Âm Hôn Khác Biệt

Chương 19: Nhận rõ hiện thực



Biết rõ cố hỏi!

Thấy anh có chút không vui, Đinh Tâm Nguyệt chỉ có thể nghiêng sang hôn nhẹ một cái ở trên mặt anh.

Vẻ mặt Kỷ Hạo Du lúc đầu vẫn còn không vui đã tan biến rất nhiều.

Đúng lúc này, một thư ký bước xuống, mời Đinh Tâm Nguyệt đi lên. Đinh Tâm Nguyệt liếc nhìn Kỷ Hạo Du một cái, liền đi theo thư kí.

Kỷ Thần Vĩ hiện tại ngồi văn phòng mà lúc trước chính là của Kỷ Hạo Du, ở tầng cao nhất.

Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Kỷ Thần Vĩ đang dựa vào ghế. Thấy Đinh Tâm Nguyệt tiến vào, cũng không có đứng dậy, chỉ là hơi nhíu mày, "Sao em lại tới đây?"

Đinh Tâm Nguyệt khẽ cười, giơ tay lên, "Tôi mang cho anh chút đồ ăn, sợ anh ở chỗ này ăn không ngon."

Đi lên trước, đang chuẩn bị đem ăn lấy ra, lại bị Kỷ Thần Vĩ ngăn lại, "Anh đã ăn rồi."

Đinh Tâm Nguyệt sững người trong giây lát, theo sau khẽ cười một tiếng, "Có vẻ như tôi đã đến muộn."

Cô không lấy đồ ăn nữa, cầm lấy túi trong tay, liếc mắt nhìn Kỷ Thần Vĩ một cái, "Vậy tôi sẽ không quấy rầy công việc của anh, đi trước!"

Mới vừa đi tới cửa, lại bị Kỷ Thần Vĩ gọi lại, "Chờ đã!"

Kỷ Thần Vĩ vòng qua cái bàn, chậm rãi đi đến bên cạnh Đinh Tâm Nguyệt, vòng qua cô, "Xem ra em đã nhận rõ con đường của mình, chỉ là về sau không cần đến đây nữa, nơi này không phải là nơi em nên tới."

Đinh Tâm Nguyệt cảm thấy hơi khó chịu khi ngửi thấy làn khói dày đặc trên người anh ta, nhưng cô vẫn kiềm chế và nhìn anh ta, không chút sợ hãi, "Đúng vậy, tôi nhận rõ, nhưng nếu có chướng ngại vật cản đường tôi nhìn rõ, có lẽ tôi có thể quay đầu lại và tìm một con đường khác."

Nhìn xuống đôi mắt kiêu ngạo của cô, Kỷ Thần Vĩ cười lạnh, "Cô còn cách nào khác không?"

Anh ta chính là con đường duy nhất của cô.

Đinh Tâm Nguyệt vỗ nhẹ lớp bụi vô hình trên người cô, xoay người, đem túi đặt ở trên bàn trà, thuận thế ngồi xuống sô pha, "Hôm nay tôi đến đây đưa đồ ăn cho anh, chỉ là bởi vì con đường này đối với anh và tôi đều là lựa chọn tốt nhất. Vì anh đã có thái độ này, thì tôi cũng có thể chọn cách thứ hai, tuy không tốt bằng cách này, nhưng ít nhất một mình tôi cũng được lợi."

"Em cho rằng bây giờ em còn có tư cách thương lượng với anh?"

"Có hay không chẳng lẽ anh không rõ sao?" Đinh Tâm Nguyệt nhướng mày, "Tuy rằng hiện tại anh đang quản lý công ty, nhưng chính tôi mới là sở hữu thực sự ở đây. Chủ là cố định, quản lý có thể chọn người khác!"

"Chỉ bằng em?"

"Đúng vậy, chỉ bằng tôi."

"Em tin hay không anh..."

"Không tin, nếu tôi chết ở chỗ này, đừng nói anh có được này công ty, anh cũng phải ngồi tù."

Trên mặt Đinh Tâm Nguyệt không nhìn ra chút sợ hãi nào, đó là bởi vì bên cạnh có Kỷ Hạo Du, cho cô lời khuyên hết lần này đến lần khác. Trên thực tế, lòng bàn tay cô đã sớm đổ mồ hôi.

