Âm Hôn Khó Chia Lìa

Chương 39-2: Bị quỷ cắn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này tôi mới nhớ ra mình muốn hỏi y chuyện gì, nhưng mà Hà Thi Di cùng Đại Bạch ló đầu ngó sang đây, để không dạy hư trẻ con tôi đành lôi kéo Mặc Dật về phòng.

"Tối hôm qua anh cố ý đưa tôi đến bờ đê là để tôi tránh bị thứ trong giấc mơ dẫn đi ra ngoài và nhảy xuống lầu đúng không?" Tuy rằng tôi không thông minh, nhưng có một số việc vẫn có thể nhìn ra được.

Biết tôi xuống cái hang đó cho nên Lục Tư Tề có nhắc nhở tôi là mỗi buổi tối trước khi đi ngủ phải đốt trầm hương, trầm hương giúp an giấc tránh mộng, phỏng chừng là anh ta đã sớm biết sau khi tôi đi xuống sẽ xảy ra việc gì, rõ ràng anh ta không mong muốn tôi sẽ nhảy lầu mà chết.

Mà lúc tôi ở trong bệnh viện đã nằm mộng hai lần, lần thứ hai giống như đang nhảy từ nơi nào xuống vậy, lần đó được Mặc Dật cứu, về sau y theo tới nhà tôi ở, tối hôm qua thì mang tôi tới biệt thự cao cấp của y, tuy cái biệt thự đó tùy thời điểm mà dựng lên nhưng vẫn rất chi là nguy nga, chưa kể còn được đặt trên cái hang cổ kia.

Lần này Mặc Dật không né tránh nữa, gật gật đầu nói: "Anh vẫn đang nghiên cứu huyết thi kia nhưng chắc chắn nó không thoát khỏi quan hệ với Xem Hương môn của em. Vu nữ trong mộng đó niệm là muốn dẫn em nhảy xuống hang cổ, anh liền cho em ngủ trên miệng hang, xem em còn nhảy được kiểu gì."

Còn có chuyện như vậy à?

Tôi hoàn toàn bị doạ sợ bởi lời nói của Mặc Dật, còn muốn hỏi thêm nhưng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết há miệng thở dốc, Mặc Dật lấy từ trong túi ra chìa khoá đưa cho tôi và nói: "Chiếc xe ngoài cửa là của em."

Nà ní (Cái gì)?

Tôi cầm lấy chìa khoá có chút bối rối.

"Lục Tư Tề dùng dương thọ của em để mượn nợ âm đổi lấy tiền tài, không phải dùng mua siêu xe và nhà lầu cho em sao? Gã mượn âm nợ cũng không phải anh mượn, siêu xe kia bị bán rồi mà em cũng không thể cứ ra ngoài là nhờ người khác đưa đi." Mặc Dật giờ này như thoát khỏi cái mác đại lão ở âm phủ biến thành một gã tổng tài bá đạo.

Một tên Lục Tư Tề phất nhanh đã khiến tôi sợ hãi lắm rồi, giờ lại thêm một tên vẫn chưa kết hôn này nữa, đủ làm tôi sợ hãi đến mức quăng chìa khoá trả lại cho y.

Lại thấy Mặc Dật vung tay lên, Lạc Lạc từ dưới đất bị lôi lên, nó nhìn Mặc Dật liền run rẩy ba cái, sau đó mới hướng tôi nãi thanh nãi khí(*) nói: "Những anh linh trên ảnh chụp đó đều bị nhốt trong một cái hộp thủy tinh đen như mực, con vào không được, cho nên không hỏi được gì cả."

Nói xong còn tủi thân muốn khóc, hình như là rất sợ hãi.

Tôi biết ông chủ khách sạn kia đã làm không ít chuyện xấu với con bé, vội vàng an ủi nó vài câu, mở chai nước suối cõi âm đút cho bé uống một ngụm, đợi bé nín khóc rồi mới thu con bé vào lại huyết phù(*).

Chờ tôi dỗ con bé ổn lại thì Mặc Dật đại lão đã sớm ra khỏi phòng, ngồi ở trên bàn ăn.

Tuy rằng Mặc Dật không ăn cơm nhưng vẫn đao to búa lớn ngồi đó, Tề Sở mặc tạp dề bưng đồ ăn lên, Nam Nhã đi rửa mặt rồi dọn bát đũa, Hà Thi Di ở một bên húp canh, còn hồ ly hoa Đại Bạch rất thành thành thật thật nằm rạp trên mặt đất, đến động cái mũi nó còn không dám.

