Ám Dục Hoành Lưu

Chương 37



Hà Dã hỏi Chu Giai có đồng ý không, Chu Giai sững sờ hồi lâu mới nhận ra được ý tứ trong lời nói của hắn. Cậu chớp mắt mấy cái, giọt lệ vương trên mi rơi xuống. Cậu nhẹ nhàng đẩy Hà Dã ra, nhìn gương mặt hắn mà trầm giọng hừ hừ.

Chu Giai không muốn, trong lòng cả trăm ngàn lần đều không muốn.

Lời Hà Dã có ý gì? Chính là nói hắn muốn ở bên cậu, nhưng nếu như Hà Dã hắn không thể trả sạch số nợ mà ba hắn để lại trong vòng mười năm, vậy bọn họ sẽ phải chia tay, mỗi người một ngả, đường ai nấy đi.

Đệt mợ, nếu như thế làm sao mà cậu đồng ý được?

Chu Giai không muốn rời xa Hà Dã, cho dù là mười năm, hai mươi năm hay đến tận ba mươi năm.

Hà Dã nhìn chăm chú vào đôi mắt Chu Giai, dè dặt sờ lên gò má cậu. Hắn thấy Chu Giai quệt miệng hừ hừ, trừng mắt nhìn hắn, mãi vẫn không lên tiếng, dũng khí vừa trỗi dậy trong lòng dần dần chìm xuống.

Chu Giai như nhìn thấy sự bất an của hắn, kéo bàn tay đang vuốt má mình xuống nắm trong tay, khịt mũi hỏi: “Tại sao lại là mười năm? Sao không thể là hai mươi năm, bốn mươi năm hoặc là hơn? Sao cứ nhất định phải là mười năm?”

Hà Dã thấy trên mặt Chu Giai đầy vẻ không vui, trở tay nhéo một cái lên ngón tay cậu, thở dài, nói năng giống như một ông lão đã trải qua nhiều tang thương: “Chu Giai, em có biết không? Mười năm tưởng như rất dài, thật ra trôi qua rất nhanh thôi.”

Giống như năm năm qua, Hà Dã hắn sống quá khổ sở. Nhưng hắn cẩn thận nghĩ lại những chuyện hắn từng làm trong khoảng thời gian ấy, lại cảm thấy thời gian trôi đi quá nhanh. Năm năm, hắn mới chỉ kiếm được một số tiền ít ỏi, chỉ đủ để trả lại một số họ hàng thân thích, còn về bọn cho vay nặng lãi, hắn cũng chỉ mới trả đủ được phần lãi mà thôi.

Chu Giai có bao nhiêu cái mười năm để cho hắn có thể lãng phí của cậu vậy? Chu Giai tốt như vậy, cậu vốn có thể sống một cuộc sống không buồn không lo. Bây giờ lại bị hắn lôi xuống vũng bùn, lệch hẳn con đường cậu nên đi.

Hà Dã suy nghĩ rất thấu đáo và cẩn thận.

Đời người nào có cái gì gọi là ổn định. Trong mười năm chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nói không chừng có khi còn chưa đến mười năm, Chu Giai đã đi qua cuộc đời hắn rồi. Dù sao ngoài vấn đề nợ nần ra, bọn họ còn rất nhiều những khó khăn khác. Hắn thì một thân một mình, nhưng Chu Giai còn có người nhà. Những nhân tố bất định như vậy còn rất nhiều.

Mặc dù vừa nghĩ đến những khả năng ấy, trái tim Hà Dã đau đớn như kim đâm, nhưng đây là thực tế, mà thực tế thì mọi thứ đều có thể xảy ra.

Hà Dã nói với Chu Giai: “Mười năm là một ước định. Chu Giai, qua mười năm nữa, chúng ta đều không còn trẻ, cũng chẳng thể lông bông mãi được. Tôi…”

Chu Giai tiến lên và hôn Hà Dã một cái thật to, cắt đứt bài diễn văn dài dòng của hắn. Cậu cong môi cười một tiếng, vừa vui mừng vừa kích động, lại có chút ngượng ngùng nho nhỏ.

Cậu nói: “Được, mười năm thì mười năm. Hà Dã, em đồng ý với anh, em đồng ý.”

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Chu Giai đã xuất hiện cả đống tính toán nhỏ nhặt rồi.

Hừ hừ, Hà Dã nói mười năm thì cứ thế mười năm chắc? Trong mười năm mà cậu không ăn sạch sành sanh Hà Dã, quấn chặt lấy hắn khiến hắn không thể rời xa cậu, cậu sẽ mang họ của Hà Dã.

Hơn nữa, Chu Giai có lòng tin, Hà Dã có thể làm được. Những món nợ ấy, chắc chắn Hà Dã có thể trả hết. Cậu và Hà Dã sẽ cùng nhau cố gắng, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau đấu tranh.