Từ chuyện Kỷ Thần Vĩ giết Kỷ Hạo Du, có thể biết Kỷ Thần Vĩ có bao nhiêu tàn nhẫn.

"Em..." Kỷ Thần Vĩ tức giận đến mức đầu bốc khói.

Anh ta ghét Đinh Tâm Nguyệt xuất hiện ở chỗ này, cô xuất hiện chính là nhắc nhở anh, nơi này không thuộc về anh.

"Nếu không có việc gì, tôi về trước." Đinh Tâm Nguyệt đứng lên, chuẩn bị rời đi, lại bị Kỷ Thần Vĩ giữ lại, "Anh có chút đói bụng, nếm thử tay nghề của em xem."

Vừa nói, anh ta đã mở túi, chuẩn bị ăn.

Trái tim của Đinh Tâm Nguyệt rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Nhìn Kỷ Thần Vĩ ăn, Đinh Tâm Nguyệt thực sự muốn nôn. Vừa mới còn một bộ cao cao tại thượng, lúc này liền bắt đầu cười lấy lòng.

Đinh Tâm Nguyệt hướng bên cạnh Kỷ Hạo Du chớp chớp mắt, nhún nhún vai, tỏ vẻ bất lực.

Kỷ Hạo Du cúi xuống và chạm nhẹ vào má cô, Đinh Tâm Nguyệt hơi ngượng ngùng, cô nhìn lên liền đối diện với đôi mắt của Kỷ Thần Vĩ.

"Anh ăn cơm rất đẹp sao?"

Phốc!

Đinh Tâm Nguyệt thực sự muốn ói, người này cũng quá tự luyến đi?

Sau khi điều chỉnh tâm trạng, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười nhẹ, "Không có ai nghĩ như vậy sao?

Editor: Nghiên Di (27/2)

Chương 20: Tập đoàn Hân Nguyên.

Kỷ Thần Vĩ khẽ cười một tiếng, nhưng lại không nói, tiếp tục ăn, còn liên tiếp khen cô nấu ăn ngon.

Sau khi rời khỏi công ty của nhà họ Kỷ, Đinh Tâm Nguyệt trực tiếp bị Kỷ Hạo Du ôm vào trong lòng, với sức lực rất lớn, như thể đang tuyên bố chủ quyền của anh.

Bọn họ cũng không có trở về, mà là ở ngồi ở quán cà phê đối diện. Ở quán cà phê vừa lúc có thể thấy quang cảnh của công ty nhà họ Kỷ phía đối diện.

"Anh có chắc buổi chiều anh ta sẽ rời đi không?" Đinh Tâm Nguyệt có chút không yên tâm hỏi Kỷ Hạo Du.

"Yên tâm đi, hôm nay là ngày hẹn cùng chủ tịch tập đoàn Hân Nguyên chơi bóng, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cuộc hẹn quan trọng như vậy." Kỷ Hạo Du bình tĩnh nói.

Sau khi nói xong, cô để ý thấy ở quầy thu ngân thỉnh thoảng có hai người phục vụ liếc qua, cúi đầu nói nhỏ, trên mặt mang theo nụ cười chế nhạo.

Cô hiểu ngay lập tức, bọn họ nhất định là xem cô như kẻ điên, nói chuyện một mình ở đó.

Cuối cùng, Đinh Tâm Nguyệt thay đổi một vị trí, vị trí đó quay lưng lại với nhân viên thu ngân, để cô không nhìn thấy biểu hiện thì thầm của họ từ phía trước.

"Tập đoàn Hân Nguyên rất lợi hại sao?" Đinh Tâm Nguyệt tò mò hỏi.

Kỷ Hạo Du lắc đầu, "Tập đoàn lớn mạnh nhất ở thành phố Giang nhất định là tập đoàn của nhà họ Kỷ, chủ tịch tập đoàn Hân Nguyên là là bạn tốt của ba anh, Sau này, hai công ty cũng có quan hệ làm ăn thân thiết."

Đinh Tâm Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, "Nói như vậy, tập đoàn Hân Nguyên sẽ không thông đồng cùng Kỷ Thần Vĩ!"

"Không nhất định!"

"Tại sao?" Đinh Tâm Nguyệt không hiểu.