Người ngày hôm qua còn trộm đồ ăn muốn tôi hầu hạ hôm nay lại biến thành thị nữ và gã sai vặt, Mặc Dật đại lão đúng là đáng nể.

Chờ đến khi tôi ngồi xuống ăn cơm, bọn người Tề Sở rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hà Thi Di mang thai hồ ly nhãi con nên ăn không ít nhưng cũng chỉ lay cơm thôi, không dám thò đũa gắp đồ ăn trong bát.

Mặc Dật không cần ăn cơm, cầm đũa gắp đồ ăn cho tôi, làm không khí trên bàn ăn cực kỳ căng thẳng, tôi ăn nhanh xong một bát liền buông bát, rồi lôi Mặc Dật ra xem xe mới.

Quả nhiên chúng tôi vừa rời đi, Đại Bạch lập tức nhảy lên bàn, Tề Sở gắp nhanh đồ ăn rồi rời đi, Nam Nhã thì bưng thẳng một bát lên, hai vợ chồng Hà Thi Di ở lại trên bàn bắt đầu tranh nhau mà ăn..

Chiếc xe ô tô mới mua của Mặc Dật đúng là không tồi, còn mua luôn một căn hộ tốt và tất nhiên vẫn là đứng tên tôi.

Loại cảm giác này làm tôi thấy vô cùng nguy hiểm, nhưng dưới ánh mắt đắc ý của Mặc Dật đại lão như vầy, tôi chỉ đành yên lặng nhận lấy.

Chẳng lẽ còn có thể tát vào mặt đại gia này được?

Chúng tôi lên xe, bọn người Nam Nhã ở phía sau rất mau đuổi kịp.

Đại Bạch cùng Hà Thi Di muốn đi theo xem náo nhiệt, với lý do là cô bé nói sợ mẹ mình đột ngột tìm tới nhà.

Chỉ là khi chúng tôi gọi Nam Nhã hỏi chị em tốt kia ở đâu thì không ngờ là cô ấy đang trốn ở một ngôi chùa, nghe nói ngoại trừ việc lấy cơm hằng ngày thì cô ấy không ra khỏi cửa, dường như là rất sợ cái gì đó.

Nhưng vào sáng sớm hôm nay cô ấy còn chưa lấy cơm, bởi vì khoá tụng kinh sáng nay còn chưa xong.

Vậy mà khi vị tăng lữ tiếp khách mở cửa giúp chúng tôi thì chúng tôi bị sốc nặng.

Đại Bạch vội vàng nhảy lên vai Hà Thi Di, dùng cái đuôi bưng kín đôi mắt cô bé lại, chắc là nó sợ doạ phải cô bé hoặc là đối với thai nhi không tốt.

Nam Nhã ở một bên che miệng chạy ra bên ngoài nôn lần hai trong buổi sáng nay.

"Đến chậm." Mặc Dật thở dài nặng nề, quay người rời đi.

Tề Sở thấp giọng niệm gì đó rồi hướng tôi nói: "Là bị anh linh(*) cắn chết."

Tôi chỉ thấy một người nằm yên trên giường gỗ, không có chút máu nào cũng không có dấu vết bị đánh, một bộ dáng rất an tĩnh, nhưng cả khuôn mặt lại bị méo mó không còn hình dạng, hàm răng trong miệng đều biến đâu mất, không còn thấy cái nào cả.

Những chỗ trên người cô ấy lộ ra đều có rất nhiều dấu cắn màu xanh lá, giống như bị bầm vậy, vết cắn kia rất nhỏ, tất cả đều là môi anh đào.

Cơ thể không duyên cớ gì lại bị xanh như thế đây chính là bị quỷ đánh mà, nhưng vết nhỏ như thế chỉ có thể là do anh linh làm.

Nhưng không phải cô ta bị lấy mạng đổi mạng hay sao?

Sao có thể bị anh linh cắn tới chết chứ? Huống hồ cô ấy còn tránh ở trong chùa!

Ghi chú:

Nãi thanh nãi khí: tiếng con nít ngây ngô

Huyết phù: Lá bùa máu.

Anh linh: Linh hồn của những đứa trẻ.

IMG

Editor: Alisssa