Âm Dương Luật Sư

Chương 42: Quỷ đánh tường



Lãnh Dương đứng lên, nhìn bọn họ cười: "Khó trách tại sao chúng ta tìm không được nơi để kích hoạt cơ quan, lí do là vì nơi này thật ra không có cơ quan".

"Không có?" tất cả mọi người rất kinh ngạc, thảo nào mọi người tìm khắp thạch thất cũng không tìm thấy bất kì cơ quan nào, đây cũng là chỗ thông minh của người xây mộ, bởi vì ý nghĩ của bọn trộm mộ chắc chắn giống với bọn họ, đều sẽ tìm kiếm cơ quan mở cửa ở khắp nơi, nếu như không phải Lãnh Dương đủ tinh tế thì bọn họ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà quay về đường cũ.

"Đúng vậy, mọi người chờ chút." Lãnh Dương trèo từ trong quan tài đá ra ngoài, hai chân ôm lấy hai bên quan tài đá, ghé vào quan tài đá sau đó dùng cuốc leo núi gõ mạnh vào tấm đá dưới đáy quan tài, sau đó dùng sức kéo mạnh lên, quả nhiên phiến đá dưới đáy quan tài dịch chuyển lên phía trên một chút, nhưng rất nhanh liền rơi về chỗ cũ, "Thật là nặng" Lãnh Dương không nghĩ tới tảng đá này lại nặng như vậy, rốt cuộc đây là đá gì!

"Để tôi thử." Triệu Lượng cảm thấy khí lực của anh ta so với Lãnh Dương lớn hơn, cho nên những việc nặng nhọc thế này vẫn nên để anh ta làm!

Lãnh Dương gật đầu, trèo khỏi quan tài đá, để Triệu Lượng thử xem, kết quả Triệu Lượng cũng không thể nhấc nổi tảng đá lên, rút cuốc leo núi từ trong tảng đá ở đáy quan tài ra, Triệu Lượng thở phì phò nói: "Tấm đá này không phải chỉ nặng bình thường, chúng ta có thể dùng sức để đẩy mạnh phiến đá vào bên trong không? Như vậy so với việc kéo nó ra ngoài thì ít tốn sức hơn".

"Không được, tôi đã nhìn rồi, phiến đá này đặt lên trên cửa động, kích thước của cửa động nhỏ hơn phiến đá này, không thể nào đẩy phiến đá này vào trong được, nếu không... chúng ta trực tiếp đập vỡ phiến đá để mở đường đi." Lãnh Dương cảm thấy biện pháp của Triệu Lượng là không thể được.

"Chúng ta thử xem sao? Phá ra một cái cửa động so với việc ở một nơi không có điểm chịu lực mà kéo phiến đá nặng như vậy lên thì dễ dàng hơn nhiều." Triệu Lượng cảm thấy như vậy.

Diệp Hàm gật đầu, "Chúng ta dùng cuốc leo núi bắt đầu phá ra một cái cửa động từ giữa phiến đá." chỉ cần cuốc leo núi có thể đập vỡ được phiến đá thì muốn đập ra một cái cửa động cũng không phải là chuyện khó, đến lúc đó cho dù không thể chui lọt vào cửa động thì cũng đã có điểm chịu lực để có thể nhấc phiến đá lên rồi.

Bốn người nói làm thì liền làm ngay, nhưng bởi vì không gian quanh quan tài đá không lớn lắm, cho nên một lần chỉ có 2 người có thể đi vào để đập đá, việc này được giao cho Triệu Lượng và Cao Na, bởi vì thương tổn của hai người họ ít hơn, cho nên chỉ có thể để họ phụ trách nhiệm vụ tốn sức này thôi.

