Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 38: Biệt thự cao cấp của Mặc Dật



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì thai nhi của Nam Nhã bị người chế thành chiêu tài đồng tử (*), dẫn tới cô ấy không thể mang thai được nữa, sau đó đến tìm tôi xem hương nên chúng tôi mới quen biết.

Lần đó cô ấy tra ra được chuyện này có liên quan đến Lục Linh, liền âm thầm nhẫn nhịn điều tra, thu thập chứng cứ, cuối cùng quật ngã tận gốc vị kim chủ kia của mình, báo được mối thù.

Từ sau chuyện đó, cô ấy ở ẩn một thời gian, nhưng do ban đầu cô ấy ở trong giới, có một chút mạng lưới quan hệ, vài người sau khi biết chuyện của cô, liền tới tìm cô ấy nhờ giúp đỡ.

Cũng vì vậy mà cô ấy mới biết có một cái bệnh viện chuyên môn lấy thai nhi làm thành đồng tử.

Loại đồng tử này không giống với Gumantong là do pháp sư hoặc cao tăng khai quang*, ngay cả việc chọn người cung phụng cũng có yêu cầu rất cao, phần lớn là những người biết hành thiện tích đức, nếu có kẻ lợi dụng Gumantong làm chuyện xấu có thể bị phản phệ.

Những loại chiêu tài đồng tử này, và cả đổi vận đồng tử (*), đều yêu cầu thai nhi có oán khí cao, ngoài ra còn thêm vào yếu tố khác, cơ thể mẹ càng phú càng quý, đồng tử chế ra giá lại càng cao.

"Bây giờ cô rõ chưa?"

Nam Nhã nuốt nước miếng, móc ra điếu thuốc chuẩn bị đốt, Mặc Dật ở cách vách liền hừ lạnh một tiếng, Nam Nhã liếc mắt nhìn tôi, cười hắc hắc, cất điếu thuốc đi, biểu cảm chọc ghẹo:

"Người đàn ông của cô à?"

Tôi còn chưa kịp đáp, một cánh tay thon dài từ phía sau cầm lấy ảnh chụp trong tay tôi đi.

Sau đó Mặc Dật liền ngồi xuống bên cạnh tôi, cúi đầu lật xem ảnh chụp.

Dường như y luôn có lực uy hiếp rất lớn đối với người khác, vừa mới xuất hiện thôi, Nam Nhã nãy giờ còn đang ngả ngớn liền lập tức ngồi thẳng người dậy, nghiêm chỉnh quy củ hẳn.

"Là bút tích của Lục gia."

Mặc Dật quăng đống ảnh lên bàn, nhìn chằm chằm Nam Nhã hỏi:

"Từ đâu ra?"

Nam Nhã không dám nhìn thẳng mặt y, cúi đầu vội vàng khai báo mọi chuyện từ đầu tới đuôi.

Bình thường bệnh viện chính quy đều yêu cầu đăng kí thông tin cá nhân rõ ràng nếu muốn phá thai, nhưng cô ấy là người làm nghề kia, thật sự không tiện, nên đa số thường đi mấy cái bệnh viện tư nhân như vậy.

Chỗ đó chỉ cần đưa tiền là xong việc, phục vụ cũng tốt, chỉ là chuyện sau đó với những thai nhi kia, có thể là do sợ hãi, cũng có thể là không đành lòng, nên cũng chẳng ai hỏi tới.

Nam Nhã cũng phá thai ở đó, chị em của cô đến tìm cô, cũng là người cùng nghề, sau một lần phá thai ở bệnh viện đó sức khoẻ liền sa sút, làm việc gì cũng không suôn sẻ, còn suýt chút nữa gặp tai nạn bỏ mình, nhưng vị kim chủ kia của cô ta lại ngày càng thuận lợi, sau đó từ đâu nghe được chuyện của Nam Nhã, tìm hiểu một chút lại cảm giác như bản thân đang đi vào vết xe đổ đó, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, liền vung chút tiền mua chuộc hộ lý, mới có những tấm ảnh này. Đồng thời cũng tra ra được thai nhi năm đó quả thật bị đưa đi, nhưng đưa cho ai thì không có ghi chép lại.

"Hộ lý kia đã mất tích."

Nam Nhã vừa nói vừa đưa thuốc lá lên mũi ngửi ngửi, cười khổ nói:

"Vậy nên tôi mới vội đi tìm cô, từ trên tỉnh chạy thẳng xuống đây, một ngụm nước cũng chưa uống."

Mặc Dật cúi đầu xem ảnh chụp, nhíu nhíu mày:

"Thai nhi dương thọ chưa tận, không về địa phủ, còn liên quan đến cha mẹ, trên câu điệp lại ghi là mệnh đổi mệnh."

Nam Nhã vội hỏi:

"Làm cách nào lấy mạng đổi mạng được?"

Mặc Dật hừ lạnh một tiếng, đặt ảnh chụp lên bàn, xoay người rời đi, không nói nữa.

Dưới ánh mắt trông mong chăm chú của Nam Nhã, tôi chỉ đành giải thích:

"Ví dụ như chuyện của cô, là hiến tế con ruột để đổi lại tiền đồ phú quý. Mà những ảnh này, đều đang vẽ câu điệp của địa phủ, chỉ sợ rằng người kia thân thể có vấn đề, mới lấy cơ thể mẹ thế chấp, hiến tế con ruột, từ đó đổi được mệnh."

Nam Nhã chảy mồ hôi lạnh, vội nói:

"Vậy bây giờ làm sao đây? Nhiều như vậy? Còn vị hộ lý kia nữa?"

Lúc ấy vị hộ lý kia lấy được hình chụp liền gửi qua ngay, nhưng sau đó đi tìm thì lại không gặp nữa, liên hệ cách nào cũng không được. Người chị em kia cũng không dám gọi điện cho ai, sợ bị túm được liền bị giết người diệt khẩu, cho nên sau khi trốn được tới một nơi hẻo lánh, mới dám gọi cho Nam Nhã.

Bây giờ ngẫm lại, vị hộ lý kia chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Tôi cầm những tấm ảnh kia, đảo mắt nhìn Mặc Dật, y vẫn đang cúi đầu, yên tĩnh lật sách, không nói nửa chữ.

Tay tôi đặt trên bụng xoa xoa, quay lại gật đầu với Nam Nhã:

"Chuyện này không thể vội vàng được, tối nay cô ở lại nghỉ qua đêm đi, tôi chuẩn bị một chút, ngày mai cùng cô đi."

IMG

Editor: Hiing