Alyosha

Chương 7



Khi Alyosha rút con dao ra khỏi cổ sói xám, máu động mạch phun đầy mặt, mùi tanh ngòn ngọt khiến cậu không ngừng buồn nôn, con sói đang điên cuồng giãy giụa trên người cậu, Alyosha dùng hết sức đẩy con sói đói trơ xương ra ngoài.

Sói xám trên đất bất lực giãy chết, xụi lơ bất động. Alyosha lau sạch máu trên mặt, tiến lại gần mấy con sói đang nhe răng, giận dữ hét: “Tới đi! Tao không sợ chúng mày đâu!”

“Tới đây!”

Cậu tiến lên một bước, huơ bàn tay bị sói cắn, lưỡi dao bạc dính đầy vết máu phát ra hơi thở của sói, cuối cùng mấy con sói xám gầy gò rên một tiếng, ủ rũ chạy đi. Mãi tới khi tiếng của chúng biến mất trong rừng cây tăm tối, Alyosha mới quỳ trên đất, che mặt gào khóc. Khóc một lát, cậu giãy giụa bò dậy, tiếp tục chạy về.

Nhưng cậu chạy không nhanh được, sói đã cắn bị thương cánh tay và chân. Miếng thịt ở bụng cẳng chân chảy máu đầm đìa, cơn đau thấu tim khiến cậu thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ dính đầy máu sói trắng hơn người chết, cậu khập khễnh đi về phía doanh trại. Không ai biết cậu đã kiên trì đi hết quãng đường ấy như thế nào, cuối cùng cho tới sáng, cậu đã thấy khói bếp lượn lờ từ doanh trại. Đam Mỹ Trọng Sinh

“Có thể đi đường sơn cốc, phần lớn quân Đức ở bình nguyên. Quân Đức đóng quân trong sơn cốc đã bị tiêu diệt gần hết, tất nhiên các đồng chí phải đổi một cái giá rất đắt…”

Alyosha dồn chút sức cuối cùng đưa tin, sau đó ngất lịm trong ngực thượng úy Petrov. Thượng úy cuống quýt bế cậu đến chỗ Lenya, cô rớm nước mắt đón lấy cậu.

“Thằng bé không nên gặp phải những điều này.” Lenya vừa khóc vừa nói: “Không ai nên gặp phải.”

Thượng úy ôm Lenya, sau đó cúi người vuốt ve cơ thể đầy vết thương của Alyosha bằng đôi tay run rẩy, anh ta hối hận không thôi vì đã đồng ý. Là do anh ta mang đến tai nạn cho đứa trẻ này.

“Tắm sạch cho thằng bé, dùng loại kháng sinh tốt nhất.” Thượng úy đanh mặt nói: “Chúng ta phải đi thôi, vẫn còn đồng chí chờ chúng ta cứu viện.”

“Tôi sẽ canh chừng thằng bé, tôi sẽ ôm nó trên xe.” Lenya gật đầu, lấy khăn ướt lau mặt Alyosha. Chỉ một lát sau, bác sĩ đã vội vàng chạy tới, hít ngược một hơi vì tình trạng trước khi được chữa trị của Alyosha.

“Đây là lỗi của chúng ta.” Bác sĩ run tay hút nước thuốc vào ống tiêm: “Chúng ta không thể bảo vệ đất nước mới khiến lũ trẻ gặp phải những điều này.”

Lenya im lặng gạt lệ.

Đến chiều, dưới sự chỉ huy của thượng úy và các quan chỉ huy, đội ngũ chỉnh đốn xong xuôi, xuất phát đến sơn cốc. Trên chiếc xe hành quân sau cùng của đội, Lenya và vài y tá ôm Alyosha trong ngực. Bên trong xe rất xóc, các cô cố gắng giúp Alyosha có thể ngủ thật ngon.

“Đây là gì?” Một nữ y tá chỉ vào tay nải thắt nghiêng trên người Lenya, cô biết đây không phải hành lý của Lenya.

“Là của Alyosha.” Lenya nói, lo lắng nhìn đứa trẻ trong ngực. Cậu đang sốt, Lenya phải liên tục lau mồ hôi cho cậu.

“Là gì?” Y tá sờ vào bao, cười nói: “Nghe nói Alyosha vẫn hay viết thư tình nhỉ! Đây có phải thư tình của em ấy không? Tôi muốn xem thử thằng bé thích cô gái nào quá!”

Lenya cười, đôi mắt xinh đẹp cong lên, nói: “Không cho cô xem được, đây đều là báu vật của em ấy.”

Trong lúc chữa trị, cô đã cẩn thận lấy ảnh chụp trong quân phục rách tả tơi của Alyosha đặt vào sổ ghi chép. Đương nhiên quá trình này không tránh khỏi nhìn lướt mấy chữ. Cô không cố ý, nhưng chỉ mấy chữ đơn giản đã đủ cho cô thấy vui thay Alyosha.

“Alyosha của chúng ta sắp biết thế nào gọi là yêu rồi.” Cô dịu dàng vuốt ve mặt đứa trẻ, các y tá xung quanh cười ồ lên.