Phiến đá này đúng là dày giống y như dự liệu, phải đập đến 20cm mới xuyên qua được nó, lộ ra một cái cửa động đen kịt, thấy vậy bốn người cảm thấy đại hỉ, lăn qua lăn lại lâu như vậy, rốt cục bọn họ cũng đã thực sự nhìn thấy cửa vào rồi, điều này thật sự không thể không vui mừng. Nhìn thấy cửa vào, tâm tình của bọn họ tăng vọt, ra tay càng mạnh hơn, không bao lâu đã đập ra được một cửa động rộng 60cm, mọi người dùng đèn pin chiếu vào trong động, nhìn thấy bên trong động là một cầu thang, độ dốc của bậc thang hầu như đều khoảng 90 độ, lại rất sâu, ánh sáng của đèn pin cầm tay không thể chiếu đến cuối, cũng may con đường này là dạng bậc thang, lại có cuốc leo núi, đi xuống phía dưới cũng không quá khó khăn.

Lúc này, Triệu Lượng tiên phong, là người đầu tiên đi vào động, Cao Na là người thứ 2, Diệp Hàm ở cuối cùng. Bốn người xếp thành hàng chậm rãi đi xuống, không gian của những bậc thang kỳ thực rất hẹp, nếu sóng đôi mà đi cũng chỉ đủ chỗ cho 2 người, chiều cao chỉ khoảng hai thước mà thôi, bất quá cũng là dùng khối đá kiến tạo nên, rất giống một đường hầm, đường hầm này dường như không phải là một đường thẳng, thỉnh thoảng đi về phía bên trái, thỉnh thoảng lại hướng về phía bên phải, quanh co khúc khuỷu giống như đường ruột, hơn nữa phía sau còn có một đường dốc lên, sau đó lại đi xuống, lại đi lên...

Bốn người một mạch đi sâu vào trong, cũng không biết đã đi được bao lâu, bậc thang nhỏ hẹp lại hơi dốc khiến chân bọn họ có chút mất sức, huống hồ trên người họ lại có thương tích, đặc biệt là Lãnh Dương và Diệp Hàm, hiện tại chân đã bắt đầu bủn rủn, nhưng con đường đang đi vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối.

"Chúng ta đã đi được bao lâu rồi? Tại sao vẫn chưa đi đến hết đường? Theo lý thuyết ngọn Ngũ Chỉ Sơn này chỉ cao hơn ba ngàn mét, chúng ta vòng tới vòng lui tính ra cũng phải hơn ba ngàn mét rồi đúng không? Mộ của vị quốc sư này xây như vậy chẳng lẽ là để chống những kẻ trộm mộ? Khiến cho những kẻ đó đi luẩn quẩn ở đây đến khi ngất đi?" Triệu Lượng ở phía trước dừng lại.

Kỳ thực Lãnh Dương cũng cảm thấy có chút kỳ quái, đi vòng theo những bậc thang này từ trên xuống dưới, sao lại giống như đang đi trong một vòng tròn như vậy, nhưng đường này lại không có lối rẽ, theo lý bọn họ không thể nào lạc đường được, cũng sẽ không đi vào mê cung, thế nhưng dựa theo phạm vi mà họ đã đi để tính, thì có lẽ là họ vẫn đang vòng tới vòng lui một chỗ, nhưng vẫn không tthể khẳng định được chuyện này bởi vì điều này thực sự không quá khả thi, trừ phi là do quỷ đánh tường, nghĩ đến quỷ đánh tường thì Lãnh Dương ngay lập tức cảm thấy hoảng sợ, chẳng lẽ bọn họ thật sự gặp phải quỷ đánh tường? Hay chỉ do họ gặp phải trận pháp gì? Khiến cho bọn họ nghĩ rằng mình đang đi thẳng, nhưng thực ra chỉ đảo quanh ở một chỗ? Thực ra ở cổ đại có mấy người đặc biệt yêu thích nghiên cứu một số loại trận pháp, đơn giản chỉ cần dùng một vài tảng đá hoặc là một cột mốc gì đó là có thể nhốt người ở trong đó không thể ra được, ví dụ như Gia Cát Khổng Minh thời Tam Quốc bày trận đối địch, chỉ cần mấy tảng đá đã nhốt được cả đại quân của địch, vì vậy trong mộ của quốc sư xuất hiện trận pháp như vậy cũng không có gì lạ.

Lãnh Dương nói cho họ nghe suy nghĩ của mình, bọn họ nghe xong đều cảm thấy khiếp sợ, lẽ nào họ thật sự gặp phải quỷ đánh tường? Chẳng trách họ luôn có cảm giác đi lòng vòng một chỗ.

