biết phải cảm tạ như thế nào cho đủ, xoắn xuýt nói cảm ơn.

Bùi Thư Thần khách sáo hỏi vài câu về tình hình của Ôn Dao, Ôn Dao đột nhiên nói: "Chú ơi, chú là người yêu của anh con ạ?"

Phòng bệnh nháy mắt im phăng phắc.

Ôn Mộ phản ứng đầu tiên: "Không phải đâu Dao Dao."

Hứa Mạn cũng bừng tỉnh nói xin lỗi: "Nói linh tinh gì đó! Đứa nhỏ này...! con bé không hiểu chuyện nói lung tung, Bùi tổng ngài đừng chấp con bé nhé."

Khóe mắt Bùi Thư Thần giật giật với biên độ cực nhỏ khó mà thấy được, lặng lẽ nói: "Không sao."

Sau đó hắn liếc nhìn Ôn Mộ, còn nói: "Dì à, công ty cần nhân lực làm thêm giờ, con dẫn Ôn Mộ đi trước nhé."

Hứa Mạn bị tiếng "dì" này hù sợ: "Ngài dẫn đi ngài dẫn đi, Ôn Mộ, nhớ chăm chỉ làm việc nha con."

Đi ra khỏi phòng bệnh, Ôn Mộ ngượng ngùng xin lỗi: "Bùi tổng, em gái tôi nói bậy bạ, thật xin lỗi, sau này tôi sẽ nói rõ ràng với con bé."

Không chỉ nói cho cô bé biết Bùi Thư Thần không phải là người yêu cậu, mà càng phải nói với cô bé, sau này nhìn thấy Bùi Thư Thần ngàn vạn lần không được gọi chú.

Bởi vì cậu phát hiện, Bùi Thư Thần hình như rất để tâm đến tuổi tác của mình.

- ---------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Mạn: Bị một soái ca kém có mười tuổi gọi là dì, tâm trạng thấy hơi phức tạp..