“Vậy cô thì sao, Lenya? Cô biết thế nào là yêu không?”

“Đúng vậy! Thượng úy Petrov của chúng ta chưa kết hôn kìa!”

“Chẳng phải Nicola cũng chưa kết hôn à!”

“Không phải Nicola đi cùng Alyosha ư? Không biết anh ta còn sống không nữa!”

“Natasha!”

Lenya đỏ bừng mặt, quát nhóm thiếu nữ không ngừng đỏ mặt ríu rít. Các cô đều đang rất trẻ, theo bản năng khát khao hướng về tình yêu, dù là lúc chiến tranh, tình yêu vẫn là dải màu rực rỡ nhất trong lòng các cô. Dải màu kia sẽ khiến khói thuốc súng trở nên lãng mạn, làm viên đạn ngập tràn bi tình, làm thời gian khó khăn đầy những hy vọng.

Các cô nắm chặt tay nhau, đôi mắt sáng long lanh linh động, tiếng cười rải khắp con đường hành quân khiến nhóm binh lính không nhịn được nhìn qua.

Hiện tại Lenya xấu hổ càng khiến các cô hăng hái, sôi nổi đánh giá thượng úy và Nicola, các cô không ngừng ríu rít, có người nói tuy thượng úy là chỉ huy nhưng lại cổ hủ tới đáng sợ, kết hôn với anh ta không tình thú chút nào. Mà có người nói tuy Nicola phóng khoáng nhưng lại lôi thôi lếch thếch, thích ăn nói bậy bạ, kết hôn xong sợ không vui lắm. Các cô càng nói càng hăng say, mặt Lenya nóng muốn nổ tung, mãi tới khi Alyosha nhăn mày rên rỉ.

“Suỵt! Mấy con chim ồn ào này, phiền tới Alyosha rồi.” Lenya bắt được cơ hội ra hiệu im lặng.

“Cô cứ giữ nó trong tim mà âu yếm đi.” Nữ y tá tên Natasha bĩu môi.

Mọi người lại nhỏ giọng bật cười, Lenya dịu dàng nhìn Alyosha, trong đầu lại hiện lên hình ảnh mình được thượng úy Petrov ôm. Cô nghe thấy tiếng tim người nọ đập, dù cách một lớp quân phục vẫn mạnh mẽ rõ ràng. Cô thích nhìn anh ta, trộm nhìn theo, chờ đến lúc anh ta thổ lộ, chắc chắn cô sẽ là người con gái hạnh phúc nhất thế giới.

“Nhóc Alyosha, em cũng sẽ hạnh phúc, biết không? Em là người hạnh phúc nhất.”

Quả thật Alyosha rất hạnh phúc, cậu rong chơi trong mơ, dẹp tan những phiền nhiễu vừa rồi, chui vào cảnh mơ triền miên không dứt. Alyosha muốn nói với Vasily, cậu biết rồi, cậu đã sớm hiểu vì sao Vasily rời đi.

Đêm trước ngày Vasily rời đi, trời có dấu hiệu đổ tuyết, cây bạch dương trụi lá sừng sững trong bầu trời màu lam đậm, tiếng quạ đáng sợ kêu lên. Không khí lạnh như băng, ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong căn phòng dân chạy nạn ở lại. Gió gió gào thét ngoài cửa sổ, đẩy bầu không khí lạnh vào trong nhà. Trong chiếc tủ sắt sát góc, cách một tầng chăn bông mỏng, dù Alyosha đã quấn chặt mình nhưng vẫn bị lạnh phát run.

Vasily nghe thấy tiếng răng cậu đập vào nhau, chung quy vẫn không nhịn được nhảy xuống khỏi giường mình, lật chiếc chăn trên người Alyosha, sau đó chui vào ổ chăn ôm lấy cơ thể lạnh như băng của Alyosha.

“Em cứ nghĩ anh sẽ không ngủ cùng em.” Alyosha nhỏ giọng nói, vùi đầu vào cổ Vasily. Cậu ôm eo Vasily, sợ anh sẽ rời đi. Vasily muốn nói quả thật anh không định qua, vì anh muốn Alyosha học cách ngủ một mình. Bởi vì bắt đầu từ mai, cậu sẽ phải ngủ một mình.

Nhưng anh không dám nói, khuôn mặt nhỏ gầy trắng bệch dưới ánh trăng đang dán trên ngực mình, hàng lông mi nhạt màu của cậu cong cong, biến thành màu bạc xinh đẹp lại yếu ớt. Vasily bỗng muốn khóc, nhưng anh nhịn. Anh chỉ hôn nhẹ lên trán Alyosha.

Alyosha ngẩng đầu bò về phía trước, ngậm lấy môi anh như thường. Dường như cậu đang nạp lại năng lượng từ nụ hôn, năng lượng giúp cậu có thể sống tiếp. Chỉ là lúc này Vasily rất hối hận, bởi vì anh biết mình không còn nhiều cơ hội hôn môi Alyosha.