"Phải phá giải như thế nào?" Diệp Hàm hỏi Lãnh Dương, vì từ lúc bắt đầu hành trình đến nay, Diệp Hàm cảm thấy trong những người ở đây, Lãnh Dương đối với phương diện này khá là thành thạo, vì vậy hiện tại cô chỉ có thể dựa vào Lãnh Dương.

"Có, nước tiểu đồng tử." Lãnh Dương nhanh chóng trả lời như một loại phản xạ có điều kiện.

Vừa nói xong, ánh mắt ba cô gái đồng loạt hướng về phía Triệu Lượng, Triệu Lượng thấy mọi người nhìn mình thì nhanh chóng nói: "Mọi người đừng nhìn tôi, tôi hiện tại cũng hơn ba mươi tuổi rồi, nếu vẫn còn là đồng tử thì người ta sẽ nói tôi có vấn đề đó."

Triệu Lượng vừa dứt lời, ánh mắt mọi người nhanh chóng dời đi, giả vờ như không chú ý mà nhìn qua chỗ khác, tốc độ rất nhanh, gương mặt bình tĩnh đầy vẻ vô tội, giống như các cô chưa từng nhìn về phía Triệu Lượng.

"Không còn biện pháp nào khác sao?" Diệp Hàm hỏi.

"Có nha, đi tiểu, nhổ nước bọt, chửi bậy, tôi cũng chỉ nghe nói lại, không biết có tác dụng hay không." Lãnh Dương chưa từng gặp quỷ đánh tường, hiện tại nàng cũng chỉ nói lại những lời nàng đã nghe được từ chỗ sư phụ mà thôi.

"Có người nói thật sự có tác dụng đó, trước đây trong thôn của tôi có một người gặp phải quỷ đánh tường, nghe nói hắn ta chỉ tức giận nhổ nước bọt chửi thề, vừa vặn lúc đó hắn lại buồn tiểu, giải quyết xong hắn lại tiếp tục vừa đi vừa chửi, vậy mà lại thoát ra được." Cao Na cảm thấy biện pháp của Lãnh Dương có thể có tác dụng, bởi vì trước đây nàng đã nghe người trong thôn nói qua, đó là sự thật.

Lần này, ánh mắt mọi người lại đồng loạt hướng về phía Triệu Lượng, gắt gao nhìn anh ta, bởi vì người thích hợp làm chuyện này ở đây nhất cũng chỉ có mình người đàn ông như anh ta thôi, chẳng lẽ lại để cho phụ nữ bọn họ tìm chỗ giải quyết vấn đề?

Triệu Lượng nhìn ba người phụ nữ ở đây, cũng cảm thấy chỉ có mình phù hợp làm chuyện này, cũng không ngần ngại, "Được, việc này để cho đàn ông như tôi làm, mọi người xoay lưng lại đi, cách xa một chút để tránh ảnh hưởng đến mọi người."

Ba người nghe xong thì ngay lập tức đi tới thêm mấy mét, quay lưng về phía Triệu Lượng.

Triệu Lượng lúc này cũng có chút buồn tiểu, vì vậy cũng không có gì khó khăn, không sợ không thể tiểu được, kéo khoá quần xuống liền phóng, nước va chạm với mặt đất tạo ra âm thanh quen tai nhưng lại không nho nhã. Triệu Lượng vừa đi ngoài, vừa mở miệng mắng chửi thô tục, mắng đặc biệt lưu loát, khiến người ta có cảm giác Triệu Lượng chính là loại có tố chất du côn miệng đầy lời thô tục, cử chỉ thô lỗ, không có chút văn minh. Khiến cho Diệp Hàm và Lãnh Dương cực kỳ kinh ngạc, thật sự nhìn không ra Triệu Lượng có loại tiềm chất này, không đi làm diễn viên thật đáng tiếc.

"Chuyện quỷ đánh tường này đến cuối cùng là như thế nào?" Diệp Hàm không nhịn được mà hỏi ra những nghi vấn trong lòng, dù sao đứng thế này cũng rất tẻ nhạt.

