Âm Hôn Khác Biệt

Chương 30: Anh là một người đã chết rồi



"Cái kia, tôi không phải......"

"Không cần giải thích, cô với tên đó rất xứng."

Không đúng, lời này là có ý tứ gì? Lúc mà cô gả cho Kỷ Hạo Du, Kỷ Hạo Du đã không còn nữa rồi, sao lại sẽ thích mình đến nỗi muốn ngừng mà không được chứ?

"Không cần hoài nghi, tôi biết cậu ta đang ở ngay chỗ này!"

Hai mắt Đinh Tâm Nguyệt mở to, Kỷ Hạo Du đột nhiên vụt ra từ bên người cô, dọa cô muốn nhảy dựng lên, "Sao anh......"

"Anh vốn dĩ chính là quỷ, tự nhiên có thể vô thanh vô tức!" Kỷ Hạo Du không thèm để ý nói, sau đó nhấc ấm trà trên bàn lên, trực tiếp đổ vào trong miệng.

"Cẩn thận nóng!" Đinh Tâm Nguyệt muốn ngăn cản, nhưng Kỷ Hạo Du đã uống xong rồi, sau đó, anh nhìn xem ấm trà, gật gật đầu, nhận xét "Trà ngon!"

"Coi như tên nhóc nhà cậu biết hàng, đây chính là lá trà sáng sớm nay mới ngắt, hương thơm phác mũi."

"Anh có thể thấy anh ấy?" Đinh Tâm Nguyệt khiếp sợ nhìn chằm chằm Nghiêm Phong, cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Cô có thể nhìn thấy Kỷ Hạo Du là bởi vì miếng ngọc kia, vậy Nghiêm Phong thì sao? Chẳng lẽ anh ta cũng có một miếng ngọc?

Nghiêm Phong nghe xong lời nói của Đinh Tâm Nguyệt, lại giống như là nghe xong một câu chuyện cười vậy.

"Tâm Nguyệt, em có thể nhìn thấy Nghiêm Phong, là bởi vì thân phận của em, Nghiêm Phong với anh, là giống nhau." Kỷ Hạo Du thấy trên mặt Đinh Tâm Nguyệt đầy vẻ khó hiểu, không nhịn được giải thích cho cô.

"Cái gì? Vậy hai người đều là...... Quỷ!" Đinh Tâm Nguyệt nói đến chữ sau cùng còn có chút không dám tin tưởng, nhưng sự thật cứ thế đặt trước mắt cô, cho dù cô không muốn tin đi nữa, thì cũng không được.

Kỷ Hạo Du gật gật đầu.

"Hóa ra chuyện em thấy quỷ là chuyện bình thường như vậy, nhưng sao mà nhìn thế nào em vẫn thấy anh ấy giống như là người sống vậy?" Đinh Tâm Nguyệt nhìn Nghiêm Phong chằm chằm mấy lần, thấy sắc mặt anh ta hồng hào, giơ tay nhấc chân đều không có vẻ cứng đờ giống như một người đã chết.

"Vậy em thấy anh là cảm giác như thế nào?" Kỷ Hạo Du tiến lại gần, cười hì hì nhìn cô chằm chằm, đôi mắt thường thường nhìn chằm chằm vào trước ngực của cô.

Đinh Tâm Nguyệt tức khắc minh bạch ý của anh, hơi nghiêng người, nói, "Không đứng đắn!"

"Xem ra nhà họ Kỷ, là không trở về được!" Mấy người trò chuyện linh tinh trong chốc lát, rốt cuộc chuyển đến vấn đề chính, ba người đều trở nên nghiêm túc hơn.

"Anh Nghiêm nói đúng, cho nên tôi nghĩ......" Kỷ Hạo Du nói còn chưa nói xong, đã bị Nghiêm Phong ngăn lại, "Đừng mơ tưởng!"

Nghiêm Phong đột nhiên lạnh giọng hô to, Đinh Tâm Nguyệt giật mình một cái, ngơ ngẩn không rõ nhìn nhìn Nghiêm Phong, lại ngó ngó Kỷ Hạo Du.

Vẻ mặt hai người đều nghiêm trọng, tựa hồ đang gạt cô chuyện gì đó.

"Anh Nghiêm, có phải là anh biết gì đó hay không?"

Nghiêm Phong nhìn Đinh Tâm Nguyệt, sau đó lại liếc mắt nhìn Kỷ Hạo Du một cái, không hề tức giận giống lúc trước như vậy, cũng không tươi cười đầy mặt giống như lúc đầu, thần sắc bình tĩnh, nói, "Tâm Nguyệt, tôi biết, trong lòng Hạo Du lắp đầy đều là cô, cậu ta có thể vì cô mà nguyện ý xuống địa ngục, nhưng là, tôi không hy vọng nhìn đến kết quả như vậy."

"Anh Nghiêm!" Kỷ Hạo Du ra tiếng quát muốn bảo ngưng lại, lại bị Đinh Tâm Nguyệt cản lại, "Anh Nghiêm, xin anh tiếp tục nói!"

Không đành lòng la mắng Đinh Tâm Nguyệt, Kỷ Hạo Du chỉ có thể câm miệng, thế nhưng, ánh mắt anh nhìn về phía Nghiêm Phong không hề thiện ý như vậy nữa, mà mang theo vẻ cảnh cáo.

Nghe xong lời nói của Nghiêm Phong, cả người Đinh Tâm Nguyệt như đều chìm trong phẫn nộ rồi, cô nhìn chằm chặp Kỷ Hạo Du, đột nhiên đập một quyền lên ngực của Kỷ Hạo Du, "Có phải anh muốn vĩnh thế không thể siêu sinh hay không, hả?"

"Tâm Nguyệt, em đừng nghe anh ấy nói bừa, anh ấy chỉ đang hù dọa em thôi." Kỷ Hạo Du muốn giải thích, tuy nhiên, giờ phút này, làm sao Đinh Tâm Nguyệt còn chịu nghe nữa.

"Kỷ Hạo Du, em nói cho anh biết, nếu anh không muốn tổn thương em, thì anh không nên đến trêu chọc em, nếu đã trêu chọc em, cũng đừng tưởng có thể buông tay mặc kệ!"

Đối mặt với gào rống của Đinh Tâm Nguyệt, Kỷ Hạo Du thu hồi bộ dạng cợt nhả ban đầu, nắm lấy tay của Đinh Tâm Nguyệt, lại bị Đinh Tâm Nguyệt hất ra.

"Tâm Nguyệt, anh vốn là người đã chết rồi, anh......"

Editor: Nguyệt Trường Ly (5/3/22 tại Việt Nam Overnight truyện)