Nếu cha Kỷ Hạo Du và chủ tịch tập đoàn Hân Nguyên là bạn tốt, tại sao lại giúp Kỷ Thần Vĩ?

Kỷ Hạo Du đưa tay phải lên xoa nhẹ chóp mũi của Đinh Tâm Nguyệt, cưng chiều trách cứ, "Em chính là quá đơn thuần. Em cho rằng kinh doanh đơn giản như vậy sao? Tuy rằng anh không dám nói nhân phẩm chú Mộc thế nào, nhưng có thể xác định, ông ấy đã bị Kỷ Thần Vĩ lừa."

"Cái gì?"

"Em nghĩ đi, hiện tại cha anh không còn nữa, anh cũng không còn nữa, tập đoàn của nhà họ Kỷ còn phải tiếp tục kinh doanh, chú Mộc sẽ để tập đoàn của nhà họ Kỷ sụp đổ sao?" Kỷ Hạo Du thấy Đinh Tâm Nguyệt không rõ, không chê phiền giải thích.

Cô chống hai tay lên cằm, ngây người nhìn Kỷ Hạo Du, thỉnh thoảng lại mỉm cười. Kỷ Hạo Du đang nghiêm túc phân tích vấn đề, đã mất đi vẻ điềm đạm thường ngày, tăng thêm vài phần trưởng thành, hương vị đàn ông hơn.

Dù sao đi chăng nữa, cô luôn cảm thấy nhìn thế nào anh cũng rất đẹp trai.

"Tại sao trước đây anh không biết, em lại hoa si như vậy?" Kỷ Hạo Du trêu ghẹo nói.

Đinh Tâm Nguyệt lập tức ngồi thẳng, ánh mắt nhìn quanh, sau đó ho nhẹ một tiếng, hơi mất tự nhiên nói, "Em đang nghiêm túc nghe anh phân tích và đang nghĩ biện pháp đối phó."

Môi Kỷ Hạo Du hơi cong lên, có chút gian xảo, "Thật sao? Vậy thì em đã nghĩ ra biện pháp đối phó tốt nào chưa?"

Một tay chống ở trên mặt bàn, ngón tay gõ nhẹ lên huyệt Thái Dương, khóe môi hơi hơi nhếch lên, sau đó vỗ bàn, "Em biết rồi!"

Kỷ Hạo Du nhìn thẳng vào cô mà không nói lời nào.

"Chúng ta có thể đến gặp chú Mộc trước, nói cho ông ấy biết Kỷ Thần Vĩ có âm mưu và bảo ông ấy không được hợp tác cùng Kỷ Thần Vĩ."

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô, Kỷ Hạo Du nhẹ gõ đầu cô, "Cũng chỉ có em mới nghĩ ra cách ngu ngốc như vậy. Em đi tìm chú Mộc rồi nói gì? Nói em nhìn thấy anh, anh nói cho em Kỷ âm mưu của Thần Vĩ, anh ta hại chết anh?"

Đây là điều hoàn toàn khó tin.

Mặc dù có những truyền thuyết về ma và thần trong thời cổ đại, nhưng có bao nhiêu người đã thực sự nhìn thấy chúng?

Nói như vậy, mọi người khẳng định sẽ cho rằng cô bị điên, nói không chừng còn đưa cô vào bệnh viện tâm thần.

"Vậy thì phải làm sao bây giờ?" Lần này, cô hoàn toàn bất lực.

Kỷ Hạo Du đột nhiên vỗ cô, cô thuận thế nhìn lại, thấy Kỷ Thần Vĩ ra khỏi tập đoàn của nhà họ Kỷ, lên xe rời đi.

Kỷ Hạo Du nói hoàn toàn chính xác.

Bọn họ chạy nhanh xuống lầu, tiến vào tập đoàn của nhà họ Kỷ.

Ở đại sảnh, gặp lễ tân và chào cô ấy.

"Thiếu phu nhân, Kỷ tổng mới rời đi!"

Đinh Tâm Nguyệt hắng giọng, "Vậy thì tôi sẽ đợi anh ấy trên lầu!"

"Thiếu phu nhân, Kỷ tổng đã ra lệnh rằng không ai được phép vào phòng làm việc của anh ấy mà không có anh ấy." Nhân viên lễ tân khó xử ngăn Đinh Tâm Nguyệt đang chuẩn bị đi lên.