"Có người nói, thực ra quỷ đánh tường này là do có người vào buổi tối đi lại ở vùng ngoại ô, không nhìn rõ phương hướng, bản thân cảm thấy mơ hồ, rõ ràng chỉ đi về một hướng nhưng đi tới đi lui vẫn quay trở lại chỗ cũ, vòng tới vòng lui vẫn không đi ra được khỏi nơi đó, cứ xoay quanh chỗ đó, sau đó khẳng định mình đã lạc đường, không biết phải đi về hướng nào, người xưa cũng gọi trường hợp này là quỷ che mắt." Lãnh Dương giải thích.

"Nhưng mà nơi chúng ta đang đi đâu phải là ở ngoại ô!" Diệp Hàm vẫn rất hiếu kỳ, bọn họ đang đi trên một cái cầu thang không có lối rẽ, từ góc độ khoa học phân tích thì họ không thể nào lạc đường được mới phải? Quỷ đánh tường này thật sự lợi hại như vậy? Có thể khiến người ta đi không ngừng trong một vòng tròn?

"Thực ra vùng ngoại ô này cũng có thể ám chỉ là một phần mộ, nơi vong linh tương đối nhiều, rất dễ gặp phải quỷ đánh tường, tuy hiện tại chúng ta không có ở vùng ngoại ô, nhưng lại đang ở bên trong mộ, chắc chắn vong linh không ít, thuỷ quỷ mà cô thấy vừa nãy cũng vậy, cho nên ở trong mộ gặp phải quỷ đánh tường thì cũng là một chuyện rất bình thường, còn nữa, tôi cũng chỉ đang hoài nghi chúng ta gặp phải quỷ đánh tường, vẫn chưa xác định được, vì cái cầu thang này không có bất kỳ một dấu hiệu gì, tất cả đều giống y như nhau, tôi cũng không rõ chúng ta có đang vòng quanh một chỗ hay không, nhưng vẫn có một khả năng khác, chúng ta đi tới đi lui như vậy, thực ra vẫn đang ở trong một phạm vi nhất định, giống như đường ruột của con người, chỉ trong một không gian nhỏ, tạo ra rất nhiều đường vòng, khiến chúng ta cứ ở đây mà vòng tới vòng lui, nhưng bất kể như thế nào thì thử một chút cũng không có việc gì."

Diệp Hàm cũng cảm thấy giống Lãnh Dương, cảm giác có lúc đi về bên trái, lúc lại hướng về bên phải, lúc trên, lúc dưới, cảm giác họ ở xung quanh đây chạy lung tung, cũng mặc kệ có phải quỷ đánh tường hay không, thử một chút cũng không sao cả.

"Ngoại trừ quỷ đánh tường, cũng có khả năng chúng ta đã rơi vào một trận pháp quốc sư đã bố trí, Trung Quốc cổ đại từng xuất hiện rất nhiều trận pháp có thể nhốt được người, quốc sư muốn dùng cách đó để nhốt những kẻ trộm mộ lại cũng không lạ gì." Lãnh Dương lại nói thêm một câu.

"Ừm, quả thực như vậy, bà bà đã từng nói với tôi, công pháp truyền môn của chúng tôi có một ít trận pháp, trong đó cũng có trận pháp có thể nhốt được người." Sau khi nghe Lãnh Dương nói, Cao Na cũng chợt nhớ tới đã từng nghe bà bà nói qua chuyện này.

"Nói như vâ, có khả năng chúng ta không phải gặp quỷ đánh tường, mà là bị trận pháp nhốt lại?" Diệp Hàm nhìn Cao Na, lúc này cô đã không còn nhận biết được bọn họ gặp phải quỷ đánh tường hay xông vào trong trận pháp quốc sư đã bố trí.