Chẳng phải có một câu nói, đoàn kết với nhau mới có thể chiến thắng sao?

“Em nghĩ xong chưa?” Rõ ràng khóe miệng đã nhếch lên không kiềm chế được, Hà Dã vẫn cứ hỏi Chu Giai, “Em chắc chắn không?”

Chu Giai chắc chắn, vô cùng chắc chắn. Hà Dã hỏi cậu như vậy, cậu phải hỏi ngược lại hắn mới đúng, cho nên Chu Giai hung hăng túm cổ áo Hà Dã lắc lấy lắc để: “Này, đừng hỏi em, anh phải thề trước, thề anh sẽ không đổi ý!”

Hà Dã ăn không ngon ngủ không yên, đang bị tụt huyết áp, còn bị Chu Giai lắc lư như thế nên choáng váng. Hắn ôm Chu Giai đằng trước, cười buồn, trong lòng mềm mại: “Sao anh có thể đổi ý được.”

Chu Giai véo một cái lên eo hắn, chỉ túm áo chứ không véo vào thịt hẳn, bực bội nói: “Tin anh cái khỉ mốc á! Ban đầu ai cứ luôn miệng nói không được trêu chọc tôi, sau đó ai lại tự bê đá đập vào chân mình như thế đây?”

Hà Dã bật cười: “Chứ em không chọc anh chắc? Quyến rũ lẳng lơ như thế, sao mà anh nhịn được?”

Chu Giai trợn mắt, thở phì phò mài răng lên cổ Hà Dã mà ma sát, cắt ngang: “Nói làm là anh, nói chia tay cũng là anh, cái gì cũng để anh nói.” Cậu thấp giọng khẽ run nói: “Hà Dã, em cảnh cáo anh, nếu lần này anh còn dám đổi ý, chắc chắn em sẽ không tha cho anh đâu.”

Trong lòng Hà Dã đang nghĩ Chu Giai dùng cách gì để không tha cho hắn, chẳng hiểu sao tự dưng nghĩ đến hình ảnh bản thân bị Chu Giai trói trên giường, sau đó cậu rút roi da ra, hắn cảm thấy không còn căng thẳng nữa, nhưng mũi và mắt đều xót xa.

Được, tốt nhất Chu Giai đừng tha cho hắn.

Hà Dã ôm người đứng lên, đan năm ngón tay vào tay Chu Giai, dẫn cậu đi lên tầng. Chu Giai leo cầu thang theo hắn lên, trong lòng cứ xốn xang, mặt đỏ lên tức thì.

Kết quả đi lên tầng, hình ảnh tưởng tượng trong não Chu Giai không xảy ra. Vào phòng ngủ, Hà Dã bèn thả tay cậu ra, đi đến bàn học lục ra được một quyển sổ xé, lại lấy cây bút từ trong cặp xách, khom người viết chữ lên giấy.

Chu Giai sững sờ, nhỏ giọng chửi bậy, che mũi và miệng mình đứng chớp mắt ở bên cạnh. Đến khi Hà Dã viết xong, cậu mới cúi người nhìn.

Hà Dã viết gì thế?

Chu Giai nhướn mày, hồi hộp, nhấc chân đá Hà Dã: “Em bảo anh thề cơ mà, anh viết giấy cam kết làm gì?”

Hà Dã chấm một cái, sau đó ký tên, giơ tay trái lên nhét vào miệng Chu Giai còn chưa khép lại, nghiêm túc nói: “Cắn một cái, mạnh vào.”

Chu Giai ngậm ngón trỏ của hắn, đầu lưỡi liếm bụng ngón tay, ngây người hỏi: “Để làm gì?”

Hà Dã cầm tờ giấy cam kết lên, mặt đầy nghiêm túc: “Coi như dấu vân tay.”

Chu Giai vừa nghe vừa đẩy lưỡi vào đầu ngón tay, đến khi ngón tay hắn dán lên môi cậu, Chu Giai dừng lại. Cậu đối mặt với Hà Dã, tim đập càng lúc càng nhanh.

Đến khi cổ họng ngập tràn mùi máu tanh, Chu Giai vội vàng nắm lấy tay Hà Dã, lôi ra nhìn. Hà Dã không cho cậu thấy rõ, ngay khi miệng vết thương xuất hiện màu đỏ trên ngón cái, hắn dí ngón tay lên giấy cam kết, cười đưa cho Chu Giai, nói: “Xong rồi, nếu anh dám đổi ý thì đập cái này lên mặt anh, sau đó đánh anh cũng được.”

Chu Giai cúi đầu nhìn giấy cam kết, vừa đau lòng vừa hân hoan. Cậu gấp tờ giấy lại nhét vào trong túi mình, còn kéo khóa lại cẩn thận, trân trọng vô cùng.

