Alpha Yếu Nhất Trong Lịch Sử

Chương 1



Editor: SoleilNguyen

Wattpad: WinnyChan275

Alpha yếu nhất trong lịch sử

Tác giả: Trầm Ái

Chương 1

======***======

Mộ Thanh phát hiện ra mình đang mơ một giấc mơ kỳ lạ ly kỳ mà lại hoang đường, tất cả những gì cậu có thể thấy là những tòa nhà quái lạ cao sừng sững, trên không trung thỉnh thoảng xẹt qua những thứ giống như máy bay, nó cũng không phải là máy bay, hoặc dài hoặc tròn chớp mắt mà bay qua, xung quanh tấp nập người qua lại, mọi người ăn mặc những trang phục kỳ lạ chạy tới chạy lui, trong miệng nói ra những ngôn ngữ kỳ lạ.

"Chẳng lẽ gần đây đọc nhiều truyện khoa học viễn tưởng quá rồi?" Cậu gãi gãi đầu, nhỏ giọng than thở: "Rối cuộc khi nào mới tỉnh đây? Trời nóng quá." Dứt lời cậu lại ngước mắt nhìn mặt trời hình ngôi sao năm cánh quái lạ trên bầu trời.

"Một, hai, ba, bốn, năm....." Mộ Thanh trong lòng âm thầm đếm thời gian, tự hỏi thời gian nằm mơ cũng quá dài đi, chẳng phải người ta thường nói người ý thức được mình đang mơ sẽ tỉnh lại sao, hơn nữa giấc mơ này cũng quá chận thật đi.

Đôi gò má trắng nõn bị ánh nắng phơi đến đỏ bừng, rất nhanh liền có mồ hôi theo da thịt chậm rãi chảy xuống, mồ hôi bị ánh mặt trời chiếu lên rất nhanh tiêu tán trong không khí, mùi hương không biết tên chậm rãi tản ra trong không khí, theo mồ hôi càng ngày càng nhiều, hương vị ngày càng càng đậm, tựa như một giọt nước lạnh gặp phải dầu nóng, không khí đột nhiên sôi trào, các loại hơi thở nguy hiểm lần lượt va chạm nổ tung trong không khí, hơi thở dường như sẽ lây nhiễm kéo dài không dứt phán tán ra xung quanh, nguy hiểm chạm vào liền nổ ngay.

Mộ Thanh tóc gáy dựng đứng, nhìn một nhóm người chung quanh tựa như đang phát bệnh, thân hình bọn họ cường tráng cao lớn, mỗi người hình như đều cao hơn hai thước, hơi thở nặng nề, vành mắt phiếm hồng, thỉnh thoảng chóp mũi của họ khẽ giật giật trong không khí. Ngửi, đôi mắt ửng đỏ tràn đầy tính dã thú.

"..... Không phải là tang thi chứ? Làm sao bây giờ?" Mộ Thanh nhìn một đám người xung quanh tựa như mất đi lý trí, trong lòng bối rối bất an, "Giấc mộng này làm sao còn chưa tỉnh a....." Mộ Thanh vừa mới bước ra một bước, đang muốn trốn vào tòa nhà bên cạnh, một đám người nghe thấy tiếng động lập tức đồng loạt nhìn về phía cậu, Mộ Thanh nhìn đôi đồng tử đỏ sẫm kia, trong lòng bối rối sợ hãi tựa như nước sôi ùng ục trào ra ngoài không thể kiềm chế được.

Hình như cách đó không xa xảy ra chuyện gì, tiếng rống dữ dội đinh tai nhức óc, Mộ Thanh khó có thể tin được đó là tiếng người, đôi mắt màu hổ phách hiện ra tinh quang, bên trong tràn đầy sợ hãi, cậu không hiểu cậu chỉ là trong lúc đang ngủ thì nằm mơ, tại sao lại mơ thấy những thứ này, những thứ này đều chân thật quá mức đáng sợ!

Mộ Thanh không kiềm chế được nữa, cắn chặt môi, dùng thân thể nhỏ bé hơn bọn họ rất nhiều để trốn thoát, theo sự biến mất của cậu, những người xung quanh tựa như đều điên rồi, đánh nhau mất cả lý trí, tiếng la hét, tiếng nổ tung, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ.

Khoang mũi tràn ngập một mùi máu tanh không quen thuộc, trong mắt thỉnh thoảng có thể nhìn thấy máu tươi chói mắt, ngay cả không khí cũng có vẻ vẩn đục, hít vào một ngụm cũng khó chịu, Mộ Thanh chỉ có thể cố gắng chạy thật nhanh, muốn thoát khỏi cơn ác mộng này, mắt cũng không dám chớp, chỉ sợ bị kẻ điên bắt được.

Nghe nói tang thi đều ăn thịt người, chuyện cho tới bây giờ, cậu cũng không muốn bận tâm đây là mộng hay là thực, cho dù là mộng, cậu cũng không muốn bị người ăn thịt đâu, "Hô hô...... Hô......" Không biết đã chạy bao lâu, Mộ Thanh cảm thấy ngực mình như sắp nổ tung, thở cũng không thở nổi, đầu óc choáng váng, cậu chỉ cảm thấy dưới chân giẫm lên thứ gì đó, cơ thể trong nháy mắt mất đi trọng lượng, sau đó ngã mạnh xuống đất, cơn đau đớn chưa từng khó truyền khắp toàn thân.

Đặc biệt là cái đầu, trước mắt đen kịt, chỉ cảm thấy một loại sền sệt chất lỏng chậm rãi chảy xuống hai bên má, cậu giãy dụa mở mắt ra, cố gắng thấy rõ hình ảnh phía trước, tòa nhà phía trước tựa như biến ra làm hai, "Không thể ngã xuống, nếu ngã xuống thì sẽ..... Sẽ bị ăn..... Thịt" trong lòng thầm cổ vũ cho chính mình, sau khi thở hổn hển hồi lâu, cậu mới chậm rãi lê lết thân thể trốn vào trong góc ở phía trước, "Đây chẳng lẽ không phải là mơ sao?"

Cảm nhận được toàn thân đau đớn, khắp nơi đều là máu, Mộ Thanh không thể dối lòng đây là một cơn ác mộng, "Làm sao bây giờ, chẳng lẽ mình xuyên không?" rốt cuộc không ức chế được chua xót trong lòng, nước mắt lạch cạch chảy xuống, in hằn một vết trắng trên khuôn mặt lấm lem.

Lý trí nói cho cậu biết nên tìm một nơi an toàn hơn, còn phải tìm thuốc trị thương và đồ ăn thức uống, nhưng cậu không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, hiện tại cậu chỉ muốn khóc, cậu chỉ là một sinh viên đại học bình thường, tại sao lại phải chịu đựng những thứ này.

Được Mộ gia nuông chiều hai mươi mấy năm, Mộ Thanh giờ đây đã gặp phải nguy cơ sinh tồn trọng đại nhất trong cuộc đời mình.

- --------

Lời Editor: Hi! Hố mới ^.^