"Tôi đoán, với năng lực của quốc sư, nếu như ông ta biết được cách dùng trận pháp để nhốt người lại thì sẽ không dựa vào vong linh để tạo ra quỷ đánh tường, bởi vì cách dùng trận pháp là thứ mà ông ta hiểu rõ nhất, hơn nữa chắc chắn sẽ có tác dụng, nếu như sử dụng quỷ đánh tường thì chưa chắc đã có tác dụng trăm phần trăm, với năng lực của ông ta, ông ta sẽ rất tự phụ và tin tưởng vào năng lực của bản thân mình, vì vậy có lẽ chúng ta thực sự đã rơi vào trận pháp mà ông ta bố trí rồi." Lãnh Dương cảm thấy nếu thực sự họ đã rơi vào trận pháp thì thật sự rất phiền toái, bởi vì cô chưa từng học qua bất kỳ trận pháp nào, cũng không hiểu người xưa dùng cách gì để bày ra trận pháp, vì vậy cũng không biết được phải phá giải như thế nào, chẳng lẽ bọn họ sẽ bị vây chết ở đây sao?

Lãnh Dương và Diệp Hàm không hẹn mà cũng nhìn Cao Na, hiện tại chỉ có thể gửi gắm hy vọng trên người nàng.

"Tôi đã từng nghe bà bà nói qua về một số biện pháp hoá giải trận pháp bản môn, nhưng mà lúc đó tôi cũng không quá để tâm, vì vậy ấn tượng cũng rất mơ hồ, để tôi thử xem sao!" Cao Na lúc này hối hận đến xanh cả ruột, nếu nàng sớm biết có một ngày mình sẽ bị nhốt ở trong trận pháp bản môn, nhất định trước đó nàng sẽ cẩn thận, chăm chỉ mà học cho thật tốt những loại pháp trận này.

Cứ quyết định như vậy, trước tiên xem thử tất cả những chuyện Triệu Lượng đã làm có thể giúp cho họ thoát ra hay không, nếu không được thì cũng chỉ có thể dựa vào Cao Na giải trừ trận pháp, vì vậy ý định hiện tại của họ là tiếp tục đi về phía trước xem thử tình huống, để chắc chắn rằng họ không đảo quanh một chỗ nữa, Lãnh Dương lấy ra một túi bánh bích quy, xé giấy bọc, ném một mảnh vụn xuống đất làm dấu, sau đó xoay người đi tìm Triệu Lượng, nhưng khi bọn họ xoay người lại thì không còn nhìn thấy bóng dáng Triệu Lượng đâu nữa, việc này khiến cho các cô hốt hoảng hô tô: "Triệu Lượng, Triệu Lượng, anh ở đâu?...".

***

Tác giả có lời muốn nói:

Ở đây tôi muốn giải thích tại sao họ lại mang theo được nhiều đồ vật trong ba lô như vậy!

Mọi người đều biết ba lô leo núi rồi! Ba lô leo núi rất to, dung tích tương đối lớn, mà kích thước của bình phun dung dịch tỏi cũng chỉ bằng với bình thuốc xịt gián thôi, mà con dấu trừ cương thi thì càng không tốn diện tích bao nhiêu, chỉ khoảng hai đốt ngón tay, hộp thuốc của Lãnh Dương cũng vậy, mọi người cũng nên mang theo hộp thuốc tiện lợi, không quá to, hơi dẹt, mang theo rất tiện, còn có túi bắt quỷ, một cái túi mà thôi, cuộn lại cũng không chiếm diện tích cho lắm, những món đồ này túi xách của những cô gái hay mang ra đường cũng có thể chứa được chứ nói chi là ba lô leo núi, cuốc leo núi thật ra cũng không lớn, vì là đồ vật dành cho người leo núi nên cũng rất nhỏ gọn và tiện lợi.

Cảm ơn các bạn đã bắt lỗi!

***

Editor cũng nói một xíu:

Chào mọi ngườiiii, lâu lắm rồi toi mới quay lại, chắc mọi người quên toi hết rồi haaaa

Thực ra trước đó cũng có vài bạn hỏi tôi raw + QT để edit tiếp bộ này, gửi file xong thì toi chẳng nghe thêm tin tức gì nữa.... ◔̯◔

Có vẻ toi đào cái hố này hơi khó lấp một chút xíu, nên giờ toi quay lại đây để tiếp tục lấp hố đây