Anh đáp lại cậu, lần đầu tiên đáp lại khi Alyosha hôn mình. Alyosha chưa hiểu hết ý nghĩa của hôn môi, nhưng Vasily biết, trong lòng anh hiểu rất rõ, hiểu đây là tình yêu khó nói đối với anh, là dục vọng xấu hổ khó cất thành lời. Nhưng anh quyết định quên hết tất cả trong đêm nay.

Anh hạ quyết tâm, vì thế vứt bỏ mọi băn khoăn. Anh ôm lấy Alyosha, đè lên người cậu, tách khớp hàm chàng trai, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt đảo qua răng lợi, quấn đầu lưỡi không ngừng co lại vờn cùng mình. Anh càng hôn càng sâu, Alyosha bị phản ứng của Vasily làm cho sợ hãi, mở đôi mắt mờ mịt, cậu nhìn thấy có gì đó lập lòe trong mắt thiếu niên.

Là nước mắt. Đáy lòng Alyosha run lên, nhen nhúm từng đợt đau khổ, dường như cậu cảm nhận được hương vị chia ly khuất trong hành động đáp lại đầy bất ngờ, nhưng cậu không nói gì, nhắm mắt lại, vươn tay ôm cổ Vasily.

Lần hôn môi giằng co thật lâu, hôn đến mức cả hai đều thiếu oxy, lại không dám phát ra tiếng. Vasily đột nhiên thả Alyosha, ngồi dậy nhìn cậu, khuôn mặt vốn tái nhợt của Alyosha nay nhuộm một màu đỏ ráng chiều, đôi môi mềm mại mấp máy thở ra từng hơi mờ ám. Mái tóc xõa tung trong tay anh mềm mại như đám mây, chiếc cổ gầy dưới áo bông khiến anh nhịn không được muốn hôn tiếp. Cậu mới nhỏ như thế, đáng yêu như thế, Vasily nghĩ đến hình dáng lúc trưởng thành của cậu, làm bạn bên anh, nhìn cậu ngày một cao, lúc lớn còn cao hơn mình. Khi đó chắc chắn anh sẽ yêu cậu không do dự, hơn nữa còn nói cho cậu biết.

Alyosha nhìn Vasily phía trên, nhìn mái tóc vàng kim của anh rủ xuống như thác, chóp mũi cao thẳng tràn một màu hồng nhạt. Cậu vói tay vào trong hông áo bông, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm. Alyosha muốn nhớ kỹ cảm xúc kỳ diệu như tơ lụa ấy, trong đôi mắt xanh thẳm như bầu trời, cậu thấy được một bản thân xa lạ.

Dường như cậu đã thay đổi, nhưng Alyosha không biết thay đổi gì. Cậu muốn Vasily cởi đồ, trần trụi ôm mình, mà đó lại là điều bất khả thi trong thời tiết rét lạnh, huống gì cậu cũng không biết cởi đồ ra có tác dụng gì. Nhưng cậu khát vọng tay Vasily có thể vờn quanh cơ thể. Cậu muốn dựa vào lồng ngực nóng cháy của anh, nghe tim anh đập thình thịch.

Cậu nhìn thấy bản thân dần lớn lên trong mắt Vasily khi anh cúi người dán vào mình. Cậu hơi ngẩng đầu, lúc chuẩn bị nghênh đón một lần hôn môi nữa, môi Vasily lại dừng trên cổ cậu.

Cảm giác ngứa ngáy thoáng chốc tràn ra toàn thân như điện giật, Alyosha suýt nữa kêu thành tiếng. Cậu vội che kín miệng, tóc Vasily khẽ quẹt qua hàm dưới, mà đôi môi ướt át của anh đang di chuyển trên phần cổ và vai lộ ra. Cảm giác lạnh lẽo dính dấp như mật ong đi trên da thịt khiến cậu vui sướng như ở thiên đường.

Đừng dừng lại! Cậu thầm hét lên, hôn em đi, hôn lên từng tấc cơ thể em, đừng dừng lại!

Nhưng Vasily lại kết thúc nụ hôn trong cơn đau khổ và sung sướng cực hạn, đây là những gì anh có thể vượt qua rào cản, nếu tiếp tục đi xuống, anh không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ biết chắc chắn anh sẽ không muốn xảy ra vào giờ phút này. Anh lảng tránh ánh mắt khát vọng của đứa trẻ, nhanh chóng đè chặt cậu dưới thân ôm vào ngực, mà mình lại vùi đầu vào phần cổ mềm mại, âm thầm chảy nước mắt.

Anh không muốn Alyosha thấy nước mắt của anh, nhưng lồng ngực rung động lại bán đứng nỗi đau ấy. Đây là đêm bọn họ gần nhau nhất, là cánh cửa tình yêu đã mở ra của Alyosha, là đêm Vasily bù đắp tất cả nuối tiếc.

Hơi thở dần lặng xuống, bọn họ không biết điều gì sẽ xảy ra vào sáng mai. Vasily chỉ hy vọng Alyosha có thể sống, mà Alyosha chỉ hy vọng Vasily sẽ luôn ở cạnh cậu.

Không ai biết bọn họ đang thầm yêu nhau say đắm, chỉ có ánh trăng mờ ngoài cửa sổ chứng kiến mọi thứ đêm nay.