Hà Dã nhét đầu ngón tay ngậm vào miệng mình mút lấy, vừa lấy ra, miệng vết thương lại lập tức ứa máu.

Chu Giai nhìn máu thịt lẫn lộn, mảng da cũng đỏ tấy, nghĩ có phải mình cắn dã man quá không, nhưng lại không hề hối hận. Cậu nhìn đầu ngón tay, rồi nhìn lên xem mặt mũi Hà Dã có vui vẻ không, tiến lên đòi hôn, ôm lấy cổ hắn không buông tay.

Hà Dã sợ máu dính lên quần áo Chu Giai nên đành dùng tay phải ôm, ngậm lấy môi cậu mút vào.

Trong cổ họng hai người đều có mùi máu lẫn với nước bọt, tất cả bị nuốt hết xuống họng.

Không biết gia đình nào bắn pháo bên ngoài, âm thanh cứ vang lên liên tục, đột nhiên bầu trời tỏa sáng, rực rỡ nhiều màu sắc tươi đẹp.

Cũng không biết hôn bao lâu, Chu Giai cũng nổi lên phản ứng, mà Hà Dã cũng chẳng khá hơn chút nào. Hai người thở hồng hộc tách nhau ra, Chu Giai dựa đầu lên vai Hà Dã, nhìn về phía đầu giường, nhìn thấy bao cao su và dầu bôi trơn, không lên tiếng.

Tay phải Hà Dã luồn vào áo cậu, vuốt ve ngang eo, hô hấp nóng rực phả lên cổ Chu Giai, còn cạ lên háng cậu một cái, đè eo để cậu dán sát lên người mình.

“Về nhà thôi.”

Chu Giai vừa nghe thấy Hà Dã nói bèn đứng lên, đứng ngay ngắn. Cậu nhớ đến lần trước Hà Dã đuổi cậu về, mi mắt nháy liên tục.

Hà Dã hôn lên bờ môi đỏ hồng xinh đẹp của cậu, nói: “Phải về nhà, không còn sớm nữa, ba mẹ em vẫn còn chờ em về đoàn tụ.”

Chu Giai nghe được hai chữ “đoàn tụ” từ miệng Hà Dã thì có phần khó chịu. Nhưng Hà Dã nói không sai, ba mẹ và ông bà nội đều đang ở nhà, cậu phải về, nếu không bọn họ sẽ lo lắng.

Ầy, thật là khó, trái phải đều là yêu.

Chu Giai đưa tay sờ túi, nắm tay trái Hà Dã mới phát hiện có mấy giọt máu, sợ hết hồn: “Mẹ kiếp, sao lại chảy nhiều máu như thế?” Cậu quay đầu ngó nghiêng xung quanh, hỏi: “Có thuốc không? Phải cầm máu mới được. Không phải, phải sát trùng trước, nhỡ đâu bị nhiễm trùng thì sao?”

Hà Dã nhìn vết thương trên đầu ngón tay, không cảm thấy gì cả, cũng chẳng thấy đau. Hắn kéo Chu Giai đang định đi lật tung tủ bàn học: “Đừng tìm, không có đâu. Chút thương thế này mai là khỏi thôi.”

Chu Giai bịt đầu ngón tay Hà Dã lại để tránh máu chảy nhiều hơn, không đồng ý liếc hắn: “Vâng, rồi mai tay anh sẽ sưng thành cái chân giò hun khói.”

Hà Dã vui vẻ cười, Chu Giai sốt ruột nhưng cũng cười theo, đẩy cùi chỏ vào hắn: “Anh có ổn không đấy? Đừng có cười ngây ngốc thế.”

Mặc dù nói thế nhưng chính bản thân cậu cũng không nhịn được mà bật cười ngây ngốc.

Ai bảo rốt cuộc Hà Dã mềm lòng, cuối cùng cũng phải ở bên cậu thôi.

Túm cái quần lại thì, bọn họ vẫn dùng giấy bịt vết thương lại để cầm máu trước.

Hà Dã ôm lấy Chu Giai hôn một cái, vẫn nói không ngừng như cũ: “Đi thôi, anh đạp xe đưa em về.”

Bên ngoài lạnh lắm, phải mất một tiếng mới đến nơi, Chu Giai cũng không nỡ. Nhưng cậu càng không muốn tách rời Hà Dã nhanh như vậy, cho nên đưa ra một phương pháp cân bằng.

“Không cần đưa em về nhà, đưa đến trạm xe buýt thôi. Tiện thể mua thuốc, chuẩn bị trước cho anh.”

Hà Dã gật đầu, cả người thả lỏng. Hắn nhìn ánh mắt bất thường của Chu Giai, vui vẻ nói: “Được, nghe em.”

Chu Giai thích nghe, ngẩng đầu thưởng cho hắn một nụ hôn.